Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 07 - Chương 18 Nhật ký về thiếu nữ tinh quái giỡn mèo

Dường như Trà Đồ rất thích Tiểu Hắc.

Từ ngày đầu tiên được nghỉ Quốc Khánh, vừa vào cửa nhà tôi cô ấy đã nhìn thẳng tới vị trí của Tiểu Hắc. Chẳng lẽ Tiểu Hắc vốn chẳng thể khiến người khác yêu thích trong mắt tôi lại chạm tới “điểm đáng yêu” trong lòng các thiếu nữ thật sao?

Ngược lại mỗi lúc cô ấy rảnh rỗi không có chuyện gì làm sẽ lập tức dùng tay trêu chọc Tiểu Hắc.

Trong mắt tôi, Tiểu Hắc không đáng yêu chút nào. Toàn thân nó là một lớp lông đen nhánh chẳng pha tạp màu sắc nào khác. Nếu có một điểm khác lạ duy nhất thì đó là hai mắt nó tròn vo, từ xa nhìn lại trông hệt như con dơi tà ác.

Ban ngày trông nó đã rất đáng sợ chứ đừng nhắc tới buổi tối vốn là lúc âm khí rất nặng. Nếu bên ngoài có một tia sáng chiếu rọi lên mắt nó, bởi mắt mèo có tính tụ sáng, dưới hoàn cảnh trong phòng tối om, Tiểu Hắc hệt như ma trơi đang phiêu phù trên mặt đất.

Trong văn hóa phương Tây, nếu ra khỏi cửa mà gặp mèo mun hoặc chữ số 13 là biểu thị cho điềm xấu, chứ đừng nhắc tới việc nuôi mèo mun trong nhà. Nếu những mê tín này là thật, vậy mỗi lần về nhà đều có thể thấy nó trốn trong góc phòng nó chẳng phải sẽ khắc chết cả nhà sao?

Được rồi, tôi thừa nhận sau khi gặp được Tưởng Mộc Thanh và con mèo cô ấy đang nuôi, tôi cảm thấy xung quanh tôi chưa từng yên tĩnh bao giờ.

Quả nhiên mèo mun là điềm xấu.

Nhưng dường như điềm xấu này cũng không cản trở việc có người thích nó.

Ngoại trừ chủ nhân của nó thích nó, người thích nó nhất phải kể tới thiếu nữ Trà Đồ tinh quái đột nhiên tới cửa nhà tôi thăm hỏi.

Vừa vào cửa, Trà Đồ đã bắt đầu chạy đuổi theo Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhìn thấy người sống tương đối căng thẳng, hơn nữa động tác của Trà Đồ hơi đột ngột, vừa vào đã muốn ôm nó. Kết quả Tiểu Hắc bị dọa tới mức nhảy lên nhảy xuống không ngừng kêu gào, cuối cùng nhào vào trong lòng Tưởng Mộc Thanh. Trà Đồ cũng đi theo Tiểu Hắc tới trước mặt Tưởng Mộc Thanh.

Tưởng Mộc Thanh ôm thật chặc Tiểu Hắc, hình như rất sợ Tiểu Hắc bị Trà Đồ cướp đi. Thế nhưng Trà Đồ cũng mặc kệ gương mặt căng thẳng của Tưởng Mộc Thanh và Tiểu Hắc, vẫn vươn một tay ra chọc mèo con.

“Meow meow!”

Tiểu Hắc bị chọc giận, phẫn nộ gầm thét với Trà Đồ, thế nhưng tiếng phát ra vẫn chỉ là tiếng meow đáng yêu.

Giả đáng yêu vô hình là trí mạng nhất.

Chỉ chớp mắt Trà Đồ đã bị tiếng kêu đáng yêu này đánh bại, tiếp tục vươn tay nắm lấy vuốt thịt của nó.

Thấy tiếng kêu của mình không thể uy hiếp được cô gái xa lạ này, Tiểu Hắc lại sử dụng “răng nanh” và “móng vuốt sắc bén”, muốn làm đau Trà Đồ từ đó đạt được mục đích mình muốn.

Nhưng dường như động tác của Trà Đồ còn nhanh hơn Tiểu Hắc. Bản thân mèo còn chưa thể công kích Trà Đồ, bụng của mèo đã bị tay Trà Đồ xâm phạm.

“Chị Tưởng, mèo của chị bao nhiêu tuổi rồi vậy? Thật là quá đáng yêu đi!”

Trà Đồ vừa chọc mèo vừa hỏi chủ nhân của mèo.

“Có thể cho em ôm một cái không chị Tưởng? Em rất muốn ôm lấy nó.”

Trà Đồ bày ra vẻ cầu xin, sau đó vươn hai tay tới muốn nhận lấy Tiểu Hắc.

Tưởng Mộc Thanh dịch chuyển thân thể, đặt Tiểu Hắc ở phía xa Trà Đồ nhất.

“Chị Tưởng thật hẹp hòi!!!!!”

Trà Đồ không thể ôm mèo như ý, mặt đầy vẻ mất mát.

Thế nhưng cô ấy cũng không từ bỏ nỗ lực, luôn suy nghĩ biện pháp tìm được cơ hội ôm mèo. Tưởng Mộc Thanh bị bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Tiểu Hắc mãi, để cô ấy không cách nào được như ý.

Mãi tới khi Tưởng Mộc Thanh bị cắn phải đi ra ngoài với tôi.

“Tiểu Hắc…”

 Trà Đồ như đại ma vương đứng trước mặt Tiểu Hắc nhỏ nhắn xinh xắn, không có năng lực phản kháng.

“Mày bắt nạt chị Tưởng, có phải nên trừng phạt mày một hồi không?”

Ngay dưới ánh mắt của chúng người vây xem, Tiểu Hắc bị Trà Đồ hung mãnh nắm lấy, sau đó tìm một số giấy đóng gói và dây buộc mềm bọc kín nó lại.

Meow! Meow!

Lúc bị trói, Tiểu Hắc kêu thảm, cầu xin những người khác có thể bỏ nó xuống giúp. Thế nhưng nó chỉ thấy sự hờ hững của mọi người.

Quả nhiên nhân loại là động vật không đáng tin cậy? Dường như trên mặt mèo của nó viết rõ những dòng này.

Ai kêu nó cắn chủ nhân của mình đây? Tuy không phải tự nguyện nhưng lại phải gánh trách nhiệm thay chủ nhân.

Hai chân trước của Tiểu Hắc bị buộc trên hai đầu của cây treo đồ, chi dưới mà đuôi buông thõng dọc theo thân thể, cả người bị treo trên dây phơi quần áo.

Lúc này, dường như Tiểu Hắc đã biến thành “Chúa Giê-su mèo” bị đóng đinh trên “giá chữ thập”, hưởng thụ đau khổ do thượng đế (Tưởng Mộc Thanh) ban cho nó. Đợi tới khi thượng đế trở về, nó sẽ được giải thoát.

Quả nhiên Tưởng Mộc Thanh vừa về đến đã gỡ nó xuống, dịu dàng ôm nó về căn phòng quen thuộc. Nó cũng nhờ vậy mà được trọng sinh.

Đáng tiếc những ngày an nhàn của nó không kéo dài bao lâu. Vào đêm, nó đang ngủ chợt bị người ôm lấy. Người ôm nó lên không phải chủ nhân dịu dàng quen thuộc của nó mà là đại ma vương Trà Đồ.

“Meow! Meow!”

Lại bị ma trảo của Trà Đồ xâm phạm, Tiểu Hắc không ngừng kêu cứu mạng.

Thế nhưng chủ nhân của nó không có trong phòng, chỉ có người xấu Trà Đồ đang ôm nó.

Đừng sờ nữa, bị chơi hỏng rồi!

Tiểu Hắc bất mãn mà giãy giụa trong vòng ôm của Trà Đồ.

Cuối cùng, dường như Trà Đồ nghe được tiếng vang từ bên ngoài bèn buông con mèo xuống bước ra ngoài. Cũng không lâu lắm, ba cô gái đã cùng trở về ngủ.

“Chị Tưởng, em muốn ôm Tiểu Hắc ngủ, có được không?”

Trà Đồ lại quay sang cầu xin Tưởng Mộc Thanh.

“… Chỉ cần không đè bẹp nó là được, cô thích thì cứ ôm.”

Tưởng Mộc Thanh do dự một hồi cuối cùng vẫn đồng ý.

“Cảm ơn chị Tưởng!”

Vì biểu đạt sự biết ơn, Trà Đồ vui vẻ ôm lấy thiếu nữ đang mặt lạnh như tiền.

“Em muốn ôm nó lên giường? Không tốt lắm đâu…”

Mặc Thi Vũ vốn có bệnh thích sạch sẽ lại khổ sở nói.

“Sao lại không tốt? Nó đáng yêu tới mức nào, ôm mềm mềm lại ấm ấm, ngủ sẽ càng ngon hơn!”

Trà Đồ càng ôm chặt Tiểu Hắc vào lòng hơn.

“Khi mọi người không có ở đây, tôi vẫn luôn ôm Tiểu Hắc ngủ…”

Tưởng Mộc Thanh lạnh nhạt nói với Mặc Thi Vũ.

“Được rồi.” Mặt Mặc Thi Vũ trầm xuống. Mình đã ngủ trên giường có lông mèo, thích sạch sẽ và vân vân cũng xem như đã tan thành mây khói.

Vì vậy ba nữ sinh lại lần nữa nằm lên giường đắp chăn.

Tưởng Mộc Thanh nằm ở chính giữa, mà Mặc Thi Vũ và Trà Đồ lại chia ra hai bên. Tiểu Hắc nằm ở chính giữa Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ. Con mèo đen nhỏ hưởng thụ ấm áp phả ra từ trên thân thể hai thiếu nữ, duỗi thẳng tứ chi thoải mái nằm ngửa trên chăn.

Ngày nghỉ Quốc Khánh thứ hai.

Sáng sớm tôi dẫn theo Tưởng Mộc Thanh tới bệnh viện thay thuốc. Bác sĩ mở băng gạc nơi cổ tay ra, trên băng gạc còn dính lớp da non, trông có vẻ máu thịt be bét.

Chỉ mong sao nó không để lại sẹo…

Tôi thở dài một hơi.

Tôi thật không dám xem cảnh tượng này, cho nên quay đầu đi, không nhìn tới nó nữa.

Ngược lại Tưởng Mộc Thanh bày ra vẻ mặt không sợ hãi nhìn chằm chằm vết thương của mình, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đã bị đau tới trắng bệch, môi cũng bị hàm răng cắn tới phát tím, chứng minh cô ấy rất đau thật.

Tưởng Mộc Thanh duỗi cái tay còn khỏe mạnh nắm lấy bàn ta tôi, nắm rất chặt, còn lắc lắc, ý đồ muốn kéo tôi vào địa ngục đau đớn với cô ấy.

Mãi tới khi vết thương lại được băng bó lại lần nữa, cả tôi và cô ấy đồng thời được giải thoát mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trở về, đám người có đầy bài tập về nhà như chúng tôi ý thức được mình không thể lãng phí thời gian thêm nữa, đều tự hoàn thành bài tập Quốc Khánh của mình.

Quách Thông trừ ngủ ra lại ngồi trong phòng tôi hơi game. Ngay cả lớp trưởng luôn có yêu cầu nghiêm khắc với bạn học như Mặc Thi Vũ cũng chẳng còn tinh lực đi quản cậu ta. Thấy dáng vẻ trầm mê trong trò chơi của Quách Thông, cô ấy cũng không nói gì thêm mà tự đi tới, cùng học tập với chúng tôi.

Trong nhà ngoại trừ bàn ăn ra, chẳng còn chỗ nào có thể đủ cho nhiều người cùng học tập như vậy.

Vì thế chúng tôi chỉ có thể trải báo lên bàn ăn hơi dính dầu mỡ, sau đó đều tự lấy vở bài tập của mình ra, ngồi quanh bàn bắt đầu làm bài tập.

Bài tập ngày Quốc Khánh đều là mấy bài tập như thường lệ, cho nên mọi người cũng chẳng cần thảo luận gì nhiều, mỗi người tự làm bài tập của mình, hai bên không quấy rầy lẫn nhau.

Tưởng Mộc Thanh vẫn ngồi bên cạnh tôi như trước, quản rất chặt. Mà một bên khác là Mặc Thi Vũ đang giữ khoảng cách nhất định, bên cạnh cô ấy lại là Trà Đồ.

Mấy người đang ngồi học ở đây đều có thể tính là học sinh khá giỏi, cho nên khi ngồi làm bài tập mỗi người đều có thể ngồi yên lặng, chú tâm chìm đắm vào học tập.

Bắt đầu từ buổi sáng đến buổi trưa sau khi cơm nước xong, lấy thức ăn trên bàn đi, buổi chiều chúng tôi lại tiếp tục học. Tới tận đêm, trên cơ bản chúng tôi chưa từng nghỉ ngơi.

Mãi tới khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ càng ngày càng mờ, đã không thấy rõ chữ trong sách, tôi mới đứng dậy đi mở đèn phòng ăn.

Đã học nguyên một ngày. Tôi hơi mệt mỏi, ngẩng đầu lên lại thấy các nữ sinh đang chuyên tâm học hành. Các cô ấy hệt như động cơ không biết mệt mỏi, vẫn đang ngồi đọc sách viết chữ.

Đều rất mạnh mẽ nha.

Trong lòng tôi không khỏi than thở.

Với tư cách là học sinh, chuyện quan trọng nhất là có thể ngồi chú tâm học tập.

“Mình nói này, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy mệt sao? Chúng ta đã học cả ngày trời, hay là nghỉ ngơi một hồi đi?”

Tôi có thiện ý nhắc nhở bọn họ.

Trong lòng tôi đang nghĩ tới chuyện lấy nước chanh ướp lạnh trong tủ lạnh ra cho bọn họ uống, thuận tiện cũng mang cho cả Quách Thông đang kiên trì phấn đấu chơi game bên kia uống nữa.

“Quá mệt mỏi! Em đã muốn nghỉ ngơi từ lâu! Nhưng thấy mấy chị đang cố gắng như vậy, em cũng không dám nói ra khỏi miệng. Không được rồi, thắt lưng em còn chẳng thể cong lại nổi nữa.”

Trà Đồ nghe tôi nói như vậy lập tức ném bút xuống, đứng dậy bi thống đỡ thắt lưng.

“Đúng là hôm nay đã cố gắng quá sức, mình cũng thấy hơi mệt.”

Mặc Thi Vũ cũng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

“Em muốn trở thành người bạn gái có thể luôn làm bạn bên cạnh Lục Phàm trên con đường học tập.”

Mà Tưởng Mộc Thanh đang ngồi bên cạnh tôi nghe thấy những lời tôi nói lại la một câu, sau đó trực tiếp nằm rạp lên bàn.

Lúc này, Tiểu Hắc vẫn đang đi vòng vòng quanh phòng khách đột nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. Trà Đồ lập tức bật người, mệt mỏi rã rời trên mặt cũng tiêu tan hết, bắt đầu chạy đi bắt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc meow vài tiếng sau đó quay đầu biến mất nơi cuối hành lang.

Meow!

Thế nhưng, cuối cùng nó vẫn không thể tránh khỏi số mệnh bị bắt.

Trà Đồ ôm Tiểu Hắc đi tưới, tôi cũng bưng nước trái cây lên cho bọn họ.

Một tay Trà Đồ nắm tay mèo, một tay khác thì cầm ly thủy tinh đầy tràn nước, duỗi cổ uống một hớp lớn. Kể ra cô ấy uống nhiều như vậy không thấy buốt răng sao?

“Sảng khoái!”

Cô ấy vui vẻ hô lên.

Trà Đồ bị lạnh tới môi đỏ bừng, thế nhưng nước trái cây ướp lạnh lại khiến cô ấy được thư thái hơn nhiều.

Tưởng Mộc Thanh và Mặc Thi Vũ lại dùng cái miệng nhỏ của nữ sinh mân mê miệng ly, cực kỳ thưởng thức mùi nước chanh.

Tôi thì vừa uống ly nước của mình vừa bưng nước chanh tới cho Quách Thông.

Quách Thông mắt hằn tơ máu mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đang tiến hành chém giết kịch liệt. Cậu ta vẫn ngủ mãi từ sáng tới giờ, mới vừa rời giường đứng dậy đã bắt đầu hành trình chơi game.

“Đại ca, anh đã học cả ngày rồi, buổi tối chúng ta đừng học nữa được không? Chúng ta chơi mấy thứ thú vị đi?”

Trà Đồ vừa khống chế Tiểu Hắc không ngừng giãy giụa trong ngực vừa nói với tôi.

“Em có ý tưởng gì hay ho không?”

“Vào lúc trời tối người yên đương nhiên phải xem phim kinh dị, hoặc là tụ tập lại kể mấy câu chuyện ma rồi.”

Tôi vẫn luôn chán ghét phim kinh dị và truyện ma. Cũng không phải do tôi nhát gan mà vì tôi cảm thấy xem mấy bộ phim này rồi nghe mấy câu chuyện này sẽ tự dọa bản thân mình, ngủ không được yên giấc là chuyện rất ngu ngốc.

“Đại ca, anh sợ sao?”

Trà Đồ giơ Tiểu Hắc đang vô cùng khó chịu lên, sau đó nắm lấy móng vuốt của nó cào cào về phía tôi.

“Anh mới không sợ! Đại ca của em đã sợ gì bao giờ?”

Thế nhưng ngộ nhỡ tôi bị giật mình, xấu mặt trước mắt mấy nữ sinh này, có phải sẽ rất không xong không?

Không hiểu sao cảm thấy chột dạ.