Biện pháp tốt nhất để không bị mấy câu chuyện ma hù là không đi xem phim cũng không nghe kể chuyện ma quỷ.
Cho nên không chỉ có tôi lựa chọn không xem, mà tôi còn yêu cầu Tưởng Mộc Thanh không nên xem. Cảm xúc của cô gái này quá dễ thay đổi, không nên để cô ấy bị mấy câu chuyện ma ảnh hưởng sâu.
Vì vậy tôi nói cho đám người đang thích đi tìm kích thích trước mặt rằng tôi và Tưởng Mộc Thanh muốn làm đồ ăn ngon cho mọi người, tạm thời không rảnh, muốn bọn họ tự xem với nhau.
Chỉ mong bọn họ xem một hồi rồi sẽ quên chúng tôi đi.
Trà Đồ nói cô ấy muốn xem một bộ phim ma nào đó, sau đó bắt đầu chọn lúc trời tối người yên để xem giống mọi người.
Trà Đồ là người đầu tiên đề xuất ý kiến xem phim ma, cô ấy vẫn luôn rất hăng hái. Mặc Thi Vũ đang ngồi bên cạnh lại hơi không muốn, cô ấy còn muốn đọc sách tiếp, nhưng thực sự không thể lay chuyển được trình độ mặt dày của Trà Đồ. Cuối cùng cô ấy bị buộc phải gia nhập.
Nghe nói mọi người muốn xem phim ma, dường như Quách Thông cũng rất hứng thú. Ngay từ đầu cậu ta đã chủ động nhường máy tính để mọi người tải phim. Tôi nghĩ hẳn là vì chơi trò chơi tới mệt rã rời, hiện tại cậu ta muốn thay đổi tâm trạng một chút.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh phối hợp với nhau, rất nhanh đã nấu xong bữa cơm phong phú.
Bởi vì mẹ bận rộn làm việc, sau khi ăn cơm xong đã trở về phòng. Mấy người Trà Đồ cũng tràn đầy phấn khởi mà nhanh chóng cơm nước xong, dự định tiếp tục trở lại trước máy vi tính xem phim.
Bọn họ gọi chúng tôi lại xem cùng, thế nhưng tôi lấy cớ đi rửa chén rửa nồi, vệ sinh phòng bếp… mà từ chối.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi và Tưởng Mộc Thanh ngồi lại trong phòng khách mở ti vi xem mấy chương trình hài hước. Mà ba người Trà Đồ lại ngồi trong phòng tôi mở máy tính xem phim ma.
Hai bên đều mở tiếng rất nhỏ cho nên không ảnh hưởng lẫn nhau.
Trong lúc xem, tôi có tới phòng bọn họ xem thử tình huống.
Vì để xây dựng bầu không khí kinh hoàng, bọn họ còn cố ý không bật đèn trong phòng. Theo màn hình máy tính bắt đầu sáng lên, chiếu lên mặt bọn họ lúc sáng lúc tối nhưng mọi người không ai nhúc nhích, hết sức chăm chú mà theo dõi màn hình máy tính, đúng là yên tĩnh tới đáng sợ.
Thoạt nhìn bộ phim này cũng không tồi, mà trông bọn họ hẳn cũng đã nhập cảm.
Tôi đứng phía sau lưng bọn họ xem một hồi. Bọn họ đều đang rất chăm chú, thậm chí ngay cả khi tôi đi vào đứng phía sau lưng bọn họ mà bọn họ cũng không định quay đầu lại xem.
Tôi phát hiện trên màn hình máy tính là một màu xám đen máu thịt, quả nhiên là rất đáng sợ. Vì để tránh khiến bản thân cảm thấy thú vị mà tiếp tục xem, tôi mau chóng đi về phòng khách sáng rực rỡ.
Mãi tới khi chúng tôi tắt ti vi, bọn họ mới xem phim xong.
Vẻ mặt ba người dại ra, hệt như đã bị tẩy não bước ra khỏi phòng, sau đó ngồi yên bên cạnh chúng tôi.
Vẻ mặt mỗi người đều như Tưởng Mộc Thanh lúc tức giận. Không khí trầm lắng, điều này khiến Tưởng Mộc Thanh vốn là người sáng tạo ra gương mặt này cũng cảm thấy hơi không ổn.
“Phim hay không?”
“Cũng hay.” Ba người dùng ánh mắt trống rỗng nhìn chúng tôi.
“So với cảm giác đáng sợ, em luôn cảm thấy trong lòng còn ray rứt thương cảm. Nếu chị Tưởng tò mò có thể đi xem phim “Ngọn Đồi Câm Lặng”.”
Trà Đồ cười khổ nói với Tưởng Mộc Thanh.
“Vậy sao…”
Tưởng Mộc Thanh nhớ kỹ tên bộ phim, nhưng trên khuôn mặt cũng không lộ ra vẻ muốn xem thử.
Chỉ nghe tên đã cảm thấy đây là bộ phim rất có ý cảnh đây.
“Hiệu ứng đặc biệt quá thực.”
Với tư cách là nam sinh, Quách Thông cũng không cảm thấy đáng sợ lắm, chỉ tán thưởng hiệu ứng đặc biệt trong bộ phim. Đúng là quá chân thực.
“Tôi hơi hiếu kỳ với kết cục sau cùng, chẳng lẽ cặp mẹ con kia sẽ chết luôn sao?”
Mặc Thi Vũ thấp thỏm bất an hỏi Trà Đồ.
Ngay từ đầu hẳn bọn họ nên chết đi như vậy rồi, bọn họ đều chưa trở lại thế giới chân thực.”
Vẻ mặt Mặc Thi Vũ tràn đầy thất lạc mà cúi đầu. Lúc nào cũng vậy, mọi người luôn hi vọng vào kết cục tươi đẹp, đám người xấu sẽ bị tiêu diệt hết mà tất cả người tốt thì sẽ được giải cứu.
So sánh với phái nam, phái nữ có vẻ dễ biểu hiện đa sầu đa cảm hơn.
Quách Thông chỉ cười nhẹ. Cậu ta đã thoát khỏi tình tiết và áp lực do bộ phim kinh dị mang tới, nhưng Trà Đồ và Mặc Thi Vũ vẫn đang căng thẳng thảo luận tình tiết.
Hơi may mắn là tôi không để Tưởng Mộc Thanh xem bộ phim này, nếu không không biết cô ấy lại sẽ miên man suy nghĩ thứ gì nữa.
Cũng may tôi cũng không xem, tránh bị tình tiết rầu rĩ trong phim dằn vặt.
Thứ như phim kinh dị, nếu xem nhiều người hiệu quả kinh dị sẽ không rõ ràng. Nhưng nếu xem một mình chắc chắn sẽ có độ kích thích tâm linh cực kỳ cao.
Chỉ cần hơi nhớ lại cảnh ngày bé, sau khi được cha dẫn đi xem phim kinh dị tôi đã trốn lỳ trong lòng mẹ không chịu rời đi, lúc này nghĩ lại, có một vòng ôm để dựa vào thật quá tốt.
Có vòng ôm để dựa vào sao?
“Quách Thông, cậu có thể dẫn Giản Ngọc đi xem phim kinh dị, nói không chừng sẽ thu được hiệu quả không tồi đâu. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải không bị hù trước.”
Tôi đề nghị Quách Thông.
“Cũng không phải em chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng muốn làm vậy đầu tiên phải dụ cô ấy ra khỏi cửa trước đã. Cho dù em dùng phương pháp gì, nhưng nếu cô ấy không ra khỏi cửa không phải là uổng công vô ích sao?”
Nói cũng đúng. Nói tới Giản Ngọc, Quách Thông lại thở dài một hơi.
“Giản Ngọc bị sao vậy?”
Tưởng Mộc Thanh nghe thấy lời tôi nói không khỏi hỏi thăm.
“Mấy người bọn anh đang muốn giúp Giản Ngọc ra khỏi nhà. Nếu em muốn tham dự chúng ta có thể cùng đi.”
Tôi nói với Tưởng Mộc Thanh.
“Ừm, chỉ cần là việc Lục Phàm muốn làm, em sẽ cố gắng hết sức để giúp một tay.”
Tưởng Mộc Thanh lộ ra nụ cười hồn nhiên.
“Ừm, được vậy thì tốt quá.”
Tôi đồng ý.
Lúc này, dường như Trà Đồ và Mặc Thi Vũ hơi không vui. Các cô ấy đề xuất muốn đi ngủ, sau đó lập tức kéo Tưởng Mộc Thanh tới phòng chuẩn bị rửa mặt. Tưởng Mộc Thanh bị các cô ấy kéo đi từ bên cạnh tôi.
Lúc bị kéo ra ngoài, trên mặt Tưởng Mộc Thanh hơi lộ ra vẻ mặt lãnh khốc. Thế nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau đó cô ấy thuận theo bọn họ đi hoàn thành việc đánh răng rửa mặt.
Máy vi tính của tôi lại lần nữa thuộc quyền sử dụng của Quách Thông. Thấy cậu ta chuẩn bị chơi game, tôi lại chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Ngồi trên giường, sắp chăn, lại muốn lướt mạng một hồi.
Lúc này, Quách Thông còn chưa toàn tâm toàn ý chơi game bất ngờ hướng ghế dựa về phía tôi.
“A, Phàm ca?”
“Anh tin tưởng trên đời này có thế giới song song không?
Hôm nay đột nhiên Quách Thông bắt đầu gầm gừ.
“Tôi đã từng nghe nói tới trên thế giới này có vũ trị song song, ở thời không khác còn có rất nhiều thế giới giống chúng ta."
Tôi nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời như vậy.
Thế nhưng đây chỉ là giả thuyết khoa học, ngoại trừ việc tạo ra đề tài cho rất nhiều bộ điện ảnh truyền hình, các tác phẩm văn học khoa học viễn tưởng, trước mắt nó chưa được nghiệm chứng mang tính thực tế nào.
“Trong bộ phim “ngọn đồi câm lặng”, loại thế giới mang màu sắc rực rỡ kia rất chân thực, thế giới nguyền rủa màu xám tro, còn có thể giới tà ác màu đen. Một khi rơi vào một trong hai thế giới này, anh sẽ trở nên mất khả năng tự kiểm soát. Anh nói xem hai thế giới phía sau có tồn tại thật không? Liệu có khi nào vào một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ bị kéo vào thế giới màu đen kia không?”
Quách Thông nhìn thế giới giả tưởng trong màn hình máy tính sau đó lại chuyển hướng, mờ mịt nhìn về phía tôi.
“Thế giới còn có thể phân ra sắc màu rực rỡ với hai màu đen trắng sao? Chẳng qua đối với người bị bệnh mù màu, cũng không phải không thể.”
Nghe thấy câu này, tôi không khỏi duỗi thẳng hai chân trong chăn, nửa đùa nửa thật nói với Quách Thông đang căng thẳng nhìn tôi.
“Kể cũng phải. Ha ha, thế giới của chung ta vẫn luôn là thế giới màu sắc sặc sỡ.”
Quách Thông cũng cười ha hả một tiếng, sau đó tiếp tục vô tâm vô phế vùi đầu vào chơi game. Trên phương diện nào đó, đúng là thế giới chân thật càng thêm hoa mỹ hơn thế giới giả tưởng mạng.
“Sao cậu có thể dứt khoát như vậy?”
Tôi nhìn Quách Thông, hậm hực cười.
Nếu nói tới màu sắc, chỉ cần không phải người mù màu, chắc chắn thế giới trong mắt họ sẽ có màu sắc sặc sỡ. Nhưng từ trong thâm tâm, không phải lúc nào trong mắt chúng ta cũng là màu sắc sặc sỡ.
Thế giới trong mắt người này khác hẳn với thế giới trong mắt người khác, có lẽ nó có liên quan tới quan hệ thế giới song song nào đó cũng nên? Tuy có thể có những giao thoa nhỏ bé không đáng kể xuất hiện, nhưng trên tổng thể chắc chắn là mỗi bên tự có lối đi riêng.
Có lẽ có một số người xui xẻo sẽ cho rằng thế giới mình đang sống là thế giới màu xám tro, như thế giới đã bị nguyền rủa. Người gặp xui xẻo thường hay tin tưởng số mệnh, tin tưởng nguyền rủa, từ đó thế giới nội tâm cũng trở nên u ám.
Lúc này, từ tận đáy lòng bọn họ ước mong có một người chấp nhất với màu sắc rực rỡ xuất hiện trước mặt bọn họ, nói cho bọn họ biết thế giới vẫn có màu sắc rực rỡ, sẽ không vì một số chuyện mà thay đổi.
Cho dù chỉ là lừa gạt, cũng tốt biết bao nhiêu. Ít nhất cũng có thể cứu vớt người nào đó.
Bởi vì những lời này của Quách Thông, buổi tối tôi không ngủ được bèn dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về “ngọn đồi câm lặng”.
Nội dung bộ phim kể về một thị trấn nhỏ trên đồi yên tĩnh bị tôn giáo hãm hại, một cô gái bị chúng bạn xa lánh, hoảng hốt và đau khổ trong lòng hóa thành sát ý và thù hận, cuối cùng trở thành ác ma giết chết tất cả những người đã từng ra tay tàn ác hãm hại cô gái.
Hai mẹ con bị cuốn vào trận tranh đấu này, phát hiện ra và cũng tham dự vào nó.
Vì trị hết căn bệnh kỳ quái cho con gái, hai mẹ con đi tới ngọn đồi căm lặng. Con gái mất tích một cách ngoài ý muốn. Vì có thể đổi con gái về, người mẹ không tiếc đồng ý với điều kiện của ma quỷ, giúp ma quỷ tới giáo đường – nơi mà ma quỷ vốn không thể tới – để giết người. Sau khi gặp phải xui rủi gây phỏng toàn thân, bà ấy căm hận huyễn hóa thành ác ma, phần thiện lương trong cơ thể ngưng kết thành một phân thân, tức là một mặt thiện lương, cũng chính là con gái nuôi đã được người mẹ xin nuôi dưỡng từ cô nhi viện.
Nhưng thế giới màu xám biểu thị cho việc đã bị nguyền rủa vẫn không biến mất, bọn họ và cha của cô gái tới tìm bọn họ bị ngăn cách trong hai thế giới khác nhau.
Cuối cùng, sau khi cố gắng lâu như vậy thế giới vẫn là thế giới màu xám sao?
Ôi, thật muốn gửi một lưỡi đao cho cả đạo diễn và biên kịch bộ phim này.
Tôi cầm di động, trong lúc vô tình đã ngủ khi còn chưa tắt điện thoại.
Một người đã rất lâu rồi không nằm mơ như tôi, không biết có phải do câu chuyện tôi đã xem trước khi ngủ ảnh hưởng hay không, mà đêm nay tôi lại mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Tưởng Mộc Thanh đã tới nơi gọi là ngọn đồi câm lặng, tôi thì đuổi theo cô ấy đi tới. Ngọn đồi câm lặng này cũng không giống trong phim, nó là thế giới chúng tôi đang sống hằng ngày.
Nhưng giống với ngọn đồi câm lặng kia, nơi đây cũng có màu xám tro.
Không thấy Tưởng Mộc Thanh lương thiện màu trắng đâu, tôi hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi trong thành thị màu xám tro.
Lúc này, Tưởng Mộc Thanh màu đen xuất hiện, cô ấy muốn tôi đi giết hết toàn bộ người đã từng bắt nạt cô ấy giúp cô ấy, sau đó sẽ trả Tưởng Mộc Thanh lương thiện lại cho tôi.
Buồn cười, chuyện như vậy dù là trong mơ tôi cũng thấy không có khả năng.
Tôi hung tợn ôm lấy Tưởng Mộc Thanh màu đen, kéo cô ấy ra ngoài sau đó lại ôm cô ấy về nhà của tôi. Nhưng tôi phát hiện mọi thứ nơi này vẫn có màu xám tro như cũ.
“Về rồi sao? Tiểu Phàm?”
Mẹ màu xám tro mặc quần áo chỉnh tề, giọng điệu máy móc đứng ở cửa chào đón tôi. Vào lúc nói câu này, sắc mặt mẹ trắng bệch, vẻ mặt dọa tôi muốn nhảy dựng lên.
Tôi lập tức giật mình tỉnh lại.
Tỉnh lại rồi tôi đứng bật dậy nhìn khắp bốn phía.
Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ thật mỏng, chiếu ra một vệt sáng trên gạch bên cạnh.
Trên giường, ba thiếu nữ và một con mèo đang rúc vào chung với nhau.
Mặc Thi Vũ và Trà Đồ như đã mơ thấy ác mộng, bọn họ ôm chặt lấy Tưởng Mộc Thanh nằm ngủ ở chính giữa. Dường như Tưởng Mộc Thanh cũng không chán ghét bọn họ, mỗi tay nắm lấy một người, cũng đang ngủ say.
Lúc này Tiểu Hắc cũng tới góp vui, nó lười biếng nằm úp sấp trên bụng Tưởng Mộc Thanh, tùy ý giang rộng tứ chi, thoạt nhìn nó ngủ rất thoải mái.
Cảnh tượng trước mắt cũng có thể tính là sặc sỡ nhỉ?
“Tiểu Phàm, nhìn lén con gái ngủ là hành vi cực kỳ mất kiềm chế!”
Phía sau truyền tới giọng nói kỳ quái của mẹ tôi!
“Con có nhìn lén đâu!”