Giai đoạn trị liệu bệnh “kiều” thứ hai, hạng mục đầu tiên, hữu nghị!
Đại khái là chúng tôi sẽ lên kế hoạch xoay quanh đề tài này.
Vậy phải lợi dụng những người này như thế nào đây? Tôi nghĩ yếu tố căn bản là phải khiến Tưởng Mộc Thanh thích bọn họ, sau đó thật tâm thật ý làm bạn với bọn họ.
“Khụ khụ, đầu tiên mọi người phải khiến Tưởng Mộc Thanh thích mọi người. Đương nhiên, thích này chỉ nằm trong phạm trù bạn bè, mọi người phải chủ động kết bạn với Tưởng Mộc Thanh.”
Tôi làm bộ ho khan vài tiếng sau đó nghiêm túc bố trí nhiệm vụ cho bọn họ.
“Không vấn đề gì! Em còn có nhiều cách để tạo được mối quan hệ tốt đẹp với phái nữ.”
Quách Thông có vẻ tràn đầy tự tin mà trả lời chắc chắn, đồng thời cậu ta còn nhận được ánh mắt cảnh giác của lớp trưởng.
“Cậu phải thử một chút mới biết được chuyện này khó khăn tới mức nào, cẩn thận một chút, không nên xằng bậy.”
Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý dạt dào của Quách Thông, không tự chủ được mà cảm thấy hơi lo lắng.
“Ah ah, làm bạn với chị Tưởng sao? Em sẽ cố gắng để chị ấy thích em.”
Trà Đồ tràn đầy nguyên khí mà đồng ý.
“…”
Lớp trưởng lại lộ ra vẻ mặt cay đắng, cúi đầu ấp úng.
“Nếu không muốn thì cậu có thể ở bên cạnh phối hợp với bọn mình.”
Tôi thấy cô ấy khó xử thật bèn khuyên cô ấy từ bỏ. Khúc mắc giữa Mặc Thi Vũ và Tưởng Mộc Thanh, chỉ dựa vào một vài động tác thân cận sợ là không thể hóa giải nổi.
“Không sao, mình cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Mặc Thi Vũ thở ra một hơi nặng nề, sau đó ngẩng đầu kiên định nhìn tôi.
Bởi vậy, với tư cách là quan chỉ huy, tôi bắt đầu bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, thuận tiện quan sát hành động của bọn họ. Tôi chỉ muốn nhìn thử xem bọn họ sẽ chọn phương pháp thế nào để đột phá hàng rào trong lòng Tưởng Mộc Thanh đây?
Đầu tiên là Quách Thông tự đại.
Cậu ta bày ra thủ thế “chờ mình chiến thắng trở về” với mọi người sau đó đẩy cửa phòng Tưởng Mộc Thanh ra, đi vào.
Đám người còn lại dè dặt mà chạy tới trước cửa dòm trộm qua khe cửa.
Thật lo lắng cho cậu ta…
Lúc đầu tôi vốn không có ý định can thiệp, nhưng vẫn chạy ra khỏi phòng bếp, cùng bọn họ đi tới trước cửa phòng Tưởng Mộc Thanh nhìn lén.
Tưởng Mộc Thanh đang ôm Tiểu Hắc, phủ kín cả người trong chăn, lộ ra cặp mắt oán hận. Tiểu Hắc cũng thò đầu ra, một người một mèo yên tĩnh dựa vào nhau.
Sau khi Quách Thông đi vào, gương mặt vốn đầy đắc ý và hừng hực khí thế lập tức bị khí tràng lạnh lùng nghiêm nghị phát ra quanh người thiếu nữ bao phủ mà dần biến mất. Cậu ta cẩn thận từng li từng tí đi tới bên giường.
“Bạn Tưởng?”
Quách Thông thử dò hỏi.
Tưởng Mộc Thanh còn không ngẩng đầu lên, vẫn luôn duy trì tư thế như trước một mình ngồi ngây người trên giường.
“Bạn Tưởng…”
Quách Thông lại đang tự hỏi đề tài kế tiếp.
“Đúng rồi, bạn Tưởng cũng đang chơi trò 《 Lý Tưởng Quốc 》 đúng không? Gần đây mình có kế hoạch xâm chiếm công hội, vị trí đạo tắc có tác dụng rất quan trọng, để mình nói cho cậu nghe nha.”
Vừa nhắc tới trò chơi, dáng vẻ chán chường khi bị khí thế của Quách Thông lập tức biến mất. Hai mắt cậu ta sáng bừng lên, bắt đầu ôm chủ đề trò chơi nói dài nói dai, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện đương sự có muốn nghe hay không.
Thiếu nữ không nói năng gì, cũng không nhúc nhích nghe cậu ta bịa chuyện loạn xạ. Nếu là tôi, bình thường để bày tỏ là mình đang nghe chắc chắn tôi sẽ phụ họa cậu ta một hai câu.
Vì mỗi người ở đây đều sẽ vì quan hệ mà có qua có lại, sẽ không dễ dàng trêu chọc thị phi. Cho dù là thứ mình không thích cũng sẽ ép buộc bản thân mình phải mỉm cười đáp lại, như vậy mới không nảy sinh tranh chấp vô vị với người khác, khiến người ta phản cảm.
Đôi khi quan hệ giữa người với người vốn đơn giản như vậy.
Tôi dựa theo lý tính để tạo mối quan hệ với mọi người, không muốn nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của người ta với tôi, cho nên tôi mới đi đón ý nói hùa với mọi người, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ có thể khiến ngươi ta bất mãn, đố kị. Mà ẩn đi sự tồn tại của mình sẽ không như thế.
Súng bắn chim đầu đàn, người tài giỏi xuất hiện dễ bị đả kích, tấn công, chính là đạo lý ấy.
Cũng vì vậy nên tôi mới đồng ý chơi 《 Lý Tưởng Quốc 》với Quách Thông, không phải sao?
Mà thiếu nữ lại hoàn toàn không tuân theo quan điểm đơn giản lại chính xác như vậy.
Quách Thông nói tới khan cả cổ một hồi lâu mà thoạt nhìn thiếu nữ vẫn chẳng khác gì lúc trước, hoàn toàn coi cậu ta là không khí.
Dù là chủ đề mà bản thân thấy hứng thú, nhưng cứ biểu diễn một mình như tấu đơn mà khán giả dưới đài lại nhìn thẳng vào khoảng không trống rỗng, không hề đáp lại chút nào, cho dù bạn có tố chất tâm lý cỡ đại sư cũng phải trực tiếp hỏng mất.
Ôi, có thôi đi chưa, chí ít cũng phải tỏ vẻ gì đó phụ họa đi chứ?
Miệng Quách Thông dần dần không thể nói được một câu hoàn chỉnh, sau cùng cậu ta đứng im ở chỗ ấy.
Bạn nói nhiều như vậy mà đối phương không hề đáp lại chút nào đúng là một chuyện rất lúng túng. Tôi có thể đánh cược, nếu trước mắt cậu ta không phải là nữ chính đáng yêu chắc chắn Quách Thông không thể kiên trì tới hiện tại. Đoán chừng chỉ mới nói không tới hai ba câu cậu ta đã cạn lời quay đầu rời đi nhỉ?
Quách Thông thông minh thấy chủ đề trò chơi không ổn bèn bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng.
“Bạn Tưởng, với tư cách là người ngồi cùng bàn tròn một năm với Phàm ca, mình biết rất nhiều bí mật của Phàm ca. Ví dụ như nữ sinh cao ráo nào từng hỏi mượn bài tập của Phàm ca, ánh mắt anh ấy dừng lại trên người nữ sinh nào lâu nhất, mình đều quan sát rõ ràng.”
Cậu ta lại dám không biết xấu hổ mà lôi tôi ra? Cậu ta làm vậy, cho dù có thể trở thành bạn bè với cô ấy thì có ích lợi gì? Loại hữu nghị này vẫn được xây dựng trên cơ sở có tôi làm trụ cột.
Mục đích của việc trị liệu là giúp cô ấy thoát khỏi tôi. Hiện tại tên Quách Thông này lại kích thích thần kinh cô ấy thêm… Lại nói, một người đi học vẫn luôn ngủ li bì như cậu ta, có thể quan sát được tôi thân thiết với nữ sinh nào sao?
Nghe thấy câu này, cuối cùng đôi mắt thiếu nữ cũng có tiêu cự. Cô ấy đưa mắt, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Quách Thông.
“Nói.”
Thiếu nữ phun ra một từ, hệt như đang thẩm vấn Quách Thông.
Đây vốn không phải bầu không khí nên có khi xây dựng tình hữu nghị.
Sau đó, Quách Thông bắt đầu càng tô càng đen, tự thuật “lịch sử phong lưu” của tôi.
“Lục Phàm đã từng nói, lớp phó học tập có ngực lớn nhất. Mỗi lần cậu ấy lên bảng làm bài tập, khi xoay người lại bỏ phấn vào trong hộp phấn sẽ tạo ra cảnh sắc khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.”
“Còn có eo của lớp phó thể dục rất đẹp. Lục Phàm nói cậu ta thích đứng ở bên cạnh nhìn cậu ấy nằm gập bụng làm mẫu.”
“Giọng nói của cán sự bộ môn toán rất hay.”
Quách Thông nghiêm trang nói bậy.
A a a!
Tên khốn nạn này! Rõ ràng những lời này đều phát ra từ trong miệng cậu ta, tại sao cậu ta có thể áp đặt lên người tôi?
Tôi đã không dám nhìn ánh mắt Tưởng Mộc Thanh…
“Cảm ơn cậu nói cho tôi biết những chuyện này. Bạn Quách Thông! Trò 《 Lý Tưởng Quốc 》 rất vui, mình cũng sẽ chơi nó tiếp, tuy kế hoạch xâm chiếm và vân vân thì mình không hiểu nhiều nhưng mình sẽ cố gắng phối hợp với đoàn trưởng đại nhân, tất cả đều nghe theo sắp xếp của cậu.”
Điều tôi không ngờ là Tưởng Mộc Thanh lại có thể xốc chiếc chăn đang phủ trên người ra, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt cũng có vẻ dịu dàng hơn hẳn, tươi cười ra chiều đang khen ngợi Quách Thông.
Quách Thông cũng cười hì hì thăm hỏi Tưởng Mộc Thanh, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra, cậu ta tự nhận nhiệm vụ đã sơ bộ được hoàn thành, làm ra thủ thế “ok” với mấy người đang quan sát là chúng tôi, tự nhiên đi ra.
Hai vị dũng sĩ khác sắp phải ra sân như được đề tỉnh, đều lộ ra vẻ mặt ngộ hiểu.
Nhìn bóng lưng thắng lợi rời đi của Quách Thông, tôi vẫn không khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Giằng co một ngày, tôi đã có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két vang dội của thiếu nữ trong phòng.
Trước mắt phải giảm độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Tôi chuẩn bị đưa ra vài lời khuyên cho Trà Đồ chuẩn bị đi vào “kết bạn”, nhưng khi nhìn về phía hai người, tôi phát hiện hai kẻ trước nay vốn là oan gia đã tiến vào.
Cô gái này vừa vào đã ôm chầm lấy Tưởng Mộc Thanh, ôm chầm lấy thiếu nữ đang cực kỳ khó chịu.
Tưởng Mộc Thanh ngồi yên trong ngực cô ấy hệt như một bộ thi thể, không phản kháng nhưng cũng không phản ứng lại.
Thế nhưng Trà Đồ đã tìm được linh cảm, đã sớm suy nghĩ kỹ biện pháp.
“Chị Tưởng, đầu tiên, em không thương lượng với chị trước khi xử trí Tiểu Hắc là em không đúng, chị có thể thờ ơ không quan tâm tới em. Nhưng nếu như chị không để ý tới em, em sẽ rất đau lòng. Em vốn còn đang định nói rõ với chị những chuyện Lục Phàm đã làm với các nữ sinh khi bé đây, hiện tại xem ra em không còn cơ hội nữa.”
Lại lần nữa xong đời.
Trà Đồ nói hết tất cả những trò đùa dai của tôi khi còn bé, nhất là đối với nữ sinh. Chẳng qua lần này dường như Tưởng Mộc Thanh đã sáng sủa hơn không ít, thậm chí lần này cô ấy còn cảm thấy hài lòng với những hành vi của tôi khi bé. Thỉnh thoảng cô ấy và Trà Đồ còn cười rộ lên.
Thoạt nhìn hai người như chị em vậy.
Đương nhiên, lúc Trà Đồ giơ thủ thế “chữ V” thắng lợi đi ra khỏi phòng, mặt Trà Đồ lại trầm xuống.
Cuối cùng là lớp trưởng.
Thời trung học cơ sở, Mặc Thi Vũ không học chung với tôi cho nên tôi nghĩ mình không cần nhắc nhở cô ấy điều gì.
Thời trung học cơ sở, tôi vẫn luôn chú tâm học tập. Là một người nghiêm cẩn, đương nhiên lớp trưởng sẽ không nói chuyện “tôi” đã dùng ánh mắt thô bỉ thế nào để quan sát các nữ sinh giống Quách Thông.
Kể ra tôi vốn không hề quan sát như vậy, cũng không hề làm chuyện như thế, rõ ràng đó là cảm nhận của chính bản thân cậu ta! Quách Thông chết tiệt! Nghĩ tới chuyện này, tôi không khỏi tức giận.
“Chuyện trước đó mình không định trách bạn Tưởng thêm nữa, hi vọng sau này mình có thể làm đôi bạn cùng tiến với cậu. Cậu có thể không để ý tới mình, nhưng lúc đầu mình cũng có mấy chuyện muốn nói với cậu. Nếu cậu không muốn xóa tan hiềm khích lúc trước…”
“Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi không nên xúc động như vậy. Cậu nguyện ý tha thứ cho mình thì tốt quá.”
Tưởng Mộc Thanh vừa nghe thấy lại có tình báo về tôi, lập tức đồng ý.
“Mình và Lục Phàm từng học chung trường cấp hai. Tuy lúc ấy hai bọn mình không có liên hệ gì nhưng mình đã từng nghe thấy tin đồn có liên quan tới cậu ấy. Thời cấp hai Lục Phàm từng huyễn tưởng mình có một cô bạn gái giả, còn gọi điện thoại cho cô ấy.”
Mặc Thi Vũ nói tiếp.
Lớp trưởng có cần chơi tôi như vậy không?
Đứng trước cửa, hai chân tôi như không thể chịu đựng trọng lượng cơ thể nữa. Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, thở hổn hển từng hơi.
Tôi có dự cảm, vì gặp nhiều kích thích như vậy, chắc chắn tối nay bệnh tình của Tưởng Mộc Thanh sẽ bộc phát một cách cực kỳ nghiêm trọng.
Đối với mỗi một tin tức “bôi đen” tôi, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý để giải thích.
Thế nhưng sau khi ba người này lấy “tôi” ra giao dịch với Tưởng Mộc Thanh, tôi cảm thấy dường như quan hệ giữa bọn họ với Tưởng Mộc Thanh đã nhích lại gần hơn không ít.
Tôi thấy Tưởng Mộc Thanh và Mặc Thi Vũ đồng thời lộ ra nụ cười tươi.
Nụ cười tươi của mấy nữ sinh thật đáng yêu.
Chí ít là trước khi chưa bùng nổ hoàn toàn.