Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06 - Chương 07 Cách làm mới của món gà hầm lá trà

Chương 7: Cách làm mới cho món gà hầm lá trà

Lúc vừa tạo nhân vật, hệ thống chính thức của game đã gửi thông báo xác nhận cho tôi. Có thể nói nhân vật nữ đạo tặc đã giết chết nhân vật game của Quách Thông đúng là nick mà tôi lập cho Tưởng Mộc Thanh, vì số của hệ thống dành cho người chơi hoàn toàn trùng khớp với thông báo xác nhận.

Nhưng lúc này đây, Tưởng Mộc Thanh đang nấu ăn trong bếp, hoàn toàn không có thời gian đăng nhập vào game.

Vậy chỉ có một khả năng.

Tưởng Mộc Thanh đã dùng tiền để thuê một người chơi thay, đồng thời đưa ra một yêu cầu không thể tưởng tượng nổi là đứng canh tại cổng làng Brill, chờ nhân vật của Quách Thông và Giản Ngọc vừa ra là nhanh chóng giết họ.

Có một điểm đáng ngờ là tôi chưa bao giờ nói cho Tưởng Mộc Thanh về nick của mình, làm sao cô ấy lại biết tôi bị Quách Thông và Giản Ngọc giết?

"Mẹ ơi, Lục Phàm ơi, xuống ăn cơm!"

Giọng Tưởng Mộc Thanh vang lên trong bếp, cô ấy đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi, tôi cũng ngửi được mùi thơm của thức ăn rồi.

Thơm quá đi mất. Tay nghề nấu nướng của Tưởng Mộc Thanh đúng là càng ngày càng tuyệt, nhưng hôm nay tôi lại chẳng có lòng dạ nào hưởng thụ bữa ngon này cả.

"Ơ? Hôm nay không phải Tiểu Phàm nấu cơm à? A a, Tiểu Thanh nấu cơm, đúng là đáng để chờ mong đây!"

Lúc này, mẹ vẫn đang trong phòng nhưng đã vui mừng đáp lại.

Mẹ đang tập trung vào công việc thì có cháy nhà mẹ cũng chẳng nhúc nhích, thế nhưng chỉ cần nghe thấy có người gọi ăn cơm, bà sẽ lập tức phân tâm và trả lời ngay.

Két.

Tiếng mở cửa từ phòng bên.

Mẹ nghe thấy vậy thì mở cửa, bước ra khỏi phòng. Tôi cũng vội vàng tạm biệt Quách Thông, nói là mình có việc gấp, khi nào biết rõ sẽ lại gọi cho cậu ta, sau đó tôi cũng thoát game.

Khi vừa thoát game, tôi nhận ra một vấn đề, tại sao dưới danh sách người sử dụng lại có tên nhân vật của tôi?

Ừm, tôi khựng lại.

Điểm đáng ngờ được giải quyết rồi.

Tôi quên đóng chức năng ghi nhớ tài khoản ở game, nhất định là lúc tôi lập nick cho cô ấy đã bị cô ấy nhìn lén. Nếu có ghi nhớ về việc bị giết, chỉ cần tìm tin tức liên quan tới tôi ở hệ thống tin tức là sẽ dễ dàng tìm ra.

"Lục Phàm ơi?"

Thấy mãi mà tôi không trả lời, Tưởng Mộc Thanh đã dọn bát đũa xong xuôi trong bếp lại lên tiếng gọi tôi với giọng khá nghi ngờ.

"Ra đây, ra đây."

Tôi vội vàng đáp lại rồi tắt máy tính, ra khỏi phòng, đi tới phòng khách.

Tôi suy nghĩ về việc phải giải quyết chuyện này thế nào.

Cô ấy chỉ muốn báo thù cho nhân vật của tôi mà thôi, tuy làm vậy quá mức cực đoan, thậm chí là làm người khác không thể chơi game được, nhưng mục đích của cô ấy lại rất hồn nhiên, nghĩ tới đây, tôi bỗng dưng thấy thật cảm động.

Ít nhất là cô ấy cũng báo được thù cho tôi rồi.

Nhưng cô ấy quá cực đoan, đây chỉ là game mà thôi, tôi giết anh, anh giết tôi là chuyện rất bình thường, chỉ vì nhân vật của tôi đã chết một lần mà chặn hung thủ ở cổng làng không cho ra thì thật không đáng.

Tôi rất phản cảm việc dùng tiền cho game vì chuyện này thật vô bổ, nhất là việc nhờ người chơi thay làm ảnh hưởng tới người khác.

Nhưng Tưởng Mộc Thanh có quyền quyết định với tài khoản của cô ấy, tôi cũng không tiện nói gì thêm.

Khuyên cô ấy như thế nào bây giờ?

Chỉ đơn giản nói cho cô ấy rằng tôi không để ý đến chuyện bị giết trong thế giới trò chơi, muốn cô ấy dừng hành động báo thù của mình lại à? Như vậy là hoàn toàn xóa bỏ mọi cố gắng của cô ấy, chắc chắn thiếu nữ sẽ đau lòng lắm.

Xem ra chỉ có thể sử dụng hệ thống tư duy của người chơi, đầu tiên là khẳng định công lao của cô ấy, sau đó nói cho cô ấy biết làm như vậy là quá đáng, để cô ấy dừng hành vi này lại.

Ở nhà chúng tôi không có yêu cầu gì về lễ nghi khi ăn, tin rằng đa số các gia đình bình thường cũng giống như nhà chúng tôi vậy.

Chúng tôi không cần phải như đảo quốc nào đó, cần nói "Tôi đã về đây" khi về đến nhà, trước khi ăn cơm phải nói "Tôi bắt đầu ăn nhé", cũng không cần như một số gia đình theo đạo, trước khi ăn cần cầu xin thần Phật phù hộ một phen, hoặc cảm ơn Chúa đã ban tặng đồ ăn.

Ở thời cổ đại, có lẽ tổ tiên chúng tôi cũng từng có lễ nghi dùng cơm nhưng đa số đều đã thất truyền, thời đại của chúng tôi, xét theo một mặt nào đó mà nói, thuộc về thời đại của việc sụp đổ lễ nghi.

Nhưng vẫn còn một điều được lưu giữ cho tới bây giờ, đó là người nhỏ chờ người lớn gặp đồ ăn trước, sau đó người lớn này sẽ lên tiếng để đám trẻ con như tôi ăn trước.

Nhưng món chính trên bàn lần này có vẻ khác thường.

"Tưởng Mộc Thanh, đây là gà hầm lá trà à?"

Tôi nhìn giữa bàn ăn, ở đó là cả một đĩa gà to đùng, thịt gà trắng giờ ánh lên màu vàng nhạt của lá trà, mùi cũng như chè xanh vừa tráng nước sôi, đó là thứ mùi làm người ta cảm thấy thấu tận tim gan.

"Ừ, có lẽ không được bằng bà nội nhưng biết Lục Phàm thích ăn nên em làm thử xem sao."

Thấy món ăn mình nấu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, Tưởng Mộc Thanh vui vẻ ra mặt, gương mặt thiếu nữ cũng đỏ lên, khiêm tốn nói.

Đừng làm ra vẻ như cô vợ nhỏ thẹn thùng được không? Thấy cô ấy như vậy, trái tim tôi không khỏi đập thịch một cái.

"Đúng là lâu lắm rồi chưa ăn, lần gần nhất được ăn gà hầm lá trà do bà nội Tiểu Phàm làm là đợt Tết, đúng là nhớ quá."

Thấy món ăn quen thuộc trước mặt, mẹ tôi vui mừng thở dài.

Nói rồi, mẹ sốt ruột nâng đũa lên, gắp lấy một miếng thịt gà.

Chỉ cần nhẹ nhàng dùng đũa là có thể tách phần thịt mềm mại ra khỏi phần xương cứng, gà này hầm thật nhừ.

"Ngon quá! Sắp được như bà nội rồi!"

Mẹ vừa nhai, còn chưa kịp nuốt đã cảm thán như vậy.

Ôi ôi, vừa mới nói truyền thống tốt đẹp là người lớn nhường trẻ nhỏ đâu rồi?

Theo lý mà nói, làm theo cách của bà thì món gà hầm lá trà này sẽ phải dùng nồi đất và cho nhỏ lửa, hầm ba tiếng trở lên mới khiến mùi lá trà thực sự hòa trộn vào thịt gà, thịt gà căng mịn cũng mới trở nên mềm mại, nhưng Tưởng Mộc Thanh vào bếp mới chỉ nửa giờ thôi, làm sao cô ấy có thể nấu được món ăn như vậy?

Thấy mẹ nói ngon, tôi cũng vội vàng dùng đũa xé một miếng thịt gà rồi cho vào miệng.

Đúng là thịt vừa cho vào miệng đã như tan ra, lá trà thơm ngát, vị muối mặn, tất cả đều hoàn toàn ngấm vào thịt gà, hơn nữa thịt gà rất mềm và non, mùi vị quá tuyệt vời.

Điều thiếu sót duy nhất là thiếu đi cảm giác nhai so với món gà hầm lá trà của bà nội, nhưng so sánh với những ưu điểm trên, tì vết này có vẻ như chẳng đáng để nhắc tới.

"Ngon lắm! Nồi áp suất, em dùng nồi áp suất đúng không?"

Tôi hơn mẹ được một chút, ít nhất tôi cũng nuốt hết rồi mới bắt đầu cảm thán.

"Ừ, đúng thế, cảm thấy chỉ cần nắm vững được thời gian thì bắt tay vào làm theo cách mà bà nội dạy sẽ dễ dàng hơn nhiều, cũng tiết kiệm thời gian nữa."

Tưởng Mộc Thanh cực kỳ tự tin đáp.

"Hóa ra là dùng nồi áp suất à? Chẳng trách gà lại mềm như vậy, đúng là cực kỳ ngon, Tiểu Thanh à, mẹ yêu con quá đi mất!"

Nói xong, mẹ đặt chiếc đùi gà đã gặm sạch xuống, giơ lên bàn tay đầy mỡ, khẽ ôm lấy Tưởng Mộc Thanh.

"Ha ha, cũng không ngon đến mức như vậy, con chỉ tùy tiện làm vì Lục Phàm thích ăn thôi."

Tưởng Mộc Thanh cũng cực kỳ vui vẻ hưởng thụ cái ôm của mẹ.

"Chỉ vì Lục Phàm thôi à? Không hề nghĩ tới mẹ luôn hả?"

Nghe thấy Tưởng Mộc Thanh chỉ toàn nhắc tới tôi mà quên mất mẹ, mẻ giả vờ không vui và hỏi.

"Có nhớ tới mẹ chứ. Vì mẹ là mẹ Lục Phàm mà."

Tưởng Mộc Thanh sững lại, dừng một chút rồi mới trả lời mẹ như vậy.

"Ôi ôi, mẹ đã trở thành quà tặng đính kèm với Tiểu Phàm ngu ngốc rồi, mẹ cũng muốn có toàn bộ tình yêu của Tiểu Thanh cơ!"

Mẹ như đang hưởng thụ cảm giác bắt nạt thiếu nữ nên cứ liên tục giả vờ tỏ ra đáng yêu.

Chỉ là được Tưởng Mộc Thanh cho ăn thôi mà? Có cần phải vứt bỏ hết rụt rè mà đắm chìm thế không? Mà nhắc mới nhớ, mẹ tôi hoàn toàn không có sức đề kháng với đồ ăn ngon.

Chẳng lẽ vì mẹ nấu cơm rất tệ à? Mặc dù mẹ chưa bao giờ thừa nhận điều này.

"Nhưng mà tình yêu của con dành cho Lục Phàm hết rồi..."

Bây giờ tôi mới chú ý tới đôi đũa của thiếu nữ vẫn đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc bát trước mặt, đôi mắt cô lấp lánh, từ đầu tới cuối vẫn thỏa mãn nhìn tôi ăn uống.

"Em cũng mau ăn đi chứ!"

Tôi gắp một miếng thịt và đặt vào bát cô ấy.