Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 08 - Chương 18 XXX vẫn là làm XXX đi

“Ba đề viết văn hôm nay đúng là tràn đầy áp lực.” An Vị Nhiên thẩm duyệt từng tờ giấy, rút ra kết luận cuối cùng. Sau đó chúng tôi bắt đầu truyền cho nhau xem.

Lợi dụng ba cụm từ “Im lặng, áp lực, vô cùng nhàm chán”, các thành viên phát huy đủ mọi ý tưởng thần kỳ.

Quách Thông viết: “Nữ sinh tình cờ gặp được trong game không ngờ lại là một thằng đực rựa.”

Tiểu Phàm viết: “Một nhân viên vẫn luôn cố gắng mà không đạt được sự tán thành của người khác.”

Trà Trà viết: “Đại ca không vui dẫn theo đàn em không vui bắt đầu sự diệt vong của xã hội đen không vui.”

Mặc Thi Vũ viết: “Trẻ không cố gắng, già chỉ còn bi thương đau khổ.”

Dù sao đều chỉ có một chủ đề, đó là đủ loại bi kịch cuộc đời. Nhân vật trong truyện tràn đầy hy vọng khao khát tương lai, lại không nhận được hồi báo mà chỉ là hiện thực trắng trợn. Kết giao nhân tế im lặng, cuộc sống vô cùng nhàm chán, môi trường xã hội áp lực, cuối cùng sẽ chỉ dẫn tới bi kịch cuộc đời. Mà chúng tôi cũng thực sự đi theo hướng này, không có cơ hội phản kháng, không thích nghi với xã hội này thì xã hội sẽ không cho mình chỗ dung thân.

Nói thật, tôi thật muốn được ở ẩn. Nhưng bây giờ ngay cả một nơi non xanh nước biếc để ở ẩn cũng không có.

Vì thế, những người không phù hợp với xã hội này hoặc là tự sát, hoặc là bị tống vào tù, hay là vào nhà thương điên.

Cho nên trưởng câu lạc bộ, đừng ngăn cản chúng tôi thích nghi với xã hội. Nếu chúng tôi không thích nghi với xã hội thì tương lai sẽ chết rất thảm! Trong lòng tôi điên cuồng trào phúng.

Vậy thì trưởng câu lạc bộ vẫn luôn tích cực với cuộc sống sẽ khống chế ba từ này không dẫn tới bi kịch như thế nào?

Trong tay tôi rốt cuộc có tác phẩm của An Vị Nhiên.

Công nhân dây chuyền thức tỉnh.

Theo thời đại công nghiệp tiến đến, máy móc dần dần thay thế sức người, đủ loại sản phẩm bắt đầu được sản xuất tập trung, thúc đẩy sản xuất theo dây chuyền tiêu chuẩn hóa. Các nhân viên điều khiển dây chuyền sản xuất mỗi ngày đều sống trong sự yên bình và đơn giản. Công việc của họ chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại động tác ấn nút.

Đưa nguyên liệu vào, cho ra sản phẩm. Bất kể nguyên liệu nào cũng nhận, dựa theo nguyên liệu khác biệt mà sinh ra sản phẩm có giá khác biệt. Mỗi sản phẩm căn cứ theo chất lượng tốt hoặc xấu bị đánh dấu nhãn hiệu bất đồng. Thực tế thì nguyên lý thiết kế và công dụng của sản phẩm này cũng chẳng khác gì nhau.

Vô cùng nhàm chán, chỉ cần ấn nút làm việc là được. Sản phẩm được sản xuất không hề mới mẻ, nhưng lại không có sản phẩm khác thay thế, xã hội miễn cưỡng chấp nhận, nhưng càng ngày càng khinh thường sản phẩn như vậy.

Sản phẩm tương đồng tràn lan khắp xã hội, xã hội không thể tiêu thụ được hết. Mà nhà máy thì vẫn tiếp tục nâng cao sản lượng vì công trạng, do đó xã hội dần dầu trở nên áp lực.

Cuối cùng một ngày nọ, có một nhân viên dây chuyền thức tỉnh. Hắn thật sự nhàm chán nên khi tan tầm, hắn đã tự tiện làm ra sáng ý trên một sản phẩm nào đó, có thêm một chiếc đinh ốc.

Sản phẩm này được đưa đi tiêu thụ, lập tức được coi là hàng hiếm.

“Không ngờ tôi lại mua được một cái XXX có đinh ốc?”

Tin tức này gây chấn động trên cả nước. Nhưng chỉ là chấn động thôi, XXX có thêm đinh ốc vẫn là XXX, không có gì khác nhau, còn hao phí thêm chi phí sản xuất một cây đinh ốc, hạ thấp năng suất. Cho nên các nhân viên của nhà máy lũng đoạn vẫn tiếp tục im lặng sản xuất XXX, XXX vô cùng nhàm chán, XXX đầy áp lực.

Tôi chỉ liên tưởng tới tỷ lệ thất nghiệp cao vút lúc khủng hoảng kinh tế để viết một câu chuyện cổ tích màu đen hài hước, chủ đề câu chuyện đơn giản dễ hiểu, cuối cùng là kết cục khoa trương hơi khiên cưỡng. Còn An Vị Nhiên thì khác, cô ấy mượn hình thức dây chuyền sản xuất tiêu chuẩn hóa để châm chọc thứ gì đó, chẳng lẽ là đang nói về thanh xuân quá mức đồng nhất của chúng tôi? Các khoa, phương thức dạy học với đại cương cố định, dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh. Từ nhập học trường mầm non thi cho tới lúc về hưu, dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.

Tôi cho rằng như thế không có gì là không tốt. Thanh xuân có kế hoạch mới là thanh xuân dồi dào. Cuộc đời có kế hoạch mới là cuộc đời dồi dào, chuyện dư thừa, suy xét theo phí tổn kinh tế thì hoàn toàn không cần làm. Nếu nói tôi với Tưởng Mộc Thanh gặp nhau xem như cuộc gặp gỡ tình cờ của thanh xuân thì cũng phải tiêu phí rất lớn. Nếu không có Tưởng Mộc Thanh, có lẽ hiện giờ tiến độ học tập của tôi đã ngang ngửa với lớp A bắt đầu tổng ôn tập.

Nhưng mặc dù bị quấy rầy kế hoạch, ít ra thì cũng có chút thu hoạch, không xem như bị lỗ.

Vẫn là yên tâm làm XX đi, đừng muốn có thêm một chiếc đinh ốc, sẽ chậm trễ hơn tiến độ sản xuất của mọi người.

Mấy ngày nay vẫn trôi qua như bình thường. Vòng tuần hoàn cố định từ nhà, phòng học, căn tin. Điểm khác biệt ngẫu nhiên là tôi gửi mấy tin nhắn cho Tưởng Mộc Thanh hỏi tình hình, nhưng không hề có phản hồi. Xem ra cô ấy đã đắm chìm trong việc trở về bên cạnh mẹ ruột nên hoàn toàn quên tôi rồi. Đây là kết cục tôi đã đoán được từ trước, cho nên nội tâm dần dần bình tĩnh lại, yên tâm bắt đầu học tập.

Ba ngày sau, kết thúc chuyện rối ren trong nhà, Tưởng Mộc Thanh đã trở lại.

Tin tức này là do mẹ nói với tôi. Tưởng Mộc Thanh với mẹ cô ấy sẽ đến nhà tôi vào tối nay, nói là muốn cùng chúng tôi ăn một bữa cơm đạm bạc, cuối cùng bày tỏ lòng cảm ơn vì đã chăm sóc cho Tưởng Mộc Thanh. Vốn dĩ tôi không muốn đi, nhưng mẹ tôi đã ăn mặc chỉnh tề nhất định bắt tôi đi cùng, nói một mình mình đi dự tiệc không đủ trịnh trọng, kêu tôi đi cùng để chống đỡ thể diện.

Cũng đúng, bây giờ tôi đã cao hơn mẹ, đứng sau lưng mẹ cứ như mẹ dẫn theo vệ sĩ đáng tin cậy.

Sau tan học, tôi chưa kịp thay đồng phục thì đã nhận được địa chỉ hội sở cao cấp mà mẹ gửi tới.

Vừa bước vào đại sảnh tráng lệ huy hoàng của khách sạn, tôi và mẹ chưa từng được trải đời đều biểu hiện cảm giác như nhà quê lên tỉnh, nhìn đông rồi lại nhìn tây, đi long nhong chung quanh, không tìm thấy thang máy. Chị gái quản lý đại sảnh mặc đồng phục sẫm màu nhìn chằm chằm chúng tôi thật lâu, cuối cùng không nhịn được sải bước đi về phía chúng tôi.

“Thưa anh, thưa chị, mời sang đây đăng ký số thẻ căn cước cùng với lý do hai người tới đây được không?”

Giày cao gót bước đi trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng phát ra tiếng lạch cạch giòn tan.

“Hửm? Số thẻ căn cước?” Tôi với mẹ đưa mắt nhìn nhau. Trong cuộc hẹn không nói là phải mang theo thẻ căn cước mà?

“Vậy có thể nói cho tôi biết lý do anh chị tới đây được không? Việc này là để bảo đảm an toàn cho khách sạn, mong anh chị thông cảm.” Chị ấy kịp thời phát hiện vẻ mặt xấu hổ của chúng tôi nên lập tức nói tiếp.

Mẹ tôi đang định lên tiếng thì chợt thấy một phu nhân khoác áo khoác hàng hiệu đang đỡ một ông lão đi vào đại sảnh khách sạn từ sau lưng chúng tôi, không hề bị ngăn cản mà đi thẳng tới thang máy. Trong lúc đi, ông lão kia còn bóp mông cháu gái mình một cái, cháu gái cũng phối hợp nũng nịu rên rỉ, khiến tôi run lên, ghê tởm quay sang nhìn chị gái quản lý xinh đẹp để rửa mắt. Có điều cũng nhờ họ mà chúng tôi biết thang máy đang ở góc bí ẩn nào.

“Cho hỏi anh chị có biết số điện thoại của người mời không? Có thể kêu bà ấy gọi điện đón anh chị không?” Nhìn nội dung chúng tôi đăng ký, quản lý đại sảnh vẫn hơi nghi ngờ.

“Thế à? Vậy thì tôi gọi điện thoại ngay.” Mẹ tôi cười tủm tỉm, thuận theo gọi điện thoại.

“Chào chị, chị là mẹ Tưởng Mộc Thanh đúng không?”

“Vâng, là tôi đây, mẹ của Lục Phàm.”

“Vâng.”

“Vâng, chúng tôi chờ chị ở quầy lễ tân.”

Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười, nhét điện thoại vào túi áo. Mẹ tôi hiếm khi mặc lễ phục trân quý nhiều năm, tôi thì mặc đồng phục cấp ba chính thống, còn đeo huy hiệu trường, thoạt nhìn giống người sẽ quấy rối khách sạn lắm à? Cảm giác như tiến vào nơi này, đi đường cũng phải cắp đuôi.

Tôi rất khâm phục mẹ tôi vẫn có thể mỉm cười. Đúng là xã hội hiện thực tàn khốc. Chúng tôi với người ở nơi này cách một tầng lớp xã hội, đột nhiên xuất hiện ở đây đương nhiên sẽ khiến mọi người không yên lòng.

Không lâu sau, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục sơ mi trắng, cổ áo thắt nơ bướm đi đến trước quầy lễ tân, hỏi ai là khách của người nào đó. Người nào đó chính là bà Tưởng, mẹ tôi lập tức vẫy tay kêu nhân viên. Sau đó, chúng tôi đi theo nhân viên phục vụ đến cửa thang máy, đi thang máy lên nhà hàng ở tầng cao nhất khách sạn.

“Ting!” Thang máy vang lên tiếng nhắc nhở, cửa chậm rãi mở ra, tôi và mẹ không khỏi trợn tròn mắt.

Đập vào mắt đầu tiên là cửa sổ sát đất rộng lớn chung quanh, cùng với rèm cửa màu pastel ở hai bên. Bởi vì là buổi tối nên rèm cửa được kéo ra hết, bầu trời đêm đầy sương mù hoàn toàn bại lộ trước mắt chúng tôi. Thứ duy nhất có thể giữ được lòng tự trọng hèn mọn của tôi là ít ra thì người giàu có cũng hít thở bầu trời đầy sương mù như chúng tôi.

Nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đi xuyên qua bàn ghế, đến một phòng riêng yên lặng. Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp dẫn đứa con gái đáng yêu đang chờ chúng tôi.

“Chào chị, mẹ Lục Phàm.”

“Chào chị, mẹ Tưởng Mộc Thanh.”

Người phụ nữ thấy chúng tôi thì ung dung cùng con gái đứng lên, vươn tay bắt tay với mẹ tôi. Mẹ tôi có vẻ rất quen thuộc với trường hợp này nên sảng khoái bắt tay với bà ấy.

“Còn có Lục Phàm.” Bà ấy cũng lễ phép vươn tay về phía tôi.”

“Chào dì.”

Trẻ con vị thành niên cũng được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp thế này à? Tôi hơi thụ sủng nhược kinh vươn tay bắt tay với bà ấy.

“Tiểu Thanh, mau chào đi. Đều là lỗi của mẹ, không biết chăm sóc cho con, trong khoảng thời gian này may mà nhà Lục Phàm giúp đỡ con rất nhiều, đừng lạnh như băng thế.” Bà Tưởng nhắc nhở Tưởng Mộc Thanh từ đầu tới giờ vẫn cúi đầu, vẻ mặt mất tự nhiên.

Được nhắc nhở, Tưởng Mộc Thanh giống như thay đổi hoàn toàn, mỉm cười một cách công thức hóa, gật đầu chào chúng tôi.

Bốn người đồng thời ngồi xuống, mỉm cười một cách kỳ quái, bầu không khí trở nên căng thẳng. Tôi giả vờ nhàm chán nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tưởng Mộc Thanh vẫn đang mỉm cười với mình, trong lòng thấy kỳ kỳ, nhưng lại không nói được là kỳ ở chỗ nào. Chẳng lẽ đây là dáng vẻ chân thật của Tưởng Mộc Thanh sao?

“Meo!” Tiếng mèo kêu dưới gầm bàn đánh vỡ sự yên tĩnh.