Hôm sau, mọi thứ trở lại như thường lệ.
Tan học sẽ không có người thường xuyên quấy rầy tôi nghỉ ngơi. Cho nên sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, tôi tìm lại tiết tấu học tập như trước, hết thảy không còn tính không xách định, tôi dựa theo kế hoạch đã đặt ra, tiến hành chức trách của học sinh. Thanh xuân có kế hoạch mới là thanh xuân đẹp nhất.
Tiểu Phàm vẫn còn khó chịu vì hôm qua bị mất cây bút chì yêu dấu. Nhưng sau một đêm xoa dịu, bây giờ ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới việc học trên lớp. Vẻ mặt tức giận của cậu ấy vẫn đáng yêu như trước.
Trong giờ học, thỉnh thoảng tôi sẽ liếc nhìn cậu ấy. Nghỉ trưa cũng trở lại ăn cơm một mình như ngày thường. Bởi vì không cần trị liệu bệnh kiều nên không cần ăn cơm với nhiều người. Trong quan điểm của tôi, ăn cơm một mình mới là nhanh nhất, còn không lãng phí thời gian học tập. Nếu Quách Thông không đi gọi thì sẽ ngủ quên trong phòng y tế, đến khi sắp hết giờ nghỉ trưa mới vội vàng chạy đi ăn cơm. Chuyện ở quán rượu cũng làm phiền cậu ấy, bây giờ mọi chuyện kết thúc, cậu ấy nên trở về.
Tiểu Phàm có rất nhiều bạn. Gần đây vì chuyện Tưởng Mộc Thanh, bây giờ đã trở về với cuộc sống ngày thường của cậu ấy.
Ăn cơm một mình không cần ứng phó với người khác trò chuyện, không cần chuyên môn chọn bàn ăn có ghế trống. Quẹt thẻ, chọn món một cách nhanh chóng ở khu múc cơm tầng một, sau đó tùy ý chọn ghế trống gần chỗ múc cơm ngồi xuống, qua loa ăn hết cơm. Sau khi ăn xong, tôi đặt bàn ăn vào xe đẩy của thím dọn dẹp căn tin. Một thiếu nữ cũng đi tới đặt bàn ăn, đặt xuống rồi dừng lại bên cạnh tôi.
“Lục Phàm, trưa nay cậu có bận gì không?”
“Hửm? Không có chuyện gì quá quan trọng, nhưng tớ vội về lớp học chuẩn bị bài buổi chiều.” Tôi trả lời đối phó, sau đó quay sang nhìn gương mặt trầm tĩnh của cô ấy.
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa thở hắt ra, sau đó nhẹ nhàng nói với tôi: “Trưa nay không có chuyện gì đặc biệt thì cậu có thể đi cùng mình một chút được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Hết thảy đều được thực hiện đúng như kế hoạch của mình, hơn nữa theo tình hình trước mắt thì còn trị liệu xong trước thời hạn đặt ra, tôi rất vui vẻ, không có gì cần an ủi. Nếu không có tâm tư trò chuyện với cô ấy thì cứ từ chối thẳng thừng là được.
“Mình…”
“Chúng ta ra sân thể dục đi. Bây giờ ở đó không có ai hết.” Mặc Thi Vũ như đoán được tôi sẽ từ chối nên trực tiếp lên tiếng, sau đó bắt đầu đi ra ngoài. Tôi không thể phản bác, đành phải đi theo cô ấy.
Đi ra căn tin, chúng tôi bước lên bậc thang đi đến sân điền kinh. Cho dù đang là mùa đông, ánh nắng buổi trưa cũng rất ấm áp. Bởi vì là miền nam nên trên mặt đất không có tuyết đọng, bầu trời cũng trong xanh bát ngát, không có một gợn mây. Mùa này đúng là không cần chú ý thời tiết thay đổi, chỉ có gió lạnh thấu xương cùng với cây cối hoa cỏ úa tàn.
Tôi và Mặc Thi Vũ thong thả bước đi trên sân thể dục. Thiếu nữ mặc quần áo giống như mùa thu, chỉ quấn thêm khăn quàng cổ sẫm màu, bên trong hơi lộ ra cổ áo len.
Cô ấy thử thăm dò: “Cậu ấy đã dọn ra khỏi nhà cậu rồi à?
“Ừm, hôm qua sau khi xin phép rời khỏi trường, cậu ấy trực tiếp dọn ra khỏi nhà mình luôn, thậm chí còn không chào tạm biệt một tiếng.” Tôi phẫn nộ thở dài.
“Cậu ấy về nhà sẽ sống vui vẻ thôi, Lục Phàm không cần lo lắng cho cậu ấy đâu.”
“Mình biết. Nhưng mình với cô ấy đã trải qua thật nhiều chuyện, đột nhiên rời đi như thế nên mình hơi luyến tiếc. Mình thật sự rất muốn có một đứa bé.” Tôi đáp.
“Ừm, thật ra các cậu cũng đã chiếu cố rất nhiều, Mộc Thanh mới được như hôm nay.”
Tôi và Mặc Thi Vũ ca ngợi công lao của đối phương, bởi vì thực sự không tìm được đề tài trò chuyện.
“Lục Phàm.” Mặc Thi Vũ đi đằng trước bỗng dừng bước, hào phóng quay đầu lại nhìn tôi, gương mặt ôn hòa: “Cậu hãy trở lại làm Lục Phàm của trước kia đi.”
“Dĩ nhiên rồi, mình sẽ quay lại với cuộc sống cấp ba bình thường.”
“Ừ, thế thì tốt quá.” Cô ấy rốt cuộc hơi thả lỏng, nở nụ cười: “Về sau còn có thể cùng nhau học tập không? Môn toán lý hóa mình còn nhiều thứ không hiểu, thành tích môn xã hội của Lục Phàm lại hơi kém.”
“Ừ, toán lý hoa mình chỉ cho cậu, môn xã hội cậu chỉ mình.”
Tôi và Mặc Thi Vũ lại thỏa thuận, nhóm học tập hai người vì bị Tưởng Mộc Thanh can thiệp mà ngưng lại, bây giờ lại vì Tưởng Mộc Thanh rời đi mà bắt đầu một lần nữa.
“Nhưng nếu cùng nhau học tập thì lớp trưởng có thời gian rảnh không? Bây giờ lớp trưởng đang phụ trách công việc của cán bộ lớp A, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao?”
“Không đâu. Lớp A là lớp gần như không cần cán bộ lớp, tất cả mọi người đều rất tự giác. Hơn nữa nhiệm vụ học tập lớp 11 rất nặng, học kỳ sau chúng ta sẽ cùng học sinh lớp 12 tham dự thi thử đại học, hiện giờ đã bắt đầu ôn tập tổng hợp, thời gian học tập còn nhiều hơn trước kia, cho nên mình có thời gian.”
Hiện giờ Mặc Thi Vũ không còn bị công việc quấy giầy, có rất nhiều thời gian để học tập.
“Vậy thì chẳng phải là còn nhiều thời gian cùng nhau học hay sao? Nếu mình tìm cậu hỏi bài thì cậu phải chỉ cho mình nhé!”
“Dĩ nhiên rồi. Bài mà Lục Phàm hỏi chắc chắn đều là chỗ khó, phải thảo luận thật kỹ chứ.”
Chúng tôi càng nói càng hào hứng, tùy ý thảo luận kế hoạch học tập trong sân thể dục rộng lớn vắng vẻ. Đương nhiên cũng có hoạt động giải trí, cuối tuần sau khi học bổ túc xong thì sẽ tiếp tục đi ăn kem, sau đó đến thư viện đọc sách.
Đi lòng vòng trên sân mấy vòng, cơm trưa đã tiêu hóa gần hết, thời gian nghỉ trưa cũng sắp kết thúc, cuối cùng Mặc Thi Vũ cũng dừng việc thảo luận học tập.
“Ừm… Cảm ơn Lục Phàm.”
“Ừ, cũng cảm ơn cậu.”
Có lẽ là gió lạnh mùa đông nên hai má của Mặc Thi Vũ bị lạnh đến nỗi đỏ ửng, liên tục giậm chân.
Sau giờ nghỉ trưa, tôi và Mặc Thi Vũ về lớp của mình, học hết tiết học buổi chiều, sau đó là hoạt động ngoại khóa câu lạc bộ sau giờ tan học như thường lệ. Tôi cầm cặp sách chuẩn bị về nhà. Không có Tưởng Mộc Thanh thì không cần thiết tham gia câu lạc bộ. Không có Tưởng Mộc Thanh, tôi bắt chước Quách Thông làm thành viên ma của câu lạc bộ cũng được.
Thấy tôi đột nhiên đeo cặp sách rời đi, bạn cùng bàn Tiểu Phàm hỏi: “Lục Phàm, hôm nay cậu không tham gia hoạt động câu lạc bộ hả?”
“Xin lỗi, hôm nay nhà mình có việc bận.” Tôi khách sáo đáp. Câu lạc bộ lãng phí thời gian như thế thì không cần thiết tham dự, về nhà làm bài tập còn hơn.
Sau này có lẽ trong nhà tôi ngày nào cũng bận việc, bạn cùng bàn Tiểu Phàm sẽ dần dần đánh mất lòng tin vào tôi, không quan tâm tới tôi nữa, sẽ tuyển chọn được nhiều thành viên hơn, trưởng câu lạc bộ An Vị Nhiên sẽ xóa tên tôi, không cần gặp mặt mà trực tiếp thoát ly câu lạc bộ.
Không ngờ tôi vừa ra khỏi cửa thì bị một người chặn lại. Gần quá, hoàn toàn không thấy rõ người trước mắt là ai. Thiếu nữ có làn da trắng đến chói mắt, hơi thở thơm mát lúc này lại như khí độc, khiến tôi chột dạ lùi lại mấy bước. Tôi nhìn người xa lạ đứng trước cửa lớp chúng tôi.
“Có thể cho mình biết lý do cậu không tham dự câu lạc bộ không?”
“Trong nhà có việc.”
“Việc gì?”
An Vị Nhiên hoàn toàn xem nhẹ cảm thụ của tôi, gặng hỏi tới cùng.
“Riêng tư cách nhân. Trưởng câu lạc bộ không có quyền hỏi. Tóm lại mình muốn xin nghỉ một ngày.” Tôi siết chặt quai cặp sách, tức giận nhìn An Vị Nhiên.
“Cậu nói về riêng tư cá nhân với mình à?” An Vị Nhiên cầm di động lắc lư trước mặt tôi, đe dọa nếu tôi không tham gia câu lạc bộ thì sẽ tuyên bố video này cho mọi người.
Cô ấy không còn ở đây nữa mà cậu ấy còn lấy chuyện này đe dọa tôi à? Nhưng suy xét sau này còn phải học tập ở trường, tôi không thể không khuất phục.
Sau đó, tôi và bạn cùng bàn Tiểu Phàm đi theo An Vị Nhiên tới phòng câu lạc bộ. Lúc này, trong phòng đã có mấy người ngồi rải rác. Mặc Thi Vũ, Trà Trà, Quách Thông lại đều có mắt. An Vị Nhiên dẫn chúng tôi trình diện, sau đó bắt đầu tham khảo ba đề bài viết văn mới. Mỗi người viết một từ, tập hợp tới chỗ trưởng câu lạc bộ, sau đó sẽ do trưởng câu lạc bộ tiến hành rút thăm, mọi người làm theo đọc bài văn 400 chữ. Bởi vì tâm cảnh của mỗi người khác nhau nên viết từ cũng sẽ thiên biến vạn hóa. Mỗi lần tôi đều làm từ giống hệt như trước kia, không hề thay đổi.
“Nhàm chán.” Cho nên mới nói là nhàm chán đến nỗi chưa từng được chọn bao giờ.
Bởi vì thiếu một người nên bầu không khí trong câu lạc bộ hơi kỳ lạ. Trước kia mọi người đều cố gắng vì Tưởng Mộc Thanh, bây giờ lại không biết nên chung đụng với nhau như thế nào. Mọi người ngồi thành một vòng tròn, bắt đầu trầm tư. Thân là trưởng câu lạc bộ, có vẻ như An Vị Nhiên đã sớm có đáp án nên tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi pha trà đen cho mọi người.
Bỏ một nhúm trà đen vào bình, sau đó ra ngoài hành lang lấy nước từ máy nước ấm, đậy nắp lại rồi đặt bình trà còn tỏa hơi nóng lên giữa bàn, sau đó ngồi về ghế của mình. Lúc này, mọi người đã nghĩ ra, bắt đầu viết vào giấy rồi nộp lên cho trưởng câu lạc bộ, chờ trưởng câu lạc bộ thống nhất rút thăm.
“Vô cùng nhàm chán.”
Hoạt động câu lạc bộ hiện tại càng nhàm chán hơn bình thường.
“Im lặng, áp lực, vô cùng nhàm chán.”
Trưởng câu lạc bộ đọc trang giấy thứ ba được rút thăm. Trưởng câu lạc bộ chậm rãi mở tờ giấy, tốt hơn trước kia rất nhiều…
Trà Đồ khẽ mỉm cười, cầm bút nhìn về phía tôi: “Đối với ba từ này, em rất có linh cảm.”
Vẻ mặt Quách Thông hơi ưu sầu. Xem ra hôm nay cậu ấy đột nhiên xuất hiện ở câu lạc bộ có liên quan tới việc thất bại ở chỗ Giản Ngọc.
Mặc Thi Vũ lại có vẻ rất thoải mái. Từ kinh nghiệm trước kia có thể thấy ba đề bài thế nào cũng không thể gây khó khăn cho cô ấy.
Là ba từ gần nghĩa, chỉ tìm ba từ khó viết, bởi vì mấy câu ngắn ngủi mà liên kết những từ ngữ xa xôi với nhau là điều vô cùng khó khăn. Giống như hôm nay thì rất dễ viết. Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi vui vẻ viết.
Cửa hàng tự sát.
Cửa hàng này vô cùng đắt khách.
Người dân chung quanh đều cảm thấy khó tin, vào cửa hàng mới chợt hiểu được.
Bởi vì đó là cửa hàng chuyên bán dụng cụ tự sát. Những người bị stress nặng thường xuyên ra vào nơi đó, chưa từng có ai quay đầu, nhưng trong bối cảnh nền kinh tế tiêu điều, khách hàng ghé qua cửa hàng vào mỗi ngày đều rất đông.
Những chủ cửa hàng nhỏ mọn khác đều đưa mắt nhìn cửa hàng đắt khách này, lại nhìn các nhân viên đang rảnh rỗi trong cửa hàng của mình.
Thế là họ bắt đầu tranh nhau bắt chước kinh doanh dụng cụ tự sát.
Ban đầu tình hình khá khẩm hơn, nhưng đến sau này, khách hàng càng ngày càng ít, cho dù là dụng cụ tự sát cũng bị ế hàng.
Ban đầu mọi người còn kiếm được tiền, nhưng sau này bắt đầu lỗ lã.
Cuối cùng, ngành nghề dần dần sụp đổ.
Cửa hàng bán đồ dùng tự sát cuối cùng cầm cự một tuần vẫn không có khách.
Khi nhân viên cửa hàng vẽ bản thiết kế thu dọn cửa hàng thì phát hiện cả khu phố đều tối om.
Thì ra người dân trên cả con đường này đều đã tự sát hết rồi.
Tôi khẩn trương nhìn An Vị Nhiên đang thẩm duyệt tác phẩm của chúng tôi.