Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng riêng của nhà hàng, tôi không tự chủ đưa mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Có lẽ là ánh đèn màu vàng nhạt quá ấm áp, hoặc là chiếc áo len màu xanh lam khác với trước kia có vẻ rất hoa lệ của Tưởng Mộc Thanh nên nụ cười của cô ấy có vẻ rất tươi sáng, giống hệ bà mẹ ngồi bên cạnh cô ấy.
Quả nhiên là mẹ con, nhìn từ gương mặt thì quả thực giống như khắc là từ một khuôn mẫu. Hiện giờ Tưởng Mộc Thanh là thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ, trưởng thành cũng sẽ như mẹ cô ấy, là phu nhân nhà giàu dịu dàng hào phóng.
Trải qua mười phút vừa rồi trao đổi với bà Tưởng, tôi cảm thấy lời nói trước kia của Tưởng Mộc Thanh và An Vị Nhiên đều không thể tưởng tượng được. Quý bà ung dung lộng lẫy, khiêm tốn lễ phép, cử chỉ hào phóng này sao lại là loại đàn bà độc ác đánh con gái trút giận, thậm chí ruồng bỏ con gái chạy theo người đàn ông khác? Người đời thích nghe báo lá cải, nghe nhầm đồn bậy. Chắc hẳn chuyện này chỉ là mọi người ăn nói lung tung, nói vậy chân tướng có uẩn khúc khác nhỉ? Ngay cả người thích cân nhắc người khác nhất như tôi bây giờ cũng có chút không thể hiểu được Tưởng Mộc Thanh và mẹ của cô ấy.
“Meo!” Lúc này, tiếng mèo kêu vang lên dưới gầm bạn, tôi nhận ra đó là tiếng kêu của Tiểu Hắc. Tiếng kêu trong veo như ác quỷ dưới địa ngục, khoảng thời gian trước ngày nào tôi cũng nghe được.
Trong thần thoại Ai Cập cổ đại, mèo chiếm địa vị không nhỏ, được tôn sùng là thần linh. Nhưng nhớ tới Ai Cập thì không tự chủ được nhớ tới cương thi xác ướp quấn băng vải. Mèo quả nhiên là loài động vật đáng sợ. Chúng tà ác thường xuyên làm bạn với cương thi đáng sợ.
“Phải rồi, con mèo này là các chị mua cho Tiểu Thanh à?” Bà Tưởng theo bản năng giơ lồng nhốt thú cưng đặt dưới chân mình.
Tiểu Hắc bị nhốt trong chiếc lồng nho nhỏ, chỉ có thể xuyên qua cửa sổ hàng rào sắt, lộ ra đôi mắt to sáng ngời. Hôm nay là bữa tiệc cảm ơn, mang theo Tiểu Hắc tới làm gì? Chẳng hiểu sao bữa tiệc này trở nên xui xẻo hơn nhiều.
“Nó là của Tiểu Thanh. Từ hồi con bé tới nhà tôi đã có nó rồi.” Mẹ tôi đáp.
“Vậy à?” Nói rồi, bà Tưởng hơi bất mãn quay sang nhìn Tưởng Mộc Thanh, đặt chiếc lồng xuống.
“Nếu được thì tôi hy vọng nhà chị có thể nhận nuôi con mèo này, vậy thì Tiểu Thanh sẽ yên tâm hơn.” Bà Tưởng hiền hòa đề nghị mẹ tôi.
Kêu nhà tôi nuôi con mèo đen đáng sợ này ư? Bà muốn nhà tôi ngày nào cũng gặp bất hạnh à? Không được không được, nhất định phải từ chối! Tôi ghét nhất là những con vật nhỏ, đặc biệt là loài mèo gian tà, dù nuôi bao lâu nó cũng không nghe lời mình. Trong loài mèo, tôi ghét nhất là mèo đen, rất đáng sợ, chỉ cần trong phòng tối om thì chỉ có thể thấy đôi mắt của nó như hai đốm ma trơi.
“Tiểu Thanh thích mèo lắm mà, sao không nuôi?” Thấy vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh không tình nguyện, mẹ tôi nói chuyện giúp cô ấy.
“Là thế này, tôi bị dị ứng lông mèo, hơn nữa con mèo đen này hơi đáng sợ, cho nên tôi muốn gửi gắm nó chị. Nếu chị kiên trì không nhận thì tôi cũng sẽ tìm cách xử lý nó.” Bà Tưởng khó xử gãi má, gường như phản ứng dị ứng còn chưa biến mất.
Nếu thế thì tôi đề nghị trực tiếp chôn sống nó.
“Vậy thì giao cho Tiểu Phàm đi. Tiểu Phàm cũng luyến tiếc Tiểu Thanh mà, bây giờ chăm sóc con mèo này như chăm sóc cho Tiểu Thanh đi.” Mẹ tôi sảng khoái đáp ứng, sau đó nhìn tôi.
Tôi cười khó xử, đang định từ chối, nhưng lúc này tôi chú ý thấy Tưởng Mộc Thanh lộ vẻ khẩn cầu mình. Xem ra cô ấy không hy vọng tùy ý giao Tiểu Hắc cho người lạ, hoặc trung tâm cứu trợ động vật.
“Được rồi, con sẽ cố gắng…” Tôi tiếp nhận lồng thú cưng trong tay Tưởng Mộc Thanh.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh bình tĩnh nhìn mẹ và bà Tưởng trò chuyện một hồi. Hai người đầu tiên là giới thiệu nghề nghiệp của nhau. Mẹ tôi vẫn có ưu thế, là biên tập viên kiêm tác gia trẻ, còn bà Tưởng là phu nhân ở nhà. Mẹ tôi hơi đắc ý, nhưng vừa nghe nói thu nhập một năm của ba tôi còn không bằng số lẻ của chồng người ta thì lập tức khó thở.
“Giàu có thì có gì đặc biệt chứ! Bà đây văn chương lai láng, bà đây là tác gia, phần tử trí thức mới là tương lai của quốc gia!”
Nghe thấy thu nhập một năm của chồng đối phương, sắc mặt mẹ tôi lập tức tràn ngập dòng chữ này, nhưng vì lễ phép kết giao nhân tế nên lại khôi phục nụ cười khách sáo bình thường. Bà Tưởng cũng thế, mặc dù có một khoảng khắc vẻ mặt đang nói “Thì ra là tác gia nghèo túng khác người”, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ tán đồng và sùng bái văn học. Bà ấy không có một chút làm màu và giả dối, nhưng thật sự làm màu và giả dối.
Tại sao mẹ tôi lại là mẹ tôi chứ không phải là phu nhân nhà giàu? Có lẽ chính là vì lý do này, bà ấy chưa bao giờ che giấu bản thân. Mặc dù lúc này mẹ tôi vẫn giữ nụ cười gượng gạo, nhưng có lẽ trong lòng đã sớm phiền chán bầu không khí này. Đã sớm bị đối phương phát hiện, ít nhất tôi đã phát hiện.
Người lớn đúng là sinh vật thú vị. Cho dù là hai người không cùng một thế giới, cho dù hai bên đều chẳng ưa gì đối phương, nhưng vẫn có thể trò chuyện thật lâu. Mặc dù mình không hề có hứng thú với đề tài của đối phương, nhưng biểu cảm vẫn tỏ vẻ mình đang chú tâm lắng nghe, chưa bao giờ ngắt lời, chưa bao giờ từ chối.
Trên trán mẹ tôi đã mơ hồ toát mồ hôi lạnh, cơ mặt cũng càng ngày càng cứng, cuối cùng khi bà ấy sắp mất hết hứng thú hiểu biết về cuộc sống của bà Tưởng ở nước ngoài thì bà Tưởng nói thêm một câu: “Tôi dự định cuối tuần sau sẽ đưa Tiểu Thanh ra nước ngoài, bên kia đã an bài trường học tốt nhất. Hiện giờ Tiểu Thanh ở đây không có chỗ dựa, nền giáo dục trong nước lại không thể yên tâm. Tiểu Thanh ở nước ngoài sẽ có không gian phát triển lớn hơn.”
“Nhưng Tiểu Thanh còn chưa học hết học kỳ này. Sao vội vã vậy?” Nghe vậy, mẹ tôi lo lắng nhìn Tưởng Mộc Thanh. Rất hiển nhiên Tưởng Mộc Thanh cũng không muốn ra nước ngoài.
“Tôi nói thật với chị, ba của Tiểu Thanh, tức là chồng cũ của tôi gần đây đã qua đời. Tiểu Thanh ở trong nước không nơi nương tựa, lần này tôi đến đây thứ nhất là để dẫn Tiểu Thanh đi dự lễ tang của ba con bé, thứ hai là đón nó ra nước ngoài sinh sống với tôi, vậy thì sẽ dễ dàng chăm lo cho Tiểu Thanh hơn.” Bà Tưởng giải thích.
Thì ra người qua đời là ba của Tưởng Mộc Thanh. Nhắc tới đề tài này, tôi không tự chủ nhìn Tưởng Mộc Thanh. Biểu cảm của cô ấy chẳng mấy thay đổi, giống hệt mẹ cô ấy chỉ lộ vẻ hơi buồn bã rồi khôi phục bình thường. Xem ra cả hai mẹ con đều không có tình cảm gì với người đàn ông đã ruồng bỏ vợ con mình.
“Ừ, chỉ còn cách này thôi. Nhưng nếu Tiểu Thanh ra nước ngoài thì sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp nhau nữa.” Mẹ tôi không thể nề hà, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, mình không thể nói gì được hơn.
“Ra nước ngoài à?” Tôi cũng vẫn im lặng từ đầu, lúc này không khỏi khẽ lẩm bẩm. Không hiểu sao tôi lại rất nhạy cảm với từ ra nước ngoài. Trong ấn tượng của tôi, ra nước ngoài khác nào tìm chết. Có lẽ là việc Lạc Tuyết “ra nước ngoài” gây ảnh hưởng tới tôi, nhưng càng nhiều là sự thật ngay trước mắt. Một khi có người tuyên bố mình sắp xuất ngoại thì cứ như là người ấy sẽ không thể về nước.
Ở cổ đại mà ra nước ngoài, ngắn thì hai năm, lâu thì mười mấy năm. Tuổi thọ bình quân của người cổ đại chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng xuất ngoại thì có khả năng chết ở xứ người. Bây giờ ra nước ngoài rất tiện lợi, xử lý passport, ngồi máy bay, ngắn thì mấy tiếng, lâu thì một hai ngày sẽ đến bất cứ nơi nào trên thế giới này. Nhưng một đường biên giới mảnh dẻ, một tấm thẻ xanh mỏng tanh có khả năng vĩnh viễn chia cách hai người.
Tôi có thể bảo đảm nếu hôm nay Tưởng Mộc Thanh ra nước ngoài thì 99% chúng tôi sẽ không thể gặp lại nhau trong kiếp này. Nói vậy, ra nước ngoài cùng đã chết trong mắt tôi đều như nhau.
Đúng rồi, Lạc Tuyết đang sống ở xứ thiên đường. Cô ấy đã nhận được thẻ xanh của xứ thiên đường nên không muốn, cũng không thể quay về.
Tôi đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, tôi muốn níu giữ Tưởng Mộc Thanh, nhưng lại không biết nên nói gì. Tưởng Mộc Thanh thực sự nên ra nước ngoài, bởi vì gia đình cô ấy ở nước ngoài. Người nhà cô ấy sống ở đó, bây giờ đến đón cô ấy, tôi không có bất cứ lý do gì ngăn cản cô ấy rời đi. Giữ lại cô ấy chỉ là ý tưởng của mình tôi, nói ra cô ấy cũng sẽ không nghe, chỉ khiến người lớn cười nhạo mà thôi.
“Đúng là thằng nhóc vẫn còn con nít, không biết đạo lý trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn à?”
Hồi còn nhỏ, tôi lười ở thành phố không muốn về nhà bà nội, mẹ tôi thường xuyên thuyết giáo tôi như thế.
Từ bỏ.
Tôi hé miệng, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Xin lỗi, con đi vệ sinh một chuyến.” Tưởng Mộc Thanh cứ nhìn chằm chằm vào tôi bỗng khẽ cau mày, sau đó đứng dậy nói. Bà Tưởng còn chưa kịp phản ứng thì Tưởng Mộc Thanh đã xoay người rời đi.
“Tiểu Thanh…” Mẹ tôi lo lắng nhìn bóng lưng Tưởng Mộc Thanh, cảm nhận được thái độ bất mãn của thiếu nữ.
“Mấy ngày gần đây Tiểu Thanh hơi cáu kỉnh, tôi cũng biết con bé không muốn rời khỏi môi trường học tập quen thuộc, hơi mâu thuẫn với nước ngoài.” Bà Tưởng cười xấu hổ, vẻ mặt thờ ơ.
“Nếu Tiểu Thanh không muốn đi thì vẫn ở lại nhà chúng tôi cũng được. Tôi thích Tiểu Thanh lắm.” Mẹ tôi khách sáo.
“Đã làm phiền nhà chị thật lâu, nếu tiếp tục làm phiền nữa thì không ổn chút nào. Con mình thì mình phải chịu trách nhiệm, tôi cũng muốn bù đắp lại lỗi lầm trước kia đã ghẻ lạnh Tiểu Thanh.” Bà Tưởng lộ vẻ hối hận, chân thành nói với mẹ.
“Đúng là thế thật, như thế thì tốt.” Mẹ tôi cười gật đầu tán thành với bà Tưởng.
Chúng tôi hàn huyên thêm một lát, nhân viên phục vụ bưng bốn đĩa bò bít tết tiêu đen theo tiêu chuẩn Pháp lên bàn ăn.
“Bò bít tết?”
“Ừ. Bò bít tết trên bàn cơm tây đều theo tiêu chuẩn chín bảy tám phần. Xuy xét tới vấn đề khẩu vị của hai người nên tôi đã kêu họ rán chín hết phần của hai người. Chị ăn thử xem.” Bà Tưởng an bài rất chu đáo.
Lại có mấy món thức ăn được bưng lên bàn. Trừ bò bít tết còn có canh nấm tươi, salad xà lách, bánh mì lúa mạch, nước trái cây mới ép. Tôi đã quen ăn cơm Trung, không, phải nói là tôi từ trước tới nay chỉ ăn cơm Trung, lần đầu tiên được thấy những món ăn này ngoài đời thực chứ không phải là trong TV.
Mới lạ, quái dị, còn hơi buồn cười.
Nói thật, so với cơm Trung thì cảm giác không đủ phong phú, nhưng lại có vẻ tinh xảo đặc biệt cùng với phân lượng, nhất là phân tượng của thịt. Thấy một miếng thịt lớn được rán giòn thơm phức, rất kích thích cảm quan của tôi. Tôi giả vờ giả vịt khoác khăn ăn lên cổ, đang định cầm dao nĩa không hề quen thuộc, muốn vung dao lên như trong phim từng xem.
“Hửm? Sao Tiểu Thanh đi mãi chưa thấy quay lại vậy?” Thấy ghế bên cạnh bỏ trống thật lâu, bà Tưởng hơi lo lắng, chuẩn bị đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nhìn xem.
“Con nít dùng để chạy chân. Để Tiểu Phàm đi xem là được.” Mẹ đẩy tôi đang định hưởng dụng bữa tiệc nước Pháp ra ngoài. Tôi không tình nguyện nhìn bà mẹ thích lo chuyện bao đồng của mình, nhưng bị đáp trả bằng vẻ mặt nghiêm khắc.
“Mẹ?” Tôi phát hiện ánh mắt của mẹ có phần lo lắng. Những thứ này đều thúc đẩy tôi không thể không đứng dậy đi tìm Tưởng Mộc Thanh.