Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 08 - Chương 21 Thú cưng cô độc trong lồng

Con dao nhỏ mà mảnh lại cực kỳ sắc bén. Cô ấy gần như không tốn chút sức lực nào đã có thể cắt đứt một miếng bò bít tết, sau đó lại bắt đầu cắt một miếng khác.

Có lẽ là do chút oán khí không thể nói được thành lời, động tác của thiếu nữ hơi mạnh bạo, tạo ra tiếng vang to lớn trên bàn ăn.

“Tiểu Thanh! Khi ăn cơm không thể phát ra tiếng như vậy được!”

Người mẹ bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô ấy như nhìn quái vật, cảnh cáo hành động vô lễ của thiếu nữ.

“Vâng…”

Cô ấy vội vàng xin lỗi.

Tôi lại luôn nghi ngờ, liệu không biết Tưởng Mộc Thanh có tự dùng dao ăn cắt mình một dao không. Sau đó cô ấy sẽ được chúng tôi đưa tới bệnh viện, từ đó cũng đạt được ước nguyện không cần ra nước ngoài nữa.

Có hai bà mẹ ở đây, đương nhiên chúng tôi cũng biểu hiện hơi xa cách, cả hai xấu hổ mà tránh né ánh mắt đối phương, lặng lẽ ăn cơm.

Ở đây chỉ có tiếng mẹ tôi và mẹ Tưởng đang ngồi bên kia nói chuyện với nhau.

Mẹ Tưởng cố gắng đè nén giọng điệu khoe khoang của mình, dùng thái độ bình đẳng để nói chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi cũng cố gắng kìm nén khi thấy ý khinh miệt trong giọng nói của mẹ Tưởng, dẫn câu từ đi về phía có lợi cho mình.

Ví dụ như đàm luận văn học.

Thế nhưng dường như việc này cũng không thể làm khó mẹ Tưởng, lời nói cử chỉ của đối phương thuộc tuýp người đã từng hưởng thụ nền giáo dục cao đẳng, một số tác phẩm nổi tiếng hay ít được chú ý bà ấy đều có tìm hiểu ít nhiều, chỉ là bà ấy không hiểu rõ nhiều bằng thiếu nữ văn học là mẹ tôi đây.

Tôi vừa chuyên chú ăn món ngon vừa chú ý tới Tưởng Mộc Thanh, chỉ giữ lại chút tinh thần lực cuối cùng để chú ý tới đoạn hội thoại giữa mẹ tôi với mẹ Tưởng.

“Chị đã từng đọc tác phẩm “Trăm năm cô độc” của Garcia chưa?”

“Tôi đã từng đọc kỹ cuốn sách ấy, nói về hành trình của một gia tộc cô độc.”

Trong vẻ mặt mẹ Tưởng có một chút trêu tức, hiển nhiên bà ấy có vẻ không công nhận câu chuyện truyền kỳ của bảy người lớn trong gia tộc Buendia.

“Trăm năm cô độc” miêu tả lịch sử hưng suy của gia tộc José Arcadio Buendia, xuyên suốt từ khi đóng cửa tới khi mở cửa.

Trong gia tộc có mấy thế hệ sinh sống, giữa vợ chồng, giữa mẹ con, giữa anh chị em gần như không có tình cảm gì với nhau, thiếu thốn tin tưởng yêu thương. Cô độc, buồn khổ, nghi kỵ khiến gia tộc trở nên nhỏ mọn, lạc hậu, bảo thủ rồi xuống dốc.

Cuốn tiểu thuyết này cũng phản ánh phần nào tới việc thay đổi lịch sử bất ngờ của Châu Mỹ La Tinh trong một thế kỷ tới nay.

Sở dĩ mẹ tôi nhắc tới cuốn tiểu thuyết này hẳn là đang có ý châm chọc gì đó, chỉ có điều dường như mẹ Tưởng lại không nghe ra chút nào.

Mẹ tôi như đang dùng đàn gảy tai trâu, nhưng bà ấy vẫn không chùn bước mà nhắc nhở mẹ Tưởng.

Cái gọi là chăm sóc không phải là không giữ lại chút không gian tự do nào, mà là cho và quan tâm tin yêu càng nhiều hơn. Sở dĩ nhân loại có thể tiến bộ được vì trời phú cho bọn họ có nhân tính.

Mẹ Tưởng vô cùng ngưỡng mộ mẹ tôi vì có thể hiểu cặn kẽ cuốn tiểu thuyết bà ấy chỉ giở vài tờ như vậy. Bà ấy lại khen mẹ tôi nói hay một hồi. Đến cuối cùng, mọi người ăn xong bò bít tết với bánh mì trong khay, uống canh, ăn chút ít rau dưa salad còn thừa lại là kết thúc yến hội hôm nay.

Cơm xong, mẹ Tưởng lại lấy một tấm chi phiếu trắng từ trong túi xách nhỏ tinh xảo của mình, cung kính đưa cho mẹ tôi.

“Cảm ơn nhà chị đã chăm sóc Tiểu Thanh trong khoảng thời gian vừa qua, mời chị điền một con số vào đây đi.”

Mẹ tôi nhìn lướt qua tấm chi phiếu, hơi sửng sốt một chút.

Tôi thật muốn nói mẹ tôi mau chóng điền chín chữ số lên phần kim ngạch còn trống kia đi, xem xem bà ấy có cho hay không.

Nghĩ tới đây trong lòng tôi lại thấy buồn cười.

Thế nhưng mẹ tôi hơi do dự một hồi, cuối cùng vẫn đẩy tấm chi phiếu kia về.

“Chỉ cần chị có thể chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Thanh là được. Chúng tôi làm việc tốt không nên nhận tiền.”

Hai người mẹ giằng co qua lại một hồi, cuối cùng mẹ Tưởng mới vô cùng không tình nguyện mà cất tấm chi phiếu vào lại trong túi.

Khá đáng tiếc, cơ hội làm giàu đơn giản như vậy lại bị bỏ lỡ. Cho dù không thể khiến bà ấy phải xuất huyết nhiều cũng có thể thu một ít phí phụ gia dụng mà.

Đương nhiên, đây chỉ là tôi nghĩ một chút thôi.

Cho dù bao nhiêu tôi với mẹ tôi cũng sẽ không bán người nhà của mình để đổi lấy.

Sau khi yến hội kết thúc, mẹ Tưởng và Tưởng Mộc Thanh đưa chúng tôi ra khỏi cửa khách sạn. Chúng tôi mới vừa rời đi bọn họ đã vào khách sạn lại.

Trước mắt, bà ấy và Tưởng Mộc Thanh đang ở lại khách sạn. Chờ sau khi làm xong thủ tục bên phía trường học, hẳn bọn họ sẽ lên máy bay rời đi.

Ăn xong bữa cơm tối không mấy thoải mái, tôi và mẹ tôi ngựa không dừng vó chạy về nhà.

Mẹ tôi cần sửa lại kết cục quyển sách mới, còn phải biên tập lại, đây đều là những công việc bình thường. Tôi thì phải hoàn thành bài tập hôm nay. Rất hiển nhiên, bởi vì yến hội đã khiến tôi bị lỡ thời gian học tập, đêm nay tôi phải thức đêm hoàn thành chúng.

Vừa về tới nhà, tôi đã thả Tiểu Hắc ra khỏi lồng nhốt thú cưng.

Dường như vừa rồi nó đã bị nghẹn hỏng trong lồng. Vừa mở cửa ra, Tiểu Hắc đã hóa thành mũi tên phóng bay ra ngoài, tùy ý chạy hết tốc lực một trận mới dần ngừng lại.

Tôi cũng không quan tâm tới nó mà lấy đồ ăn cho mèo trong nhà tới, đổ vào trong hộp cơm của nó, sau đó tự đi làm chuyện của mình.

Về tới phòng, mở đèn bàn, lấy sách giáo khoa từ trong balo ra.

“Meo meo…”

“Meo meo…”

Tiểu Hắc lo lắng chạy xung quanh kêu lên. Không biết nó đang tìm ai, thỉnh thoảng lại cào cào cửa phòng khách rồi lại cào cào mặt kính cửa sổ.

Sau cùng, nó khiến tôi không chịu nổi nữa phải đứng dậy, đi tới phòng khách tìm xem nó đang kêu rên ở nơi nào.

“Sao vậy?”

Tôi chú ý thấy nó lại lần nữa rụt về trong lồng thú nhỏ hẹp. Mà đồ ăn tôi vừa đổ ra cho nó nó cũng chẳng thèm ăn miếng nào.

Tôi đeo bao tay sau đó lại thò tay vào lồng thú bắt nó ra. Tôi đặt lồng thú qua một bên, đóng cửa lại phòng ngừa nó lại chui vào.

Thân thể nhỏ bé của nó không ngừng giãy giụa trong tay tôi, đầu nó còn không ngừng quay cuồng.

Mèo mun nổi nóng, phải xử lý thế nào đây?

Tôi ôm nó lắc lư hệt như đang lắc trẻ sơ sinh, nhưng không thấy nó tốt hơn chút nào.

Này, mày ăn đồ ăn đi chứ? Chẳng lẽ lúc trước Tưởng Mộc Thanh còn đút cho mày ăn nữa sao? Nghĩ vậy, tôi cầm đồ ăn cho mèo lên đưa tới bên miệng nó, nhưng nó chẳng thèm nhìn lấy một lần, vẫn đang liều mạng muốn giãy khỏi vòng tay tôi.

Ở nhà tôi lâu như vậy mà nó vẫn chưa quen sao? Tôi biết nó muốn tìm Tưởng Mộc Thanh, nhưng tôi sẽ không thả nó đi một mình, làm vậy rất có thể sẽ lạc mất nó.

Tưởng Mộc Thanh đối xử với nó như người nhà, nên tôi cũng phải chăm sóc nó kỹ lưỡng. Hiện tại nó như vậy hẳn là vì luyến tiếc chủ nhân của nó.

Đồng bệnh tương liên, trong lòng tôi không khỏi nghĩ tới câu thành ngữ bốn chữ này.

Không phải, tôi mới không có, không có… nhớ cô ấy đâu.

Thật không thể thuyết phục bản thân chút nào.

Khi tôi nhìn về phía con mèo với ánh mắt mất mát, vậy mà nó lại bắt đầu nằm yên một cách kỳ lạ.

Meo…

Con mèo uất ức kêu meo moe, sau đó nằm sấp bất động trong lồng ngực tôi.

Tôi ôm nó về phòng, đặt nó lên giường tôi, mà bản thân thì hậm hực bắt đầu làm bài tập. Nhưng không lâu sau, tôi phát hiện chỗ mắt cá chân dưới đùi có thứ ấm áp đầy lông đang di động.

Cúi đầu nhìn, là Tiểu Hắc. Tôi ôm lấy nó đặt lên bàn học, để nó nhìn tôi làm bài tập.

Rất nhanh sự chú ý của nó đã bị thứ khác hấp dẫn, nó nhìn ngòi bút của tôi, có vẻ rất tò mò, nhưng nó cũng không duỗi móng vuốt tới quấy rầy. Mãi tới khi tôi viết sai một chữ, đưa tay cầm lấy bút xóa trong hộp bút…

Không lấy được.

Tôi giương mắt nhìn, là Tiểu Hắc đã sớm đè bút xóa xuống dưới vuốt nó.

“Cho tao đi, thứ này không ăn được.”

Tôi muốn rút bút xóa ra khỏi móng vuốt của nó, nhưng dường như nó lại không chịu thả ra, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc lấy một cái mới từ trong ngăn kéo.

“Meow!”

Thấy hành động của tôi, đột nhiên nó kêu lên, dùng chi trước đánh rớt bút xóa mới trên tay tôi.

“Rốt cuộc tên nhóc mày muốn làm gì vậy? Bây giờ mày là mèo của tao, tốt nhất mày nên thành thật một chút, nếu không tao sẽ không cho mày ăn.”

Tôi nghiêm túc uy hiếp nó. Thân là thú cưng, vậy mà nó dám vô lễ với người cho nó ăn cho nó uống, rồi xúc phân cho nó, muốn tạo phản sao? Có tin tao chôn sống mày ngay không?

“Meow!”

Vẻ mặt nó tràn đầy khinh miệt quay đầu đi, dường như nó chẳng hề sợ câu uy hiếp của tôi chút nào.

Nó dùng móng vuốt chỉ vào khung ảnh trên bàn tôi, đó là một bức ảnh đã chụp lúc trước, trong ảnh có tôi, mẹ tôi và cả Tưởng Mộc Thanh. Dưới yêu cầu cực kỳ cứng rắn của Tưởng Mộc Thanh, tôi mới đành cho tấm ảnh vào khung sau đó bày trên bàn.

“Nói cho mày biết, chủ nhân trước của mày không về được, mày đừng nghĩ tới cô ấy nữa.”

Tôi trực tiếp cầm khung ảnh lên, kéo ngăn bàn ra rồi ném khung ảnh vào trong.

Ngay cả con mèo cũng đang đối nghịch với tôi sao? Mày nghĩ rằng tao muốn chủ của mày đi à? Mày ồn ào với tao thì có ích gì, tao chỉ là nhân vật nhỏ, không thể thay đổi được gì hết!

Hình như nó đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của tôi, mặt nó suy sụp, một lần nữa gục xuống bàn. Nó hơi buông lỏng móng vuốt ra, dời vuốt ra khỏi bút xóa.

Khi tôi làm bài tập xong đã gần hai giờ. Tôi mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì đi đánh răng rửa mặt rồi mới lên giường ngủ. Nghĩ tới Tiểu Hắc đã trễ rồi còn đang chạy loạn, nói không chừng nó sẽ nhảy lên giường, tôi lại miễn cưỡng bản thân đi tắm cho mèo.

Tắm cho mèo thật không phải chuyện dễ dàng gì, mãi tới khi nó gần như bắn hết tất cả nước trong chậu lên mặt tôi tôi mới tắm cho nó xong. Sau khi tắm rửa xong, lúc sấy khô lông cho nó tôi mới phát hiện dưới lớp lông mèo thật dày có mấy vệt máu ứ đọng. Chẳng trách lúc tắm nó lại giãy mạnh như vậy, chẳng lẽ là do tôi đã đụng trúng vết thương trên người nó sao?

Hẳn không bao lâu nữa là có thể hồi phục.

Chẳng lẽ sau khi Tiểu Hắc được đón về đã bị người nào đánh sao?

Kẻ đáng nghi nhất là bà ấy… Dù là người không thích mèo như tôi cũng sẽ không làm chuyện hành hạ mèo nhỏ, sao bà ấy có thể trút giận lên người mèo con được?

Thế nhưng nếu con mèo vô ý lưu lại dấu chân màu đen trên drap giường, làm bể chén bát… Đúng là chuyện khiến người tức giận.

Nếu mèo bị đánh, vậy Tưởng Mộc Thanh thì sao?

Tôi ôm chăn mền của mình, trong lòng nóng nảy.

Lo lắng, thật lo lắng. Hiện tại tôi chỉ cảm thấy nếu không nâng cô ấy trong lòng bàn tay liên tục, cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, hoàn toàn không thể xua đuổi cảm giác này đi.

Ra nước ngoài là lựa chọn tốt thật sao? Theo người mẹ già như vậy…

Tôi thật sự rất bối rối.

Cha kế cũng không phải người bình thường gì, hẳn ông ta sẽ làm gì đó với Tưởng Mộc Thanh. Hiện tại Tưởng Mộc Thanh đã trổ mã càng thêm xinh đẹp yêu kiều hơn trước kia, hẳn có thể kích thích dục vọng phạm tội của ông ta.

Cho dù mẹ Tưởng sẽ bảo vệ Tưởng Mộc Thanh, nhưng một bà chủ gia đình có thể làm được gì? Bản thân bà ấy cũng chưa quen với cuộc sống ở nước ngoài, phải dựa vào người chồng mới này…

Nếu ra nước ngoài, Tưởng Mộc Thanh sẽ đi lên con đường không lối về.

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, hệt như một khi cô ấy ra nước ngoài chắc chắn sẽ có chuyện. Thậm chí rất có thể cô ấy còn giẫm lên vết xe đổ mà tự sát cũng không chừng.

Tôi mơ thấy Tưởng Mộc Thanh máu me khắp người leo lên trước cửa nhà tôi, gõ cửa nhà tôi, nhưng tôi có cố mở thế nào cũng không mở được, chỉ có thể nhìn cô ấy bị người đàn ông xa lạ kéo về căn nhà sát vách, tiếp tục xoa nắn.

Nếu cô ấy dám chống đối không nghe, sẽ bị đánh đòn thật nặng.

“A, không muốn! Lục Phàm, mau cứu em! Lục Phàm! Anh ở đâu…”

Thiếu nữ dốc hết toàn bộ sức lực kêu tên tôi, nhưng tôi lại không thể làm gì cả.

“A!”

Nương theo tiếng kêu tê tâm liệt phế cuối cùng, đột nhiên mọi thứ đều ngừng lại.

Người đàn ông xa lạ kia cởi trần nửa người dưới, thiếu nữ mình đầy thương tích đi tới trước cửa nhà tôi.

“Tôi hi vọng nhà mấy người có thể nhận nuôi nó, nếu các người không muốn tôi sẽ tìm cách khác để xử lý xong!”

Lúc này, cánh cửa mà vừa nãy tôi cố thế nào cũng không thể mở ra lại bắt đầu tự mở.

Tôi không muốn nhìn gương mặt ác độc của người đàn ông kia, chỉ nhìn chằm chằm thiếu nữ bị ông ta ném trên mặt đất.

Hình như cô ấy đã chết, nhưng sao trên đầu cô ấy lại có treo cái lồng thú của Tiểu Hắc?

“Thanh… Anh không nên để em về… Xin lỗi em…”

Tôi khóc ròng ròng, dùng hai tay nâng thân thể cô ấy lên, muốn gỡ cái lồng thú cưng trên đầu cô ấy ra. Không nghĩ tới sau khi tôi lấy nó xuống lại lộ ra cái mặt mèo của Tiểu Hắc.

“Tưởng Mộc Thanh!”

Tôi lập tức giật mình tỉnh lại.

Mở mắt ra, tôi thấy Tiểu Hắc đang nằm sấp trong lồng ngực tôi nhìn tôi chằm chằm, mà áo gối hai bên đầu sớm đã ướt đẫm.