Vì vậy, cuộc sống bình yên của tôi lại bị phá vỡ. Mỗi ngày phải sống cẩn thận, buổi tối ngủ phải khóa cửa, ban ngày chỉ cần có Tiểu Hàn ở trong nhà, tôi phải luôn giữ cảnh giác, đề phòng bị đánh lén.
Tôi là con trai của kẻ thù của cô ấy, trong đầu tôi vẫn luôn diễn ra tình cảnh mình trúng phải mấy trò vặt của cô ấy, dẫn tới gia đình trở nên càng mâu thuẫn hơn.
Sau khi được tôi khuyên nhủ, lại gọi điện thoại cho lão cha xuống dỗ dành, cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý cho Tiểu Hàn tạm thời ở lại. Bà áy cứng rắn nói muốn ghi lại sai lầm hôm nay, đợi xem hiệu quả ngày sau.
Hiện quả ngày sau là cái gì? Có thể ăn được không? Đoán chừng cô bé kia còn có thể quấy rầy cuộc sống của chúng tôi một cách nghiêm trọng hơn.
Nếu chúng tôi dùng biện pháp nghiêm khắc, lão cha sẽ không đồng ý, cho nên chúng tôi chỉ có thể mặc cho cô ấy bố trí.
Mẹ tôi lựa chọn không quan tâm tới cô gái, giao toàn bộ trách nhiệm chăm sóc cô gái cho cha tôi, mà tôi thì vẫn luôn ôm thái độ đứng bên cạnh quan sát.
Tôi chẳng có chút hi vọng nào với khả năng Tiểu Hàn có thể buông bỏ oán hận, vui vẻ sống chung với cả nhà chúng tôi. Đặt bản thân vào hoàn cảnh của người ta mà suy nghĩ, nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người khiến tôi không còn nhà để về kia. Lão cha của tôi miễn cưỡng giữ cô ấy ở lại nhà chúng tôi có tác dụng gì đâu? Mỗi lúc thấy cô ấy cha tôi sẽ lại liên tưởng tới chuyện khiến mình áy náy khi trước, như vậy sớm muộn gì cha tôi cũng sẽ bị bức điên.
Từ ngày lão cha đi công tác về cho tới khi kỳ nghỉ tết âm lịch kết thúc còn một khoảng thời gian nghỉ khá dài, trong khoảng thời gian đó lão cha sẽ ở trong nhà chăm sóc Tiểu Hàn cẩn thận, ít nhất cũng phải khiến khuôn mặt cô gái trở nên bình thường một chút.
Sau khi công ty vệ sinh dọn dẹp nhà cửa, lão cha lại đề xuất ý kiến ngày mai dẫn theo Tiểu Hàn đi mua quần áo mới, đồng thời chỉnh trang lại gương mặt.
Kết quả buổi tối, sau khi tôi về từ lớp bổ túc, cái đầu vốn cọng dài cọng ngắn, được nhuộm màu càu vồng, hiện tại lại bị uốn thành cầu vòng mang tính bùng nổ, trang phục lão cha mua cũng không phải trang phục bình thường mà là loại trang phục kỳ lạ có một không hai.
Mẹ tức giận chất vấn lão cha đang cục xúc bất an.
“Tiểu Hàn nói thích mấy thứ này, cho nên…”
Lão cha hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Hàn đang chơi di động bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trong lòng có áy náy, bất kể thế nào lão cha cũng không thể hàng phục Tiểu Hàn, trái lại còn bị cô gái sung làm ô dù giúp mình làm việc ác. Dường như việc lão cha bồi thường cho cô gái một cách không có quy tắc gì, thỏa mãn đủ loại yêu cầu vô lý của cô gái sẽ khiến trong lòng ông ấy thoải mái hơn một chút.
Lẽ nào ông ấy không nhận ra cô gái này chỉ đang cố tình gây sự thôi sao?
“Chồng, nếu anh còn dung túng cho con bé như vậy sẽ chỉ khiến con bé càng ngày càng tệ mà thôi.”
Mẹ khẽ cắn môi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
“Trước đây Tiểu Hàn không phải như vậy, đều do anh sai.”
“Chồng, anh không sai, anh cũng không cần nghĩ như vậy…”
Mẹ tôi hơi hòa hoãn thở ra một hơi, nhỏ giọng an ủi lão cha. Lão cha muốn dang hai tay ra ôm mẹ, đột nhiên ý thức được tôi đang ở bên cạnh, bèn bỏ đi suy nghĩ nầy.
Tầm mắt mẹ lại nhìn về phía tôi, hơi suy nghĩ một chút, lông mày nhíu lại, dường như đã nghĩ tới biện pháp hữu hiệu nào đó.
“Không thì cứ để Tiểu Phàm ở bên cạnh con bé đi, bọn nhỏ hẳn sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn.”
Mẹ nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ tín nhiệm.
“Tiểu Phàm, đúng rồi, Tiểu Phàm là anh, con mau dẫn em gái đi mua ít đồ. Nhất định không được bắt nạt em ấy, hai đứa phải ở chung hòa thuận.”
Lão cha vừa nghe mẹ nói vậy hệt như trút được gánh nặng, lại một lần nữa giao việc dạy bảo Tiểu Hàn cho tôi.
“Con là con trai, không tiện lắm đâu. Hơn nữa con còn bài tập phải làm, vẫn nên để lão cha chăm lo cho cô ấy đi thì hơn, nếu không mẹ đi chung đi.”
Tôi vội vàng cự tuyệt. Tuy hiện tại đang được nghỉ lễ, nhưng tôi đã định cùng Tưởng Mộc Thanh, Mặc Thi Vũ và Trà Đồ tới thư viện học.
“Ngày mai mẹ còn có việc, lại nói khó khăn lắm cha con mới được nghỉ ngơi, chẳng lẽ con không muốn ông ấy ở bên cạnh mẹ một thời gian sao? Hiện tại mẹ đang rất bất mãn với cha con đây. Nếu ông ấy còn không có biểu hiện gì đó, mẹ sẽ tức giận.”
Tay của lão mẹ đặt trên đầu vai lão cha, giả vờ tức giận mà nhéo tai ông ấy một cái.
Ý của mẹ đã quá rõ ràng, để tôi dẫn theo Tiểu Hàn ra ngoài, còn bọn họ có thể vui vẻ sống thế giới hai người. Thật kỳ lạ, đã kết hôn nhiều năm nhưng sao hai người bọn họ vẫn có thể buồn nôn như vậy? Tôi không khỏi bị chua tới ê răng.
Lão cha rời khỏi nhà lâu vậy rồi, khó khăn lắm mới về được một lần. Tôi vẫn nên thành toàn cho hai người bọn họ đi thì hơn.
“Lão cha, muốn con đồng ý cũng không phải chuyện to tát gì, thế nhưng cha muốn con không công mà lui giống cha hay muốn con làm vài chuyện có ý nghĩa với em ấy?”
Tôi rất nghiêm túc hỏi lão cha.
“Đương nhiên là vế sau, chỉ cần con có thể chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Hàn, khiến Tiểu Hàn quay trở về dáng vẻ trước kia, vậy con cứ dốc hết sức làm đi.”
Lão cha ôm thái độ lấy ngựa chết làm ngựa sống, miễn cưỡng nói với tôi.
“Vậy con bảo đảm sau một ngày, ít nhất cô ấy cũng sẽ có thay đổi gì đó. Điều kiện tiên quyết là cho dù lúc về, em ấy có nói xấu con tới mức nào, cha cũng không được tin.”
Tôi khoanh hai tay trước ngực, rất nghiêm túc nói với cha.
“Nếu lúc Tiểu Hàn về lại nói cho cha biết con bắt nạt con bé thì không được.”
“Nếu vậy con có đưa em ấy đi cũng sẽ ra kết quả chẳng khác gì khi cha đưa em ấy đi.”
Từ đủ loại ý nghĩa tới nói, tôi ghét làm việc không công, nhất là ở chung lâu với loại nữ quái vật vừa nhìn thấy đã muốn nát con ngươi, còn phải mặc người ta bài bố mà dắt đi dạo trên trời dưới đất.
Lão cha cau mày, ông ấy đang tự hỏi xem Tiểu Hàn có thể làm ra chuyện gì khiến tôi không chịu được không, sau đó tôi lại nghiêm phạt cô ấy như thế nào.
“Được rồi, thế nhưng con phải đảm bảo con không được bắt nạt con bé. Ít nhất… Cũng đừng quá mức.”
Cười bất đắc dĩ, cuối cùng cha tôi lựa chọn tin tưởng tôi.
“Chồng, Tiểu Phàm rất am hiểu cách chăm sóc phái nữ…”
Mẹ nói với cha bằng vẻ nghiền ngẫm.
Mẹ à, chỉ cần mẹ nói đồng ý với yêu cầu của con là được, đừng nói nhảm mấy lời thừa thãi như vậy có được không?
Thương lượng xong, cha mẹ tự về phòng của mình, mà tôi cũng quay về phòng tôi làm bài.
Mẹ hơn phân nửa là đi làm công tác biên tập hoặc viết tác phẩm mới, mà lão cha đã được rảnh rỗi rất có thể sẽ tiếp tục sửa sang lại mấy vật dụng câu cá đã bị để mốc trong xó từ lâu.
Không lâu sau, trong phòng mẹ truyền tới tiếng thét kinh hãi.
“Bản thảo em còn chưa lưu đã bị xóa mất!”
“Hình như cái cần câu anh mới cuộn dây câu lên cũng đã bị cắt mất.”
Cũng ở trong căn phòng sát vách, lão cha bất đắc dĩ đáp lại lão mẹ.
“Chắc chắn là Tiểu Hàn gây ra, đã nói lần sau không được làm như vậy nữa rồi. Hôm nay em tuyệt đối không thể tha thứ cho con bé được.”
Mẹ nổi giận đùng đùng hô lên.
“Được rồi, phải bình tĩnh nói lý.”
Mặc dù cái dây câu khó khăn lắm mới quấn lên được đã bị người cắt mất, nhưng lão cha vẫn có thể đè nén lửa giận, giọng điệu bình tĩnh mà khuyên bảo mẹ.
Thế nhưng lão cha làm vậy chỉ khiến chuyện càng hỏng bét hơn mà thôi.
Tôi lại nhìn về phía sách vở trên bàn trước mặt, vở bị người nào đó vẽ lung tung nhưng trong lòng tôi lại không tức giận chút nào, chỉ có lo lắng thật nhiều cho tương lai của gia đình chúng tôi. Mục đích trước mắt của em ấy là không tiếc bất cứ giá nào khiến tôi với mẹ tôi căm hận em ấy, từ đó khiến chúng tôi đứng về phía đối lập với cha tôi - người vốn muốn bảo vệ em ấy.
Nếu nói lão cha không thể làm ra chuyện như đứng ở thế đối lập với mẹ con chúng tôi mà từ bỏ em ấy, tôi nghĩ lương tri của lão cha sẽ không cho phép ông ấy làm vậy.
Nghĩ tới mục đích cuối cùng của em ấy là hủy diệt tất cả hạnh phúc trong ngôi nhà này, tôi có chút không rét mà run.
Hẳn cuối cùng lão cha sẽ bị em ấy làm tê liệt.
Nếu đã được lão cha tin tưởng, tôi phải hành động ngay.
Vào lúc tôi còn đang nghĩ xem ngày mai mình phải trừng trị cô gái này kiểu gì, phải làm sao mà vừa có thể khiến cô gái này ngoan ngoãn phục tùng lại không quá đáng quá, tránh khiến lão gia tức giận, đột nhiên Tưởng Mộc Thanh gọi điện thoại tới.
“Lục Phàm, ngày mai được nghỉ rồi, chúng ta ra ngoài thư giãn chút đi.”
Tưởng Mộc Thanh ở đầu bên kia điện thoại thân thiết nói.
“Được, em muốn đi đâu?”
“Muốn đi xem phim với Lục Phàm… Còn nữa, đợi lát nữa hội trưởng muốn chúng ta online làm nhiệm vụ.”
“A…”
Máy vi tính đã bị hỏng từ lâu, mấy ngày nay tôi còn chưa rảnh để đi sửa nữa đây.
“Anh còn bận việc khác. Em cũng biết đấy, cha anh đã về rồi, ông ấy có chuyện muốn nói với anh…”
“Chuyện gì?”
Tưởng Mộc Thanh vô cùng cảnh giác hỏi, đại khái cô ấy đang suy nghĩ xem chúng tôi có nói chuyện giữa tôi với cô ấy không. Thế nhưng từ sau khi lão cha trở về, chúng tôi chưa từng đề cập tới chuyện về Tưởng Mộc Thanh.
“Đợi tới khi nói mới biết được, còn nữa, anh không thể tới thư viện được…”
“Vì sao? Rõ ràng Lục Phàm đã hẹn rồi mà.”
“Anh phải đi với cha.”
Dựa vào tình huống hiện tại, cho dù thế nào cũng tuyệt đối không thể cho Tưởng Mộc Thanh gặp Tiểu Hàn. Hai người bọn họ mà gặp nhau đoán chừng sẽ như mèo gặp chó, tuyệt đối sẽ là tình cảnh ngươi chết ta sống.
“Em cũng muốn đi chung.”
“Không được, đây là hoạt động giành riêng cho nam sinh.”
“Hoạt động gì? Còn có hoạt động chỉ giành riêng cho nam sinh nữa sao? Trong hoạt động ấy có nữ sinh không?”
Giọng điệu của Tưởng Mộc Thanh càng thêm nghi ngờ.
Trên đời này có hoạt động giành riêng cho nam nữ sinh sao?
Hiện tại, tình cảnh bình đẳng giới càng lúc càng phổ biến trên thế giới, đã không còn hoạt động nào chỉ dành riêng cho nam sinh nữa. Nếu muốn nói là có, vậy gọi phục vụ đặc biệt có được tính không? Hình như nữ cũng có thể gọi.
Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Đoán chừng cô ấy lại đang suy nghĩ lung tung.
“Không có, em yên tâm đi, chỉ là ra ngoài đi bộ thôi. Anh và lão cha, chỉ có hai người bọn anh đi với nhau, em đi chung không thích hợp. Tới lúc đó nếu em không đi nổi nữa, không ai có thể cõng em được đâu.”
“A, thì ra là vậy.”
Tưởng Mộc Thanh nghe thấy lời giải thích của tôi, dường như đã hơi tin tưởng một chút.
“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì anh tắt máy đây. Ngày mai em và Trà Trà, còn cả lớp trưởng nữa, mọi người tới thư viện học chăm chỉ, đừng lười biếng…”
Tôi theo bản năng dặn dò một câu.
Đừng hỏi vì sao tôi phải dặn dò như vậy, ngay cả chính tôi cũng chẳng hiểu mình đang làm gì.
“Lục Phàm mới lười biếng! Anh có nói chuyện của chúng ta cho cha biết chưa? Mẹ có nói chưa? Hẳn cha sẽ không đồng ý…”
Tưởng Mộc Thanh lo lắng vô cùng, có lẽ phải đợi tới khi lão cha vui vẻ bảo đảm với cô ấy, cô ấy mới có thể yên tâm được.
“Từ từ sẽ tới, ngay cả người khó khăn nhất là mẹ cũng đã bị em hàng phục, lão cha và vân vân em đừng lo, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ.”
Cô gái này vẫn luôn nghĩ tới chuyện lâu dài. Hiện tại chúng tôi chỉ mới học trung học phổ thông thôi, thế mà cô ấy đã đi hết một lượt từ đầu tới cuối tất cả quy trình cần cho việc cưới hỏi, phảng phất như cô ấy định đợi tới khi chúng tôi vừa đủ tuổi sẽ kết hôn ngay vậy.
Thế nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Chỉ có điều định chung thân quá sớm, lại được gia đình hai bên tán thành, sẽ khiến chúng tôi mất đi rất nhiều không gian tự do. Thế nhưng liệu tương lai tôi có thể tìm được nhân duyên hay ràng buộc tốt hơn không? Tôi tin tưởng là không.
Tưởng Mộc Thanh là cô gái độc nhất vô nhị, là cô gái yêu thích tôi trăm phần trăm.
Nếu không cô ấy đã không cần làm tới mức yêu đương từ lúc thật sớm, khi chúng tôi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, sau đó ôm thái độ kiên quyết muốn yêu cho tới khi kết hôn.
“Anh có bạn gái rồi sao?”
Trong lúc đang nói chuyện vui vẻ với Tưởng Mộc Thanh, phía sau truyền tới tiếng thán phục không có ý tốt.
Là Tiểu Hàn.
Mùi nước hoa vẫn gay mũi như trước. Lão cha kêu em ấy tắm rửa sạch đi, nhưng em ấy sống chết không chịu, còn nói quý tộc truyền thống của Pháp ngoại trừ tắm hai lần lúc sinh ra và lúc chết đi, còn lại không bao giờ tắm, vẫn luôn dùng nước hoa để che giấu mùi thúi trên cơ thể. Cho nên nước hoa Pháp mới nổi danh trên toàn thế giới.
Thế nhưng em ấy cũng không phải quý tộc pháp, còn dùng loại nước hoa Pháp nhái, loại mùi gay mũi kia thật đúng là quá khó ngửi.
“Không được anh cho phép mà em dám vào phòng của anh?”
Tôi tức giận quát lên với em ấy.
“Lục Phàm… Hình như em nghe được… Trong phòng anh có tiếng nữ sinh…”
Nhiệt độ ở đầu bên kia điện thoại như giảm xuống vài độ.
“Ôi, em nghe nhầm đó, là chó sủa thôi, chó nhà hàng xóm chạy tới nhà anh…”
Tôi nói vậy cũng chẳng có tác dụng gì, bởi sau khi xác định người đang nói chuyện điện thoại với tôi là người rất quan trọng với tôi, Tiểu Hàn lại bắt đầu làm loạn, còn phát ra tiếng thở dốc.”
“Anh, đừng mà…”
“Em một vừa hai phải cho anh!”