Tưởng Mộc Thanh có vẻ mệt mỏi rã rời, cô ấy vẫn luôn gục đầu trên vai Trà Đồ. Sau khi lên xe, cô ấy vốn định tựa đầu trên cửa sổ xe, nhưng dường như xe rung lắc quá nhiều khiến đầu cô ấy đụng bôm bốp liên tục, thế là cô ấy rất tự nhiên tựa đầu tới trên vai tôi.
Vì sao người mất ngủ luôn có vẻ tỉnh táo vào buổi tối, mà vào ban ngày khi phải làm chính sự, bọn họ lại có vẻ mệt mỏi rã rời.
Đại khái là do buổi tối trằn trọc, ngủ không được thoải mái, cố gắng mãi tới ban ngày, cuối cùng không thể chịu nổi nữa mới miễn cưỡng ngủ đi, nhưng vì ban ngày có việc nên bị Trà Đồ cứng rắn kéo dậy.
Cuối cùng tôi cảm giác cô ấy đang tựa đầu trên vai tôi ngủ rất ngon. Thoạt nhìn cái đầu xinh xắn kia rất nhẹ, nhưng khi đè lên vai tôi vẫn nặng nề chìm xuống.
Đám người bên cạnh thì ầm ĩ vô cùng.
Trà Đồ và Quách Thông như có vô số chủ đề chung nói mãi không hết, chuyện bọn họ nói nhiều nhất là game, nội dung đại khái là hạ thấp trình độ chơi game của đối phương. Quách Thông nói Trà Đồ là yếu gà, Trà Đồ không thừa nhận, cô ấy cảm thấy Quách Thông chơi game lâu như vậy rồi cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau đó bọn họ lại lấy di động ra pk nhân vật, cuối cùng còn diễn hóa tới mức pk người thật, một cô gái như Trà Đồ lại bắt đầu chơi vật tay với tên to con như Quách Thông.
Thế nhưng không hiểu sao hai người lại ngang tài ngang sức.
“Anh tên ngu ngốc này, cất kỹ khuỷu tay cho em, đè cả người lên là phạm quy.”
Trà Đồ hung tợn cảnh cáo Quách Thông.
“Vậy em cũng đừng véo ngón tay anh, chẳng lẽ công kích thân thể lại không tính là phạm quy?”
Hai người bọn họ tranh chấp không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn là Trà Đồ thắng.
Trà Đồ bỗng dựng thẳng người dậy, kề sát gương mặt trắng nõn tới gần mặt Quách Thông. Trong lúc nhất thời Quách Thông có chút căng thẳng, hơi nới lỏng cánh tay một chút, trực tiếp bị Trà Đồ hạ gục.
“Em thắng!”
“Anh thừa nhận đúng là trong hiện thực em hơi lợi hại hơn một chút, nhưng trong game, anh mới là cường giả thật sự.”
Quách Thông bị đánh lén, mặt hơi ửng đỏ, lơ đễnh hạ thấp Trà Đồ.
“Em chỉ không nghiêm túc chơi thôi, nếu em chơi lâu như anh, tuyệt đối phải mạnh hơn anh nhiều.”
“Em có bản lĩnh thì chơi đi.”
“Em cũng không phải biến thái cuồng chơi game.”
Cứ như vậy, mặc dù Trà Đồ thắng, nhưng chỉ cần chưa xuống xe, bọn họ vẫn có thể tranh luận tiếp.
Nếu người bên cạnh đang ngủ, đương nhiên tôi cũng sẽ không tham gia nói chuyện trời đất gì, chỉ yên lặng làm gối đầu cho Tưởng Mộc Thanh, nhàm chán nhìn cảnh sắc đang lướt qua bên ngoài xe.”
Tôi ý thức được dường như bên cạnh thiếu một người.
Tiểu Phàm cùng bàn đâu?
Đúng rồi, còn nữa, dường như từ sau khi lên xe cũng không thấy Mặc Thi Vũ nói gì. Nhìn khắp một lúc lâu, cũng không biết bọn họ đã dính lấy nhau từ lúc nào, đang bắt đầu nói chuyện trường học.
“Nghe nói tổng thống mới nhậm chức ở Mỹ rất thích làm trò cười, hệt như kẻ điên vậy, luôn khiến nước ngoài bất mãn. Cũng không biết bọn họ chọn tổng thống như thế nào.”
“Hẳn là do đối phương đắc tội với bên truyền thông. Trước đây người ta là thương nhân, một thương nhân thành công không thể nào là người ngu ngốc được.”
Hình như không phải chuyện về trường học.
Sau đó, Tiểu Phàm và Mặc Thi Vũ bắt đầu bối rối vấn đề chế độ tuyển chọn tổng thống của nước mỹ, liệu đó có phải là lãnh đạo hợp cách hay không.
Nếu đổi lại người bình thường, hẳn bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thú với đề tài kiểu vậy. Dù sao nước Mỹ cũng không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi nên quản tốt chuyện nước mình thì hơn, việc khoing liên quan có sao hay không thì có liên quan gì tới chúng tôi đâu?
Thế nhưng Mặc Thi Vũ lại thận trọng bắt đầu phân tích ưu khuyết điểm trong chế độ tuyển cử tổng thống của nước Mỹ.
Hiệu suất phân quyền thấp, nhưng hành chính tương đối rõ ràng.
Dù nước Mỹ có tuyển ra một kẻ đần làm tổng thống vẫn có nước coi trọng người này, cho nên không cần lo lắng sẽ xảy ra biến hóa lớn.
Bọn họ chỉ đang đùa mà thôi…
Không có màn kịch chính trị, giới truyền thông kiếm tiền kiểu gì được?
Không có chế độ hoàn mỹ, người cầm quyền chỉ có thể không ngừng lợi dụng kẽ hở chế độ để mưu cầu lợi ích. Mỗi quốc gia đều có nỗi khó xử riêng, thế nhưng đây không phải chuyện loại người như chúng tôi có thể bận tâm.
Lúc này, chuyện khiến tôi càng bận tâm hơn là Tưởng Mộc Thanh còn định đè trên cánh tay tôi bao lâu nữa. Còn có, hiện tại chúng tôi đang đi đâu vậy?
Trong lúc vô ý, xe đã rời khỏi thành phố, chạy lên xa lộ.
Ở tỉnh vùng duyên hải giống như chúng tôi, kinh tế có thể tính là phát triển, khoảng cách giữa thành thị với thành thị cũng không quá xa xôi. Nếu không nhìn biển báo giao thông, tôi còn tưởng mình chưa ra khỏi nội thành, đang đi tới trung tâm thành phố kế bên.
Chúng tôi đi xuyên qua đường cao tốc, từng khu dân cư đông đúc xẹt qua phía dưới cầu, hệt như cưỡi ngựa xem hoa.
“Cô ơi, chúng ta đã đi gần một giờ rồi, có thể nói cho bọn em biết chúng ta đang đi đâu không?”
Tôi không khỏi nhỏ giọng hỏi một câu. Kết quả vì tiếng nhạc rock trong xe quá lớn, dường như cô Liễu Lan không nghe thấy lời tôi vừa nói.
Một nơi có thể cho chúng tôi dấu mộc, lại phù hợp với ý tưởng của cô Liễu Lan…
“Tới nơi khắc biết.”
Cuối cùng, khi tôi gần tựa đầu lên đầu Tưởng Mộc Thanh ngủ mất, chúng tôi đã đến nơi.
Tới một nơi dưới chân núi cao.
Nói là núi cao nhưng thực tế nó là gò núi không tính là quá cao, xung quanh cỏ thơm um tùm, thế nhưng trên núi này có suối, mùa đông nước suối mát mẽ, khẽ chảy qua dốc nghiêng lưu lại từng vệt nước.
Đã có người dựng lều vải trong rừng cây.
Sau khi cô Liễu Lan dừng xe hẳn, tôi nghe được tiếng cười vui vẻ của trẻ nhỏ.
Theo lý mà nói, sắp bước sang năm mới, cho dù là trường học nào cũng sẽ không cử hành hoạt động dã ngoại tập thể như thế này. Lại nói, hiện tại trời lạnh như vậy, cũng không thích hợp cho việc đóng quân dã ngoại bên ngoài. Thế nhưng chuyện này cũng khó nói trước, không phải mấy ngày nữa đã tới lập xuân rồi sao? Nhiệt độ không khí ở đây hoàn toàn dựa theo hai mươi bốn tiết, sẽ dần trở nên ấm áp.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, đi chơi lúc này cũng có thể tính là chơi xuân.
Chúng tôi kéo cửa xe ra, lục tục xuống xe, đứng thành một hàng phía trước xe. Cô Liễu Lan tắt máy xe, mở cửa, cũng bước xuống chỗ chúng tôi.
“Nhiệm vụ hoạt động thực tiễn của các em rất đơn giản, chính là ở lại đây chơi hai ngày với các cô nhi bên kia.”
“Cô nhi?”
Nếu là cô nhi, tôi có thể hiểu được, bọn họ ở đây lúc này không phải đang chuẩn bị đón lễ ở nhà, mà là đang chuẩn bị đón tết âm lịch sớm.
Dường như cô nhi viện nào cũng sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng tết âm lịch sớm, bởi vì những người làm việc trong cô nhi viện cũng có gia đình của mình, tuy trong ngày tết âm lịch vẫn có nhân viên trực, nhưng không có gì phải nghi ngờ, ngày tết âm lịch là ngày cô nhi viện lạnh lẽo thê lương nhất.
Nhân viên trực nhìn bọn nhỏ cô độc sẽ nghĩ tới chuyện nếu mình không ở chung với người nhà của mình, chẳng phải sẽ giống bọn nhỏ sao? Sau đó trong lòng bọn họ sẽ nghĩ xem có nên đổi sang không cần trực ngày tết âm lịch không.
Năm nay, cô nhi viện này quá thiện tâm, thậm chí còn lái xe tới nơi này cắm trại dã ngoại.
Bởi các du khách đều ở nhà chuẩn bị đón tết, hiện tại là mùa du lịch ế ẩm nhất, những thứ như lều vải rồi cả dụng cụ cắm trại dã ngoại ngày thường chỉ cho thuê, nay cũng được cho mượn dùng miễn phí.
Rất nhiều nhân viên đã nghỉ làm về nhà, không đủ nhân viên chăm sóc đám nhỏ, cũng không biết bọn họ đã liên lạc với cô Liễu Lan kiểu gì.
Thế là tương lai, trên học phần thực tiễn xã hội của chúng tôi sẽ được đắp lên con dấu của cô nhi viện.
Chăm sóc đám nhỏ sao?
Tôi nhìn thấy đứa bé nhỏ tuổi nhất đã tới tuổi lên nhà trẻ, lớn nhất thì đang cỡ tuổi sắp lên trung học cơ sở.
Nhân số khoảng chừng 30-40 người, quy mô xấp xỉ một lớp nhỏ.
Thế nhưng phía người phụ trách cô nhi viện lại không phải bà lão hư hỏng hay lão già họm hẹm hung ác như trong trí nhớ hay trong các bộ phim truyền hình trên ti vi, mà là một thanh niên có vẻ anh tuấn.
Loại thanh niên như vậy không phải nên trở thành miếng thịt tươi trong giới giải trí, hoặc là quản lý trong công ty gì đó sao?
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy anh ta rất xứng đôi với cô Liễu Lan, cả hai người đều có vẻ nghiêm trang, tới mức khi hai người bọn họ chào hỏi nhau, cả Trà Đồ và Quách Thông đều không dám lớn tiếng ồn ào.
“Các em, cô giới thiệu một chút, đây là người phụ trách đám nhóc ở đây, Chu Tiểu Cương của cô nhi viện Hồng Tinh, đồng thời cũng là bạn thời đại học của cô.”
Âm cuối của cô Liễu Lan như mang theo chút e thẹn không thể giải thích được.
“Ồ…”
Chung tôi gật đầu đầy thâm ý, Quách Thông và Trà Đồ còn trực tiếp ồ lên.
“Hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là dẫn các tiểu thiên sứ này hoạt động dã ngoại. Các em đều tự dẫn một nhóm nhỏ ra ngoài dạo chơi, chú ý phải theo dõi sát sao, đừng để bọn nhỏ bị lạc hay bị thương. Tới trưa lại đây tập hợp.”
Nghe nhiệm vụ xong, tôi lại nhìn nhìn đám nhóc đang ngồi yên trên bãi cỏ chờ phân phối. Trong lúc chúng tôi quan sát đám nhỏ, đám nhỏ cũng đang nhìn chúng tôi.
Đại khái là đang nhìn xem anh chị nào đáng tin hơn, hoặc có vẻ chơi vui hơn một chút.
Chuyện tiếp theo đã chứng minh được quả nhiên thời đại này là thời đại nhìn mặt làm việc, ngay cả trẻ nhỏ còn như vậy, đều biết tìm anh đẹp trai hoặc chị xinh gái.
Thế nhưng không phải ai cũng vậy.
Tuy Tưởng Mộc Thanh được rất nhiều đứa nhỏ lựa chọn, nhưng cô ấy không phải người được nhiều trẻ nhỏ lựa chọn nhất. Khiến chúng tôi không nghĩ tới là Trà Đồ và Quách Thông lại nắm giữ hai ghế đầu.
Bé gái thì tìm Trà Đồ, bé trai thì tìm Quách Thông, mấy người còn lại chỉ được phân tới lác đác vài người.
Nhất là tôi, mang theo khí tràng chán ghét hoạt động kiểu này, tôi chẳng nhận được đứa bé nào. Như vậy cũng tốt, chăm sóc đám tinh linh thích chạy nhảy khắp nơi này thật không nằm trong phạm vi năng lực của tôi.
Thế nhưng đám nhỏ này lại dễ quản tới bất ngờ. Rất nhanh Trà Đồ và Quách Thông đã dẫn theo đám nhỏ chuẩn bị xuất phát. Tất cả đều rất nghe lời, không ai tụt lại phía sau.
Chỉ có điều trên mặt bọn nhỏ lại thiếu đi vẻ ngây thơ chất phác mà một đứa nhỏ bình thường nên có.
Mặc Thi Vũ dùng giọng điệu nghiêm nghị mệnh lệnh, khiến đám nhỏ bị gương mặt dịu dàng của cô ấy lừa đều chạy trốn tới chỗ An Vị Nhiên và Tưởng Mộc Thanh.
Về phần dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Phàm cùng bàn, vừa nhìn đã biết không thể dựa dẫm, cho nên chỉ có hai nam sinh và nữ sinh bị gương mặt cậu ta làm khuynh đảo mới quay xung quanh cậu ta. Trên mặt bọn nhỏ tràn đầy nghi ngờ, khiến Tiểu Phàm luống cuống tay chân.
An Vị Nhiên nói: “Để chị kể chuyện cho mấy em nghe nha.” Sau đó dẫn theo mấy đứa nhỏ rời đi.
Tưởng Mộc Thanh thì cùng đám nhóc mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Lục Phàm…”
Cô ấy nhìn về phía tôi xin giúp đỡ.
“Chúng ta chơi trò diều hâu vồ gà con đi. Hẳn mấy em đều biết trò này đúng không? Anh sẽ làm diều hâu, chị này làm gà mái, các em phải trốn phía sau chị này, nếu người nào bị bắt, sẽ phải làm diều hâu.”
Tôi đi về phía đám nhóc của Tưởng Mộc Thanh.
Thấy tôi đi qua, bọn nhỏ hơi muốn rời khỏi đơn vị. Thế nhưng thấy các đội ngũ khác đã rời đi, rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể ở lại đây.
Thế nhưng sau khi bắt đầu trò chơi, đám nhóc rối rít ném vẻ mặt “không nghĩ tới gia hỏa này còn rất đáng tin” về phía tôi.
Thoạt nhìn cuối cùng quan hệ giữa chúng tôi cũng không còn cứng nhắc như trước nữa.
Sau khi chơi được một lúc, khiến tôi hơi để ý là có một cậu bé nắm eo Tưởng Mộc Thanh rất chặt.
Không được, không thể chơi trò này tiếp nữa, nếu không dựa vào vị trí an toàn tuyệt đối của cậu ta, cậu ta sẽ ôm chặt lấy Tưởng Mộc Thanh, làm đuôi của cô ấy mãi.
Kế tiếp chúng tôi bắt đầu tự giới thiệu mình một chút, mỗi đứa nhỏ đều rất nghiêm túc nói cho chúng tôi biết tên tuổi, tới từ trường nào. Tuy chúng tôi chẳng nhớ được bao nhiêu nhưng vẫn làm bộ đang nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi làm quen, tôi và Tưởng Mộc Thanh bắt đầu dẫn theo đám nhỏ xuất phát.
Mà thầy Tiểu Cương của cô nhi viện lại theo cô Liễu Lan vào trong chuẩn bị cơm trưa.
Hiện tại không có đứa bé nào chọn Mặc Thi Vũ, cô ấy không thể làm gì khác hơn là bi thảm lưu lại giúp việc bếp núc. Cũng may Tiểu Phàm cùng bàn đã để hai đứa nhỏ kia qua đội ngũ của tôi, bản thân đi theo Mặc Thi Vũ, giúp cô ấy đỡ đơn độc.
“Cậu cảm thấy thế nào về việc Nước Anh thoát khỏi Liên Minh Châu Âu?”
Thì ra cuộc thảo luận còn chưa kết thúc.