Cắm trại dã ngoại như vậy thì nên ăn gì đây?
Đại khái hẳn là đồ nướng chiếm đa số. Ở nơi đất hoang rừng rậm nướng đồ ăn, vì không thể chặt cây cối xung quanh nên chỉ có thể nhặt mấy cành khô lá nát dưới đất, châm lửa đốt số than củi mình mang tới.
Chẳng qua dường như thời này mọi người sẽ mang theo lò dầu hỏa, bởi nướng bằng thứ này thân thiện với môi trường hơn một chút.
Thầy Chu Tiểu Cương của cô nhi viện đã mượn được lò dầu hỏa từ chỗ nhân viên khu du lịch, mau chóng làm món sủi cảo cho mọi người coi như đồ ăn trưa. Thầy ấy vốn định để chúng tôi tự gói, đáng tiếc thân là học sinh cấp ba, tay nghề của đại đa số người chúng tôi đều là kiểu thật không dám khen tặng.
Vì vậy, đám nhóc đã nhận được sủi cảo đá của Tưởng Mộc Thanh lại nhận được sủi cảo do thầy Chu với cô Liễu tự tay làm ra.
Sủi cảo được nấu bằng nước suối sạch trong không ô nhiễm có vẻ ngon hơn nhiều.
Buổi sáng chúng tôi đi dạo chơi bên ngoài, lúc này mọi người đã hơi mệt mỏi, quyết định chỉ chơi trò chơi ở khu cắm trại.
Vốn dĩ định phân tổ như lúc sáng, nhưng chúng tôi quyết định tập hợp tất cả các tổ lại chơi một trò chơi trước.
Lúc này, túi công văn tôi mang theo bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi vốn nghĩ chúng tôi sẽ tới tham quan khu làm việc nên đã làm ra vẻ mà mang theo bút viết rồi cả sổ để ghi lại tâm đắc. Lúc này, vì cần cho trò chơi, tôi không thể làm gì khác ngoài việc cống hiến chúng nó ra, coi như dụng cụ của trò chơi.
Mấy trò chơi kém thông minh gì đó nên được loại bỏ.
Thân là học sinh cấp ba, hẳn chúng tôi nên tăng tư duy cho bọn nhỏ chứ không phải để chúng nó ồn ào lung tung, thậm chí là ồn ào theo chúng nó.
Sau khi cậu bé kia thấy Tưởng Mộc Thanh vừa trở về chỗ cắm trại đã khỏe mạnh lại, cũng không hoài nghi chút nào, trái lại cậu bé còn rất vui vẻ mà dán lấy Tưởng Mộc Thanh.
Thế nhưng tôi và Tưởng Mộc Thanh lại bắt đầu nảy sinh xung đột một cách khó hiểu, cho nên cô ấy cũng không muốn nói chuyện với tôi.
Tuy cô ấy đang nắm tay cậu bé, trông có vẻ như rất thân thiết với cậu bé, nhưng vì không yên lòng tôi cho nên thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn về phía tôi.
Tôi đáp lại bằng nụ cười áy náy, thế nhưng cô gái này lại ngạo mạn quay đầu đi.
Lại bắt đầu hờn giận.
Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên nói tới cha cô ấy. Thế nhưng nếu tôi không đề cập tới, ai có thể nói rõ cho cô ấy biết đây, hoặc có lẽ còn có người nào nói ra mà có thể khiến cô ấy nghiêm túc lắng nghe đây?
Tạm thời cứ để đôi bên yên tĩnh lại chút đi.
Tôi không để ý tới cô ấy, ngược lại bắt đầu quay qua thương lượng với An Vị Nhiên, dự định tổ chức hạng mục bảo lưu trong hoạt động câu lạc bộ của chúng tôi cho đám nhóc chơi. Trò chơi này phải càng nhiều người chơi mới càng thú vị, mà dụng cụ cần cho trò chơi cũng đã được chúng tôi chuẩn bị cẩn thận, chỉ là vài tờ giấy với bút mà thôi.
Trò chơi này có tên: “Thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện…”
Thời gian, địa điểm, nhân vật là ba yếu tốt trong trò chơi. Với tư cách là thành viên của câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai, đây là một trong những hoạt động của chúng tôi.
Nhưng trong tiểu thuyết không thể chỉ có thời gian và nhân vật tham dự, còn phải có sự kiện cụ thể.
Trò chơi này yêu cầu phân tất cả người chơi làm bốn tổ, theo thứ tự là tổ thời gian, tổ địa điểm, tổ nhân vật, tổ sự kiện. Sau khi mọi người viết lung tung đủ thứ xong sẽ đưa tất cả giấy cho người đọc đọc lên.
Người đọc sẽ rút ngẫu nhiên một tờ giấy từ thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện, sau đó hợp lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Câu kiểu “một người nào đó đã làm một việc nào đó ở một nơi nào đó vào một lúc nào đó”.
Bởi vì mỗi người đều có một cách suy tính khác nhau, nên từ đơn viết ra cũng sẽ khác nhau, từ đó tạo thành câu chuyện khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi, buồn cười không gì sánh được.
Ví như: Hiện tại, Tưởng Mộc Thanh đang yên tĩnh giả đáng yêu trên mặt trăng.
Vạn năm trước, Lục Phàm đang cố gắng trị liệu bệnh kiều trên mặt trời.
Viết càng kỳ lạ cổ quái, tập hợp lại sẽ lọc ra được hiệu quả càng tốt hơn. Đa số mọi người sẽ viết rõ tên người mình muốn nhắc tới ra để chỉnh người ta.
Sau khi nghe rõ quy tắc trò chơi tôi công bố, đám nhóc kém chúng tôi tới gần bảy tám tuổi này cực kỳ hăng hái.
Thế nhưng tôi lại nghi ngờ, trong số bọn nhóc có mấy đứa nhóc thật sự quá nhỏ tuổi, còn chưa biết nhiều chữ. Cho nên tôi chỉ có thể đặt hi vọng vào mấy em trai em gái lớn tuổi hơn một chút có thể giúp các em nhỏ tuổi hơn hoàn thành tờ giấy.
Vì vậy, cuốn sổ tôi mang theo đã bị xé sạch như vậy. Thế nhưng quyển sổ này cũng không đắt, tôi cũng vốn định dùng nó để ứng phó với hoạt động thực tiễn xã hội chẳng có chút ý nghĩa gì này.
Rất nhanh mọi người đã viết xong, đương nhiên đám học sinh cấp ba như chúng tôi cũng có tham dự.
Mặc dù trên tờ giấy không viết tên, nhưng tôi đã biết đại khái về chữ viết của bọn họ.
Mặc Thi Vũ và Trà Đồ phân công nhau đi thu gom giấy đám nhỏ viết xong, sau đó đưa hết về phía An Vị Nhiên. Tiếp theo mọi người ngồi quanh gốc đại thụ che trời, tránh ánh mặt trời chói lóa, nghe An Vị Nhiên đọc từng câu xem mọi người đã viết gì.
Sau khi nghe được mấy câu tôi phát hiện trò này chẳng có gì hấp dẫn hứng thú của mọi người.
Mấy câu đám nhỏ viết quá phù hợp với thực tế.
Nhân vật thường xuất hiện là tôi và người nào đó, nếu không thì cũng là nhân viên làm trong cô nhi viện, không phải nữa thì cũng là tồn tại khiến người khác ước ao --- mẹ, hoặc cha. Địa điểm thì đơn giản là đủ loại nơi bọn nhóc tự nhận là nơi rất thú vị, sự kiện thì là sống vui vẻ với nhau, hoặc đi du lịch với nhau.
Thời gian thì là tháng ngày bọn nhóc cảm thấy cần có người làm bạn nhất, như tết hoặc sinh nhật.
An Vị Nhiên đọc một hồi, đột nhiên phát hiện mình không đọc tiếp nổi nữa, cho nên tới lượt tôi tới đọc. Thỉnh thoảng tôi sẽ bốc được một vài tờ giấy do chúng tôi cố tình viết ác ý, nhưng tất cả đều bị tôi cố tình lờ đi, đổi lại tờ khác.
Mãi tới khi tôi thấy được hàng chữ viết xinh đẹp của Tưởng Mộc Thanh.
“Tôi và cha.”
Có lẽ là vô thức bị bầu không khí này thấm đẫm, cũng có thể là cô ấy đang biết thay cho cậu bé bên cạnh.
“Vào ngày sinh nhật, tôi và ba ngồi trên bụng mèo Garfield bắt đầu chơi xếp gỗ.”
Nguyện cảnh tươi đẹp cỡ nào, chỉ có điều cho dù Tưởng Mộc Thanh muốn thực hiện cũng không bao giờ có thể thực hiện được nữa.
Sau khi đọc xong mấy tờ giấy na ná giống nhau, tôi phát hiện không khí ở hiện trường có vẻ trầm trọng hơn nhiều.
Quách Thông và Trà Đồ vai tựa vai, dường như đang hơi ngây người.
Mặc Thi Vũ và Tiểu Phàm cùng bàn thì song song ngồi xếp bằng, lấy tay chống cằm, đang suy tư.
Ngay cả An Vị Nhiên ngày thường thích tổ chức hoạt động lúc này cũng có vẻ mệt mỏi, ngồi bên cạnh nhìn đám nhóc kia.
Tưởng Mộc Thanh thì hoàn toàn ôm mấy đứa nhỏ còn chưa cao tới ngực mình vào lòng, nhất là cậu bé vẫn đi theo chúng tôi, không ngờ mặt cậu bé lại có thể dính sát vào ngực Tưởng Mộc Thanh.
Nể tình cậu là con nít, muốn có mẹ, tôi sẽ không chấp nhặt với cậu.
Thấy mấy học sinh cấp ba chúng tôi sắp không cầm cự nổi, thầy Chu Tiểu Cương của cô nhi viện với cô Liễu Lan bước từ bên cạnh tới, bắt đầu cứu vớt chúng tôi.
Thầy Chu Tiểu Cương đề nghị đám nhóc này biểu diễn tài nghệ đã học được ở cô nhi viện cho chúng tôi xem.
Đương nhiên sau đó chúng tôi còn phải đáp lễ, cũng biểu diễn một màn cho đám nhóc.
Nhảy múa, khiêu vũ, ca hát… Nhân loại chúng ta có không ít phương pháp giải trí có thể biểu diễn cho nhau xem. Chẳng trách thế giới mạng lại hấp dẫn người ta hơn thế giới hiện thực.
Có người nói, phương hướng cố gắng của nhân loại đang từ thăm dò không gian bên ngoài biến thành dành hết thời gian cho ứng dụng mạng.
So với không gian bên ngoài chật hẹp chen lấn, không gian mạng nhanh chóng và tiện lợi càng có thể dễ dàng thỏa mãn mọi hiếu kỳ của chúng tôi. Cá nhân tôi lại cảm thấy nhân loại đang lạc lối.
Nhân loại không thể nào cứ ôm máy tính chơi game mãi được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị phế bỏ.
Thế nhưng chí ít thế hệ chúng tôi còn chưa bị vậy, mà chuyện tương lai thì không phải thứ chúng tôi của hiện tại có thể quan tâm.
Nhờ vậy, bọn nhóc có thể thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt, thành công chuyển sang hoạt động khác.
Sau khi xem bọn nhóc biểu diễn tài nghệ, chúng tôi lại phái đại biểu đứng ra biểu diễn. Tưởng Mộc Thanh hát một ca khúc đang được giới trẻ yêu thích, mọi người vỗ tay theo nhịp cổ vũ cho cô ấy, kết thúc một buổi chiều hoạt động.
Bữa tối cho Nông Gia Nhạc bên phía khu du lịch chuẩn bị. So sánh với món sủi cảo lúc trưa, hiện tại chúng tôi có các món Trung Quốc dân dã. Sau khi chơi một ngày mệt mỏi, ăn cơm xong, vì không được ra ngoài nên chúng tôi đều tự dẫn theo đám nhóc đã được phân sẵn chui vào các lều trại khác nhau.
Mỗi người được chia chừng một tới năm đứa nhỏ, chúng tôi sẽ chăm sóc bọn nhóc ngủ, đương nhiên các giáo viên sẽ phải chăm càng nhiều đứa nhỏ hơn.
Bởi không dự đoán được chúng tôi phải qua đêm ở đây cho nên không ai chuẩn bị dụng cụ rửa mặt, chỉ miễn cưỡng quấn chăn bông ngủ ở cửa lều trại.
Ngủ trong lều đương nhiên không thể thoải mái như ngủ trên giường lớn hai người. Tôi có thể cảm giác được mặt đất cong cong không bằng phẳng ở dưới lưng.
Chăn bông có mùi nắng, hẳn nó đã được phơi ngoài trời cách đây không lâu. Có người nói mùi nắng này là mùi đám vi khuẩn không thể thấy bằng mắt thường bị ánh mặt trời thiêu đốt tạo thành. Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không thể ngủ.
Thế nhưng, nguyên nhân chính khiến tôi không thể ngủ được hẳn là vì đột nhiên đổi chỗ ngủ, không được quen lắm.
Chạng vạng, gió núi vù vù thổi từ trong sơn cốc tới, thổi tới lều vải rung phần phật. Đám nhóc bên cạnh tôi có vẻ hơi hoảng hốt, cả đám co lại nhìn chằm chằm tôi.
“Mấy em đừng sợ, tối nay trời đẹp, chỉ hơi gió thôi.”
Tôi nghiêng người sang, đối mặt với đám nhóc an ủi. Nhưng dường như bọn nhóc cũng không thấy cảm kích chút nào, vẫn đang lăn qua lăn lại, dường như đám nhóc muốn biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Không có quỷ chứ?
Tôi nghĩ mình vẫn có thể hiểu được thế giới của đám nhóc ngây thơ thật thà, dù sao tôi cũng là người từng trải.
“Không sao đâu, có anh ở đây trông coi, cho dù có yêu ma quỷ quái gì, nhìn thấy anh cũng phải tránh lui ba phần.”
Nói xong, tôi lại làm mặt quỷ với đám nhỏ, biến khuôn mặt mình trở nên vặn vẹo hệt như quỷ vậy. Không nghĩ tới bọn nhỏ lại cực kỳ tán thành gật đầu, sau đó đều tự yên lặng ngủ thiếp đi.
Tôi còn tưởng tôi phải kể chuyện cho bọn nhóc nghe trước khi ngủ và vân vân mới được, không nghĩ tới đám nhóc này lại dễ dụ như vậy?
Chẳng qua vẫn có tiểu quỷ phiền toái tìm tới.
“Anh, em muốn đi vệ sinh.”
Còn là tiểu nữ quỷ.
“Không phải anh đã cho các em giải quyết xong trước khi đi ngủ rồi à?”
Tôi thuận miệng hỏi một câu như vậy, dọa tới cô bé phải chui lại vào ổ chăn, không dám nhắc tới chuyện đi vệ sinh nữa.
“Được rồi, cũng không phải anh muốn các em phải nín, còn ai muốn đi nữa không? Muốn đi thì ngồi dậy đi.”
Có chừng mấy tiểu quỷ bướng bỉnh rối rít giơ tay báo danh. Tôi căn dặn những người còn lại vài câu, nhắc bọn nhóc không được ra ngoài trước khi tôi về, sau đó lại dẫn mấy đứa nhỏ này đi vệ sinh, chỗ đi vệ sinh đương nhiên là vùng rừng cây ở ngay rìa khu dựng lều.
Trong lúc đi, tôi đi ngang qua rất nhiều lều vải. Tuy chúng tôi đã tắt đèn theo yêu cầu của giáo viên, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được trong lều có tiếng nói truyền ra.
Tất cả mọi người đều đang trò chuyện đêm khuya trong lều vải.
Chỉ có tôi phải dẫn đám nhóc đi vệ sinh, đại khái vì tôi là người quá nhàm chán, không thể tìm được chủ đề chung với đám nhóc.
Khi đi ngang qua lều vải của Tưởng Mộc Thanh, tôi lại nghe được tiếng nói không giống các lều vải trước.
Vậy mà đám nhóc lại đang thay nhau an ủi Tưởng Mộc Thanh.
“Chị, chị lại có tâm sự gì nữa à?”
“A, hết rồi…”
Tưởng Mộc Thanh hoang mang phủ nhận.
“Là vì anh kia sao?”
“Em biết thật nhiều.”
“Anh ấy cũng rất thích chị mà? Chị có gì phải không vui?”
“Em nói xem, nếu giữa cha và bạn trai em chỉ được chọn một, vậy em phải lựa chọn thế nào?”
Tưởng Mộc Thanh ấp úng hỏi.
Đại khái là vì câu nói muốn thay đổi quá khứ của cô ấy, khiến cô ấy trở nên tốt hơn của tôi đã hoàn toàn khắc sâu trong lòng cô ấy.
Nhưng chuyện này có gì phải cân nhắc đâu? Thời gian không thể quay lại, chuyện hai người chúng tôi đã yêu nhau là sự thật không thể thay đổi.
Thế nhưng có lẽ cô ấy đang ám chỉ một ý khác. Nếu cô ấy lựa chọn tha thứ cho cha mình, chứng bệnh kiều khỏi hẳn, bình thường trở lại, liệu có phải điều đó đồng nghĩa với cô ấy cũng không cần dựa vào tôi nữa, hoặc có lẽ là không yêu thích tôi nữa không?