Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 232

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7479

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 179

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Tập 11 - Chương 20 Sửa cho đúng vai trò

Nói thật, thân thể thiếu nữ không phải loại đặc biệt nhẹ kia, theo tôi tính chí ít cô ấy cũng phải nặng chừng 40-50kg.

Vì diễn tốt trận này, ngay trước mặt cậu bé, tôi cõng Tưởng Mộc Thanh đã giả chết lên. Trong quá trình này, Tưởng Mộc Thanh cố nén cười, nhưng thân thể cô ấy vẫn không kìm được mà hơi run run.

“Ôi, đừng cười, cười nữa sẽ lộ mất.”

Nhân lúc cậu bé bên cạnh không chú ý, tôi nhỏ giọng nhắc nhở Tưởng Mộc Thanh mau điều chỉnh thái độ.

Tưởng Mộc Thanh hơi nhìn thoáng qua, vừa cực độ cảnh giác cậu bé bên cạnh, vừa kề mặt vào sát vai tôi, ngăn cản bản thân tiếp tục phát ra tiếng cười.

Nói thật, chuyện vừa rồi có buồn cười tới mức ấy không?

Không phải tôi đã bị cậu bé chán ghét sao?

Vừa nãy cậu bé thuận theo phương hướng Tưởng Mộc Thanh chỉ mà chạy qua tìm kiếm. Thế nhưng sau khi cậu bé gặp tôi lại bày ra thái độ thờ ơ không thèm ngó tới.

Tưởng Mộc Thanh nằm ở bên kia, mở mắt len lén nhìn về phía chúng tôi.

“Ôi, tiểu quỷ, tiểu quỷ…”

Tôi đi theo cậu bé tiến về phía trước, đồng thời còn nhấn mạnh sự hiện hữu của mình, thế nhưng cậu bé vẫn vô cùng kiên trì mà muốn đi về phía trước tìm những người khác.

“Nam bảo mẫu không thể chạm vào mẹ.”

Tiểu quỷ này lại có thể lý trực khí tráng mà nói với tôi một câu như vậy.

Thoạt nhìn, hình như tôi đã ngồi vững vị trí nam bảo mẫu này rồi.

Chẳng lẽ trông tôi không xứng với Tưởng Mộc Thanh tới mức ấy sao? Tuy tôi thừa nhận mình chỉ có tướng mạo bình thường, thoạt nhìn ngoại trừ mấy ông chú bà dì trêu gọi tôi là soái ca, những người khác vốn sẽ không chú ý tới vẻ bề ngoài của tôi.

Thế nhưng ngũ quan của tôi vẫn có thể tính là tương đối thanh tú, trên mặt cũng không có mụn mọc thành lớp, tuy vóc người hơi gầy, trông hơi giống cây gậy trúc, nhưng ít nhiều gì trông cũng không chướng mắt đúng không?

“Tiểu quỷ, em đừng đi tiếp nữa. Mọi người đã đi về hết rồi, nếu em không xin anh giúp đỡ, làm lỡ thời gian trị liệu của mẹ em, anh cũng mặc kệ đấy.”

Tôi chắp tay sau đít, đứng phía sau cậu bé nhắc nhở.

“Vậy được rồi, nhưng anh không thể làm bậy.”

Cậu bé này coi tôi là kẻ háo sắc sao?

“Em đúng là nghịch ngợm, vậy anh không giúp nữa, trừ phi em để anh làm ba ba.”

Tôi vô cùng cậy mạnh chống eo, ngăn trước mặt cậu bé.

“Hu hu người xấu! Đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!”

Cậu bé muốn lấy đá cuội bên bờ sông ném tôi, may là Tưởng Mộc Thanh làm bộ đau đớn ở phía sau ho khan một tiếng, mới khiến cậu bé dừng hành động công kích này lại.

Hẳn cậu bé đã nhập vai quá sâu.

“Được rồi, em đồng ý với anh, sau này em sẽ để anh làm ba ba, vậy đã được chưa? Nhưng anh đừng đắc ý, nếu anh dám đối xử không tốt với mẹ em, em sẽ dùng đá ném anh.”

Cậu bé ném viên đá đi, kéo lấy tay tôi chạy về phía Tưởng Mộc Thanh.

Sau khi đi tới, tôi thuận theo yêu cầu của cậu bé mà cõng Tưởng Mộc Thanh lên, cậu bé thì nghiêm túc nắm cái tay đang buông thõng xuống của Tưởng Mộc Thanh.

Cậu bé không ngừng yêu cầu tôi tăng tốc độ trở về đại bản doanh, còn luôn chú ý xem tôi có nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, làm ra hành vi xâm phạm gì hay không.

Chẳng lẽ trông tôi giống tên bảo mẫu ngấp nghé nữ chủ nhân nhà này tới mức ấy sao?

Tưởng Mộc Thanh làm bộ vô lực tựa trên lưng tôi, một cánh tay ôm lấy cổ tôi, nhìn chằm chằm dáng vẻ tôi giằng co với cậu bé, cảm thấy rất buồn cười. Cậu bé này thật khiến người ta hài lòng. Cũng đúng, chí ít trên đường về mình không cần tự đi.

Đi một hồi, thiếu nữ nhẹ nhàng thổi một hơi vào cổ tôi, nhắc nhở tôi cô ấy có chuyện muốn nói.

“Lục Phàm, tương lai anh sẽ là một người cha tốt.”

Cô ấy nói như vậy, sau đó buông cánh tay đang nắm tay cậu bé ra, ôm lấy cổ tôi, khiến thân thể mình càng bám chặt trên người tôi hơn.

Cậu bé hơi chần chừ một chút. Chú ý thấy tôi vừa cõng Tưởng Mộc Thanh vừa nắm lấy tay cậu bé, quả thật mệt muốn chết, tuy có hơi thất lạc nhưng cuối cùng cậu bé vẫn chấp nhận hành động của Tưởng Mộc Thanh.

Cậu bé suy nghĩ một hồi, lại nhẹ nhàng thò bàn tay tới cánh tay đang ôm chân Tưởng Mộc Thanh của tôi, kéo ống tay áo tôi.

Đối với vấn đề này, tôi có hơi do dự.

Tưởng Mộc Thanh oán hận vì cha cô ấy đã rời khỏi cô ấy, oán hận cha tôi vì cố tình ép cô ấy phải quay về nhà mình. Cô ấy áp đặt hình tượng người cha lý tưởng trong lòng mình lên người tôi.

Tôi chỉ là học sinh cấp ba, nhìn thế nào cũng thấy chưa tới tuổi làm cha, chỉ diễn kịch thôi đã đủ ngại ngùng, chẳng lẽ em định muốn anh vui vẻ làm cha thật?

“Anh không biết thế nào là người cha tốt, thế nào là người cha không tốt, nhưng tương lai khi anh thật sự kết hôn với người nào đó, chắc chắn anh sẽ không phụ lòng người ta, và cả con của mình.”

“Ừm, ít nhất anh sẽ không để con mình như vậy.”

Tôi nghiêm túc đáp lại. Sau khi biết được chuyện của Tưởng Mộc Thanh và Lục Hàn, tôi ý thức được nếu cha mẹ rời đi một cách vô trách nhiệm sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn tới mức nào với trẻ nhỏ. Tôi không hi vọng bên cạnh tôi xuất hiện trường hợp như vậy.

“Vậy người nào đó mà Lục Phàm nói là ai? Ngoại trừ em, anh không còn hậu tuyển nào khác chứ?”

“Cái này à, đợi tới lúc đó lại nói sau đi.”

Thế sự biến hóa khôn lường, mười năm sau tôi sẽ kết hôn, nhưng tới lúc đó Tưởng Mộc Thanh có còn ở bên cạnh tôi hay không, chẳng ai có thể nói chính xác được. Nói thật, yêu đương thời trung học phổ thông nếu không phải vì trị liệu bệnh kiều, thì cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Tựa như chơi với đám cô nhi này vậy, em làm mẹ bọn nhỏ, anh làm ba bọn nhỏ, chúng ta người là bạn trai, người là bạn gái, sẽ có cảm động, có vui vẻ, nhưng đa số đều là tình cảm không đầu không đuôi, hệt như một trò chơi vậy.

Kết quả, bởi vì câu này của tôi, tôi bị Tưởng Mộc Thanh cắn một cái thật mạnh.

“A, em làm gì vậy?”

Thật sự rất đau, không biết có chảy máu hay không.

“Rõ ràng đã nói với mẹ, còn cả ông bà nội, thế sao Lục Phàm còn nói đợi tới lúc đó lại xem sao? Thật phiền chán.”

Ở chung lâu như vậy, nói không chán là nói dối. Chẳng qua nếu chúng tôi yêu nhau thật, đổi một cách nói khác là chúng tôi đã quen với sự tồn tại của nhau. Tuy cô gái này vẫn luôn không ngừng tìm phiền phức tới cho tôi, coi như thú vui mới trong cuộc sống hằng ngày.

“Nếu tới lúc đó em thật sự muốn gả cho anh, chắc chắn anh sẽ phụ trách tới cùng.”

“Chuyện này còn phải nói sao, Lục Phàm đừng mơ chạy thoát.”

Dường như Tưởng Mộc Thanh cảm thấy tôi đang khinh thường quyết tâm với tình cảm này của cô ấy, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.

“Anh biết rồi, tới lúc ấy cho dù em có đánh chết anh anh cũng sẽ không chạy, bởi vì anh không hi vọng trong cuộc sống của anh lại có một người nào khác xuất hiện.”

Tôi không muốn khiến con gái tôi biến thành bệnh kiều, vừa nhìn thấy một nam sinh nào đó đã yêu thương nhung nhớ, không phải đối phương sẽ không cần người nào khác nữa. Tôi không đủ tự tin rằng con rể tương lai của tôi cũng đủ kiên nhẫn với con bé giống như tôi. Lại nói, tôi cũng không muốn tìm thêm phiền toái.

Bệnh kiều nữ nhi và gì đấy, tôi mới không cần.

Còn có, tôi cũng muốn thấy, nếu thiếu nữ thiên tài giống Tưởng Mộc Thanh lại được trưởng thành khỏe mạnh từ nhỏ tới lớn sẽ như thế nào.

“Vì sao là lại? Vì sao lại không hi vọng bản thân lại có thêm người yêu mới? Chẳng lẽ hiện tại Lục Phàm không thích em sao?”

“Đương nhiên là thích khủng khiếp, cho nên anh mới hi vọng em có thể sống tốt. Nếu có thể anh thật sự muốn thay đổi quá khứ của em, cho dù làm như vậy có lẽ em sẽ không gặp được anh nữa.”

Ngay cả bản thân Tưởng Mộc Thanh cũng từng nói, nếu cô ấy không có tính cách vặn vẹo như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ ngưỡng mộ nam sinh giống như Lý Tiếu Vân, hoặc cô ấy vốn sẽ không chịu yêu đương thời cấp ba.

Nếu gia đình có thể thành chỗ dựa vững vàng cho cô ấy, cô ấy sẽ không cần phải tìm kiếm chỗ dựa từ bên ngoài.

“Em không muốn, em không muốn để Lục Phàm thay đổi quá khứ của em, bởi vì như vậy em sẽ không gặp được Lục Phàm, em không muốn rời khỏi Lục Phàm.”

Tưởng Mộc Thanh vô cùng kiên định hủy bỏ lý do thoái thác của tôi.

“Lẽ nào em không hi vọng người cha của em chưa từng rời khỏi em, mà mẹ em cũng chưa từng rời khỏi em sao?”

“Em… Em không biết, thế nhưng với em, Lục Phàm là người quan trọng nhất.”

Trên mặt Tưởng Mộc Thanh vô thức xuất hiện vẻ giao động, dường như trong một chớp mắt cô ấy đã tưởng tượng về thế giới tươi đẹp có cả cha lẫn mẹ kia, thế nhưng cô ấy cũng biết đó là chuyện không bao giờ có khả năng tồn tại.

“Tưởng Mộc Thanh, thật ra khi còn bé anh cũng rất hận lão cha. Tuy lão cha chưa hề rời khỏi anh với mẹ, thế nhưng ông ấy lại gửi anh ở nhà bà nội ở nông thôn. Thông thường chỉ có ngày tết hết năm mới tới thăm anh một lần.”

Nói tới đây, tôi lại không tự chủ được bắt đầu nhớ lại ngày thơ ấu cô độc của mình.

Tưởng Mộc Thanh im lặng lại, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng tôi, không biết cô ấy có đang nghe hay không.

Thế nhưng cậu bé lại luôn thật thà nhìn chúng tôi, tỉ mỉ lắng nghe đoạn đối thoại giữa chúng tôi.

Ách, vừa nãy tôi có nói lời gì không thích hợp với trẻ nhỏ không? Nếu có mà để thằng nhóc này nghe được thật không tốt. Suy nghĩ một hồi, đại khái là không có, thế nhưng dáng vẻ vô cùng hứng thú của cậu bé này thật khiến người ta nổi giận.

Người lớn nói chuyện, trẻ con không nên nghe trộm.

Thế nhưng chúng tôi đi ở đây, không thể nào ngăn cản cậu bé nghe trộm được.

“Anh oán hận, anh bất mãn, cho nên anh gây sự ở trường, gây sự ở nhà ông bà nội, anh làm vậy chỉ vì muốn bọn họ có thể quay về thăm anh nhiều lần hơn. Thế nhưng trên thực tế, cho dù anh có làm ầm ĩ tới cỡ nào bọn họ cũng sẽ không trở về. Mãi tới có một lần…”

Ánh mắt tôi nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tôi chú ý thấy thiếu nữ cũng thở mạnh hơn…

“Mãi tới có một lần anh bị cảm lạnh, phát sốt, có đi khám bệnh trong trấn nhưng mãi không khỏi. Ông nội gọi điện thoại cho lão cha. Tuy lão cha đang ở tỉnh khác rất xa, nhưng vừa nhận được điện thoại ông ấy đã lập tức lên máy bay chạy tới. Sáng ngày hôm sau, anh nằm trong bệnh viện thành phố, đã hết sốt, cũng nhìn thấy lão cha nửa đêm chạy tới, đang canh giữ bên giường tôi, còn cả mẹ nữa.”

Tưởng Mộc Thanh hơi sửng sốt một chút, cặp mắt vô thức đỏ lên. Muốn trị liệu loại bệnh kiều này chỉ có thể dùng cách tìm điểm tương đồng để nói chuyện.

Thế nhưng ở trong mắt Tưởng Mộc Thanh, tôi đang sửa đúng hình tượng người cha, nhưng trong mắt cậu bé, tôi lại đang khoe khoang gia đình hạnh phúc của mình.

Không khỏi quá tàn khốc.

Tôi hơi lo lắng nhìn cậu bé đang kéo tay áo tôi.

Bất ngờ là cậu bé cũng không tỏ vẻ mâu thuẫn, mà gật gật đầu, hệt như đang tán đồng.

“Tuy em không có cha, nhưng khi em bị đau, anh Chu cũng căng thẳng cũng khiếp, suốt đêm đưa em tới bệnh viện, còn chăm sóc em.”

Người cậu bé gọi là anh Chu đại khái là người bạn thời đại học của cô Liễu Lan.

Dường như Tưởng Mộc Thanh cũng ý thức được nhận thức sai lầm của mình, ấp úng xin lỗi tôi.

“Cha em cũng không hỏng bét tới mức ấy.”

Tôi thử dò xét nói.

“Anh đừng nói nữa! Ông ấy là kẻ khốn nạn! Vô tình vứt bỏ em và mẹ, tự đi tìm hạnh phúc riêng của mình nhưng lại mang đi cả hạnh phúc của em và mẹ em! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy!” Đột nhiên Tưởng Mộc Thanh điên cuồng rống lên, liều mạng giãy giụa trên lưng tôi. Có vẻ như tôi đã hơi nóng vội khi nhắc tới đề tài này.

Tôi không thể làm gì khác đành để Tưởng Mộc Thanh xuống. Thế nhưng tay tôi vẫn đang nắm chặt tay cô ấy.

“Cha của chị thật không xứng làm cha, thế nhưng chí ít chị cũng từng thấy cha, không giống em.”

Lúc này, cậu bé đang đứng bên cạnh lại đăm chiêu nói. Cánh tay đang túm lấy ống tay áo tôi cũng hơi thả lỏng, tiến vào một lòng bàn tay đang trống rỗng khác.

Có một số người đã từng cảm nhận được hạnh phúc, dù chỉ ngắn ngủi, nhưng cũng có một số người chưa từng nhận được hạnh phúc gì.

Thế nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới mong muốn tìm kiếm được hạnh phúc của bọn họ trong tương lai.

Trong mắt cậu bé như lộ ra thần thái khác lạ. Cậu bé nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Thanh, dường như đang muốn hòa tan nơi sâu tận đáy lòng Tưởng Mộc Thanh.