Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 11 - Chương 13 Nguyên tắc của chiến sĩ

Lần đầu tiên họp gia đình của nhà tôi được tổ chức trong một vùng phế tích.

Nói là phế tích thì có hơi quá sự thật. Thực tế còn ổn, các vật dụng cứng rắn trong nhà vẫn còn giữ nguyên hiện trạng, chỉ có một số vật trang trí dễ vỡ mới gặp không may.

Lão cha vừa an ủi mẹ vừa dựng thẳng bàn ăn đang đổ nghiêng qua một bên kia, sau đó lại tìm khắp trái phải xung quanh ra mấy cái ghế, chuẩn bị ngồi xuống.

Mẹ còn chưa ngồi xuống, nhìn căn nhà mình khổ cực trang trí lại biến thành dáng vẻ điên cuồng như vậy, chỉ chớp mắt mẹ đã có ý định thu dọn đồ về nhà mẹ đẻ, nhưng bị cha tôi miễn cưỡng ngăn cản.

Dường như lão cha cũng không trách cứ người đã gây ra hết thảy, chính là thiếu nữ tự xưng Lục Hàn kia, còn cười cười lấy lòng với cô ta, sau đó ông ấy vừa dỗ vừa gạt mẹ, lúc này mới có thể khiến bốn người miễn cưỡng ngồi chung một chỗ.

“Tiểu Hàn, con muốn làm gì? Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, con làm như vậy thật khiến người ta khó có thể chấp nhận nổi.”

Ngay trước mặt mẹ, lão cha trách Tiểu Hàn một câu.

“Lúc ở nhà mình con vẫn hay làm như vậy.”

Tiểu Hàn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ rất đắc ý.

Mẹ mới vừa bình tĩnh một chút, nhưng thấy dáng vẻ vô lễ của cô ta, mẹ lại lập tức nổi giận, đưa tay muốn đánh cô ta nhưng bị lão cha ngăn cản.

“Vì gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên Tiểu Hàn không được bình tĩnh lắm, phát tiết một chút cũng bình thường. Mấy thứ này cũng chẳng to tát gì, một ngày là có thể dọn dẹp xong.”

Lão cha cố gắng lộ ra vẻ mặt dịu dàng nói với Tiểu Hàn, nhưng đối phương lại chẳng cảm kích gì, còn phát ra một tiếng hừ khinh miệt.

Lão cha dịu dàng như vậy, tuyệt đối không bình thường.

Tôi nhớ rõ ngày xưa sau khi đón tôi về từ nhà ông nội, bởi vì tôi bướng bỉnh, làm hỏng máy DVD của lão cha mà bị lão cha đánh cả đêm.

Cô ả này đã hủy cả căn nhà đi, nhưng ông ấy chỉ nói một câu không được bình tĩnh rồi bỏ qua tất cả? Theo tôi thấy, cô ta làm vậy có bị hành hạ hết năm này tới năm khác cũng không quá đáng, cô ả này thật chẳng coi ai ra gì.

Con gái cưng chiều quá sẽ không tốt, cho dù là cha hay là anh trai cũng vậy.

“Mẹ bọn trẻ, bà tha thứ cho Tiểu Hàn đi. Thế nhưng Tiểu Hàn cũng phải nhớ kỹ, lần sau không được viện lý do như vậy nữa. Về sau con phải ở chung thật hòa thuận với mẹ và anh trai.”

Thấy dáng vẻ khó chịu của mẹ, lão cha cầm lấy tay mẹ, khuyên nhủ bà ấy, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Hàn.

“Lão cha, sau chuyện ngày hôm nay, hẳn bọn họ sẽ không bao giờ có thể ở chung thật vui vẻ với con được, chắc chắn bọn họ sẽ bắt nạt con. Nếu không cha dẫn con ra ngoài ở đi, không phải cha nói vì con, chuyện gì cha cũng có thể làm được sao?”

Tiểu Hàn hừ nhẹ, khoát tay ngăn cản, sau đó lại cười hì hì nói với lão cha.

“Tiểu Hàn, nghe lời! Mẹ với anh trai con không phải loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”

Nghe thấy lời này, chỉ chớp mắt lão cha đã nổi giận, thế nhưng rất nhanh ông ấy lại đè nén cơn giận xuống.

“Nếu là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, em còn có thể đồng ý, nhưng đổi lại con bé, cho dù là vì nguyên nhân gì, em cũng không bao giờ cho phép con bé vào nhà chúng ta. Chồng, anh cũng không làm gì sai, nhà chúng ta cũng chẳng thiếu con bé cái gì.”

Dường như ba mẹ đã thương lượng gì đó ở dưới tầng, lão cha đã tạm thời thuyết phục mẹ xong, mẹ mới chịu đồng ý đi lên nhà với ông ấy.

Mẹ nói lão cha không thiếu Tiểu Hàn cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ không bình thường của lão cha, chắc chắn ông ấy đã làm chuyện gì cực kỳ áy náy.

Mẹ nói xong lại đứng dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm lão cha, dáng vẻ có cô ta sẽ không có mẹ tôi, có mẹ thì không thể có cô ta.

“Tuệ Trân! Em đừng tính toán với một cô bé như vậy, được không? Con bé vẫn còn nhỏ.”

“Còn nhỏ thì có thể làm ra chuyện như vậy hay sao? Dù sao người cũng do anh dẫn tới, nếu con bé không chịu rời khỏi cái nhà này thì em đi, Tiểu Phàm cũng sẽ đi với em!”

Mẹ dùng lập trường cứng rắn bức bách lão cha. Ở trong mắt bà ấy, giữa chúng tôi và thiếu nữ này, bà ấy tin chắc lão cha sẽ lựa chọn chúng tôi.

Lão cha cảm thấy ảo não. Ông ấy không hiểu vì sao một người bình thường vốn khéo hiểu lòng người như mẹ tôi, hôm nay lại có thể không hiểu ông ấy như vậy.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí rất căng thẳng, dường như không ai có ý định nhường ai.

“Con đã nói thế nào? Bọn họ không chấp nhận thì thôi. Dù sao con cũng là loại con cái khiến người ta ghét bỏ, các người không cần hư tình giả ý muốn bồi thường cho con. Nếu đã diệt môn, thì dù là con nít cũng không buông tha, hiện tại cứ tống cả con vào ngục là xong, tránh cho cha phải quan tâm nữa.”

Tiểu Hàn nói với giọng dửng dưng, khóe miệng lộ ra ý cười tự cho là nhìn thấu hết thảy.

“Được rồi, anh không đuổi con bé đi đúng không? Vậy em đi. Em đi là được rồi. Tiểu Phàm, chúng ta đi.”

Mẹ cũng nổi nóng, bắt đầu buông lời hung ác, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Nhìn căn nhà như vừa bị cướp sạch, mẹ cũng không biết phải dọn đồ gì mới tốt, bèn thu dọn lung tung vài bộ đồ nhét vào trong vali hành lý.

“Tuệ Trân, em không cần đi, em nghe anh nói rõ đã.”

“Không có gì đáng nói. Anh đã kiên quyết muốn nuôi con bé thì tự mình nuôi đi. Tiểu Phàm, chúng ta đi.”

Mẹ nói rất tuyệt tình, sau đó kéo tôi bước đi.

Hiện tại đang là lúc mẹ yếu ớt nhất, nếu tôi không đi cùng bà ấy chắc chắn bà ấy sẽ càng tức giận hơn.

“Một chút nữa con và mẹ sẽ về.”

Tôi len lén liếc mắt ám chỉ cho lão cha một chút, sau đó theo mẹ đi ra ngoài.

Mẹ cố gắng đi thật chậm, nghĩ lão cha cũng sẽ đuổi ra theo, sẽ ngoan ngoãn phục tùng bà ấy như trước đây. Thế nhưng bà ấy đi tới cổng tiểu khu, lão cha vẫn không đuổi theo ra ngoài.

Bà ấy bật khóc lớn, bám vào đầu vai của tôi mà khóc lên, nhưng từ đầu tới cuối, chân vẫn không bước ra khỏi cửa tiểu khu.

“Mẹ chờ mong lão cha khốn nạn của con trở về lâu như vậy, vì sao lại xảy ra chuyện như thế? Cha con không cần chúng ta nữa thật rồi.”

“Không thể nào, chắc chắn cha có nỗi khổ tâm gì đó, mẹ cũng đừng ép cha quá.”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng bà ấy an ủi.

Tình cảnh này giống như đã từng xảy ra, không phải Tưởng Mộc Thanh cũng từng phải chịu kiếp nạn tương tự như vậy sao? Nội bộ gia đình có mâu thuẫn, dẫn tới Tưởng Mộc Thanh lúc ấy vẫn còn nhỏ gặp phải bi kịch.

Mặc dù tới tận bây giờ, nhưng chỉ nghĩ thôi tôi đã cảm thấy đáng sợ. Nếu cha mẹ đều có gia đình mới thật, tôi phải làm sao bây giờ?

“Lẽ nào con có thể chấp nhận chuyện mình có một cô em như vậy sao?”

“Chuyện đã tới nước này, nếu lão cha đã chấp nhất như thế, chúng ta chỉ có thể thử một chút.”

Tôi hơi thở dài một hơi. Dù là người có hư hỏng hơn nữa cũng có cơ hội trở nên tốt hơn, vấn đề là chúng tôi có cho cô ấy có cơ hội như vậy hay không.

Trước đó có Tưởng Mộc Thanh, hiện tại thì có Lục Hàn. Cho tới bây giờ, người đã có kinh nghiệm là tôi đây cũng chẳng thấy sợ hãi quá mức.

Chẳng qua đối tượng lần này là nhân vật khác xa Tưởng Mộc Thanh.

Trước đây tôi có thể lợi dụng sự yêu thích Tưởng Mộc Thanh dành cho tôi, mà những hành động điên cuồng của cô gái này lại hoàn toàn là vì trả thù.

Lại nói, vì sao cô bé này lại căm hận cha tôi cùng với gia đình tôi như vậy?

“Vì sao cha lại muốn nhận nuôi em ấy? Em ấy không có người thân sao?”

“Cha mẹ con bé phạm tội, sợ tội tự sát. Thân thích và vân vân cũng đã tới nơi khác. Vừa lúc cha con là bạn của cha con bé, trong di chúc của cha con bé có đề cập muốn cha con nhận nuôi con bé.”

Phạm tội, cha mẹ cô ta phạm tội gì? Dựa theo tình huống này, hẳn cha tôi đã coi nhà cô ta là ân nhân rất quan trọng, nhưng cô ta lại không hề có ý cảm ơn gì.

Tôi kéo mẹ tôi ngồi xuống ghế đá trong khu dân cư, nghe bà ấy từ từ kể.

“Thật ra sở dĩ cha con bé sẽ phạm tội cũng vì cha con điều tra. Sở dĩ cha con đi lâu như vậy vì đó là vụ án kinh tế rất nghiêm trọng, vừa phải lấy lời khai vừa phải phối hợp điều tra với cảnh sát, tham gia phiên tòa với vai trò người làm chứng. Thế nhưng nếu vào ngục giam, chỉ hơn mười năm sẽ được thả ra. Bọn họ cần gì phải tự sát như vậy? Cả hai người bọn họ đều nhảy lầu.”

Mẹ một hơi hậm hực nói xong.

Nói tới chỗ này, mẹ lại bắt đầu cảm thấy thương cảm cho Tiểu Hàn kia.

Thì ra chân tướng là như vậy.

Lão cha đã tiêu hao hơn nửa năm nay vào chuyện này. Thân là người phụ trách điều tra kinh tế, khi điều tra khoản tài chính ở công ty chi nhánh của tập đoàn, ông ấy phát hiện ở công ty chi nhánh có trường hợp làm giả sổ sách, liên quan tới việc quản lý công ty dùng tiền vay vốn.

Khoản làm giả kia được làm giả tới thiên y vô phùng, nếu lão cha không nói sẽ không có bất kỳ người nào phát hiện ra, như vậy có lẽ hết thảy sẽ không phát sinh. Quản lý công ty cũng đã hứa hẹn sẽ mau chóng bổ sung khoản thiếu hụt kia, mặc dù khoản thiếu hụt ấy vô cùng lớn.

Cha và quản lý công ty này cũng là bạn lâu năm, tình cảm thân thiết, quản lý công ty từng cầu xin lão cha bỏ qua cho ông ta, còn cả người nhà của ông ta.

Thế nhưng sau một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, căn cứ theo nguyên tắc của người kiểm toán viên cao cấp, cuối cùng lão cha vẫn báo cáo chuyện này lên với cấp trên, sau đó được cấp trên chỉ thị báo cho ban ngành liên quan.

Sau một loạt bước điều tra lấy chứng cứ, mất hơn nửa năm, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thực đã chứng minh quan điểm của lão cha. Cuối cùng lão cha được công ty khen thưởng, mà quản lý công ty kia thì bị tịch thu tài sản gán nợ. Bởi vợ ông ta cũng có tham dự vào vụ án này cho nên cả hai cùng bị bắt vào ngục giam.

Vào đêm trước khi cảnh sát thi hành lệnh bắt, bọn họ đã nhảy từ đỉnh tòa nhà mình đang ở xuống, kết thúc sinh mạng mình, lưu lại Tiểu Hàn đang tùy ý càn rỡ trước mặt tôi hiện tại.

Việc cha tôi giữ vững nguyên tắc đã hủy hoại cả nhà Tiểu Hàn, cũng tạo nên áy náy không cách nào bù đắp trong lòng lão cha.

Nhưng người bạn già của ông ấy, cũng chính là quản lý công ty kia, cuối cùng lại tha thứ cho ông ấy, thừa nhận tất cả đều là vì mình từng làm chuyện sai lầm như vậy thật, không có mặt mũi nào làm cha đứa nhỏ kia nữa, xin cha tôi nhận nuôi Tiểu Hàn.

Lão cha vì bù đắp áy náy trong lòng, chỉ đành phải đồng ý.

Vậy lão cha tôi đã làm đúng hay làm sai đây?

Vì kiên trì với nguyên tắc của mình mà hủy diệt cả nhà bạn tốt, hơn nữa thoạt nhìn, loại kiên trì với nguyên tắc này lại có vẻ như ngoan cố không đổi.

Mỗi năm đều có vụ tham ô công quỹ kiểu này, rất nhiều công ty đều gặp phải vấn đề như vậy, nếu có thể giấu giếm một cách thích hợp thì cứ giấu giếm là được, hà tất phải tạo ra hiện trạng không thể xử lý như vậy.

Tôi tức giận nói ra quan điểm của mình, lại bị mẹ quát lớn một trận.

“Nếu người nào cũng được chăng hay chớ như con, chuyện gì cũng giải quyết dựa vào nhân tình quan hệ, vậy xã hội này còn có tín nhiệm gì đáng nói.”

Nếu kế toán không có đạo đức nghề nghiệp, vì bạn bè mà được chăng hay chớ, xử lý các khoản không hợp tiêu chuẩn như những khoản hợp tiêu chuẩn bình thường, cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người, thậm chí bản thân còn có thể phạm phải tội ác không thể tha thứ.

Dường như lão cha cũng nghĩ tới điểm này cho nên mới vô tình vô nghĩa như vậy.

Được công ty ca ngợi lại bị rất nhiều đồng nghiệp không hiểu mình gọi là máu lạnh, có lòng tốt nhận nuôi con gái bạn bè để lại lại bị nói thành vì danh tiếng mà cố gắng làm ra hành động hư tình giả ý.

Lão cha chỉ muốn người phạm sai lầm nhận lấy trừng phạt thích đáng, chưa bao giờ nghĩ chuyện sẽ biến thành như vậy, khiến cha tôi phải gánh lấy tội danh gián tiếp hại chết cha mẹ Tiểu Hàn.

Hẳn hiện tại cha tôi đang bị áp lực tâm lý rất lớn, lúc này, nếu tôi và mẹ rời khỏi ông ấy chắc chắn ông ấy sẽ thấy mình mất hết chỗ dựa.

“Mẹ, chúng ta về đi.”

Tôi nghiêm túc ngồi dối diện mẹ, lo lắng nói.

“Nhưng cô bé kia thật sự quá…”

“Chúng ta làm vậy không chỉ là đang giúp con bé, còn đang giúp cả lão cha.”