Thế nào là mộng tưởng? Thế nào là lý tưởng?
Mộng tưởng và lý tưởng vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Mộng tưởng, tên như ý nghĩa, là thứ bản thân nằm mơ muốn có. Cách thực tế rất xa xôi, muốn thực hiện được rất khó khăn.
Mà lý tưởng thì khác. Lý tưởng là thông qua sự suy ngẫm của bản thân, lập kế hoạch rõ ràng. Chỉ cần dựa theo bước đi, từng bước một làm đến nơi đến chốn thì có thể thực hiện được.
Ở cấp ba, giáo viên trẻ mới tốt nghiệp từ trường học thích thảo luận về mộng tưởng với học sinh. Mà giáo viên già dạy học đã lâu, thường rất thực tế mà nói với học sinh về lý tưởng.
Lý tưởng cấp ba rất đơn giản.
Nghiêm túc mà nghe giảng, nghiêm túc hoàn thành mỗi bài tập mà giáo viên cho. Giáo viên hứa hẹn, bạn có thể thi đậu một đại học tốt, bởi vậy, lý tưởng hoàn thành.
Mộng tưởng cấp ba có thể rất phức tạp.
Có đối với tương lai, có đối với hiện tại, thậm chí có đối với quá khứ, cuối cùng người muốn ăn thuốc hối hận thì không ít.
“Lấy mộng tưởng làm đề, viết một bài văn khoảng tám trăm từ.”
Đây là bài tập của một cô giáo cho vào ngày đầu tiên khi tôi bước vào lớp 11B.
Ngày đầu tiên khai giảng, đại khái là bạn cùng lớp giới thiệu với nhau một chút, nhìn mỗi vị giáo viên chủ nhiệm tự giới thiệu.
Giáo viên có hứng thú với giảng bài thì sau khi tự giới thiệu sẽ giảng bài khoảng hai trang giấy. Giáo viên không hứng thú giảng bài thì sẽ điểm danh từng bạn học, để người đó tự giới thiệu giống mình.
Nói như vậy, tiết của giáo viên chủ nhiệm, ngày đầu tiên sẽ chọn người sau.
Giáo viên chủ nhiệm chắc cũng muốn quen mặt học sinh. Dù sao thì những học sinh này sẽ được họ dạy học trong hai năm. Trước tiên tiến hành hiểu rõ một số hồ sơ cơ bản rất quan trọng,việc của giáo viên chủ nhiệm cũng không phải là chơi, phải gánh chịu trách nhiệm quản lý.
Mà cái này giống như giáo tôi đã từng gặp qua ở nơi nào đó. Tuy rằng không phải chủ nhiệm lớp, cũng là giáo viên thuộc dạng không hứng thú với giảng bài.
Cô ấy không hứng thú giảng bài nhưng có hứng thú cho bài tập không có thú vị.
Ở nơi nào đó gặp qua?
Vừa thấy chính là giáo viên mới chưa rành thế sự, cõi lòng đầy tình cảm mãnh liệt đối với dạy học và giáo dục. Ở trong giờ học từng bước từng bước cẩn thận mà biết họ tên học sinh, hứng thú yêu thích, vân vân...
Xem tư thế kia, thật sự giống như muốn tùy theo tài năng đến đâu mà dạy học.
Không bao lâu nữa cô ấy sẽ từ bỏ hành động vô nghĩa như vậy. Sở dĩ bây giờ tràn đầy hứng thú mà làm vậy với chúng tôi, rất có khả năng, chúng tôi là sản phẩm thí nghiệm đầu tiên của cô ấy.
Tùy theo tài năng đến đâu mà dạy học?
Không có ý nghĩa thực tế.
Học tập cấp ba là để thi đại học.
Lớp 11B ít nhất cũng là lớp chuyên, tại sao sẽ có giáo viên mới tràn đầy ý tưởng nhàm chán như thế đến dạy học. Thật là không nghĩ ra.
Tóm lại, muốn tôi nói mộng tưởng của tôi sao?
Tôi cầm lấy bút máy ở trên bàn, mở ra cuốn bài tập mỏng.
Nên viết gì nhỉ?
Trước khi giáo viên mới đưa ra đề văn này, tôi chưa từng suy ngẫm về vấn đề này.
Bây giờ nói mộng tưởng thì có ích lợi gì đâu chứ?
Bạn có nhiều mộng tưởng, cũng phải chuẩn bị thi đại học, cho nên tôi vẫn luôn nghĩ đến việc thi đại học.
Tôi chưa từng nghĩ sau khi thi đại học mình sẽ phải làm cái gì. Mộng tưởng gì đó, tôi tính chờ đến khi thi vào đại học xong sẽ suy nghĩ.
Nhưng bài tập giáo viên giao cho, không thể không nộp.
Cho nên, tôi vẫn phải nên ngẫm lại.
Tuy rằng, tôi yêu thích viết Light Novel nhưng tôi vẫn luôn xem cái này là giải trí vui vẻ, cũng không xem nó là một việc làm.
Mộng tưởng chân chính của tôi, nói tiếp thì hơi trẻ con.
Tôi muốn trở thành một nhà khoa học.
Ừ, cũng giống mộng tưởng của không ít học sinh tiểu học…
Mộng tưởng tương đối hồn nhiên.
Bởi vì tôi cho rằng, so với ngành học khác, trình độ khoa học kỹ thuật tiến bộ lớn hơn nữa sẽ quyết định tương lai của nhân loại.
Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận tác dụng của các ngành học khác đối với khoa học.
Trong nghiên cứu khoa học, lĩnh vực đứng đầu chính là hàng không vũ trụ.
Tương lai con người ở vũ trụ, trái đất là cái nôi của con người, nhưng con người không có khả năng vĩnh viễn sống ở nôi.
Trước mắt các ngành học nghiên cứu cơ bản đã tiến vào thời kỳ đứng lại. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, rất nhiều trình độ chỉ ở ứng dụng lý luận nguyên thủy mà thôi.
Ngẫm lại nếu chúng ta nghiên cứu không kỹ lưỡng về bước nhảy không gian, phản trọng lực, thế giới sẽ biến thành cái dạng gì? Du hành giữa các vì sao với khoảng cách cực xa sẽ không còn là mơ nữa. Tất cả ô tô sẽ bay ở trên trời.
Mộng tưởng của tôi chính là đi nghiên cứu cái này. Đương nhiên, đây chỉ là mộng tưởng được viết trên giấy thôi.
Muốn thực hiện được thì thật sự quá khó khăn.
Thi đại học chỉ là nước cờ đầu tiên. Sau đó không biết còn có bao nhiêu đợt thi cử đang chờ đợi tôi. Hơn nữa, nghiên cứu đứng đầu cũng ở nước ngoài, còn phải đi du học nước ngoài. Đi du học nước ngoài đối với gia đình bình thường, cũng là một cánh cửa lớn rất khó vượt qua.
Cho nên tôi vẫn còn viết chút mộng tưởng thực tế thôi.
Thi vào trường đại học danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp đại học, thử thi lên làm nghiên cứu sinh. Thi đậu nghiên cứu sinh, sẽ thi tiến sĩ. Tranh thủ thì có thể có được bằng cấp cao.
Cũng không mong có sự cống hiến nào đối với xã hội. Bằng vào việc mười mấy năm nỗ lực học tập để được bằng cấp cao, tìm cái bát sắt, một phần công việc nhẹ nhàng, sau đó nhàn nhã mà qua tuổi già bình yên.
Mộng tưởng này có điểm đến gần với lý tưởng thành thật kiên định đấy. Nhưng xác thật vẫn là giấc mộng.
Một hồi thi cử không phải yêu cầu trả giá toàn bộ nỗ lực, còn không nhất định thành công sao? Trình độ nhất định của chúng nó còn phải xem vận khí và tư chất cá nhân. Người thường có thể đi đến bước tôi nghĩ thực hiện thì cũng không có nhiều.
Nỗ lực lên, vì mộng tưởng và để sau có công việc thanh nhàn.
Tôi nhanh chóng viết xong bài văn “Mộng tưởng” tám trăm từ, sau đó xuống tay hoàn thành các bài tập có ý nghĩa khác.
Nhưng mà sau khi tôi viết bài văn tám trăm từ này nộp cho giáo viên ngữ văn, thời gian giảng bài buổi sáng, tôi bị cô ấy gọi vào văn phòng.
***
Tổ ngữ văn lớp mười một là ở một văn phòng lớn.
Tôi đi đến trước cửa văn phòng, thông qua cửa sổ trên cánh cửa, nhìn vào bên trong.
Bên trong có bốn bàn làm việc. Ngày thường có tầm bốn giáo viên đi dạy học. Mỗi giáo viên sẽ dạy từ một đến hai lớp ngữ văn. Vì bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giảng bài, trừ bỏ một giáo viên chủ nhiệm lớp ngữ văn đi ra ngoài tập thể dục thì các giáo viên còn lại đều ở đây.
Tôi thở dài một hơi, sau đó tính đi gõ cửa.
Nhưng là tôi chú ý đến tờ giấy được dán trước văn phòng “Không cần gõ cửa, trực tiếp đi vào”.
Tôi trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Tôi không biết tại sao vừa mới nộp bài tập lên đã bị giáo viên ngữ văn đến tìm tôi nói chuyện.
Bị thêm vào danh sách người cần chú ý sao?
Thậm chí tôi không nghiêm túc nghe phần tự giới thiệu của giáo viên, thế cho nên tên cô ấy tôi cũng không biết.
Trong đầu tôi miêu tả sơ qua của giáo viên nữ, tìm vị trí của cô ấy bên trong mấy người kia.
Tuy rằng không tính là quá xinh đẹp nhưng trong đội ngũ giáo viên ở trường của chúng tôi, tạm thời có thể phân làm cấp bậc mỹ nữ.
Bởi vì còn trẻ, làn da hay dáng người vẫn rất tốt.
Tôi phát hiện các bạn học mới của tôi, đặc biệt là nam sinh, ở trong giờ ngữ văn vẫn luôn có vẻ vô cùng phấn chấn, có lẽ chính là vì điều này.
Ánh mắt đảo qua những gương mặt quen thuộc cũ, dư lại người phụ nữ trẻ tuổi đang dựa vào bàn “Nghỉ ngơi giữa môn”. Chắc hẳn đó chính là giáo viên ngữ văn của tôi.
“Cô ơi? Cô có việc tìm em ạ?”
Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm?”
Cô ấy nghe thấy giọng nói của tôi, thân thể hơi giãy giụa một chút, ngẩng đầu từ dưới bàn lên.
Cô ấy hơi chải vuốt tóc dài xõa ra của mình ra sau đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Bạn học Lục Phàm… Đúng không?”
Mắt giáo viên nữ mông lung buồn ngủ nhìn về phía tôi.
“Vâng.”
Tôi đứng nơi đó hơi co quắp, đặc biệt chú ý đến miệng áo sơ mi trước ngực cô ấy mở ra hơi rộng. Còn có mùi vị nước hoa kỳ lạ kia, khiến trên mặt tôi hơi khô nóng.
“Lục Phàm, bài văn em viết, tôi thấy…”
Cô ấy tiện tay từ mặt trên xấp bài tập mỏng, cầm lấy bài tập của tôi.
Chẳng lẽ nói không đủ số lượng từ sao? Xác thật tôi biết mình viết có tám trăm lẻ hai từ.
Thứ như thế này, có thể giảm được thì giảm, dư hai từ, là bởi vì không thêm vào sẽ khiến câu có vấn đề, cho nên đây là quà tặng ngoài quy định cho giáo viên ngữ văn.
“Rất thực tế.”
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi rất kỳ lạ.
Giáo viên cũng có thể chấp nhận quan điểm của tôi, cái này khiến tôi rất vui sướng.
Dù sao cô ấy đã đi xong con đường mộng tưởng mà tôi đã tưởng tượng, làm được một chức vụ giáo viên an ổn.
Giáo viên cũng xem như là công việc thanh nhàn, có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè giống học sinh, mỗi lần dạy học sinh đều cùng một nội dung. Có thể thời gian mới bắt đầu sẽ hơi khó, cần phải soạn bài tốt. Nhưng chờ đến về sau, đã thuần thục rồi thì có thể rất nhẹ nhàng mà giảng dạy mấy thứ này.
Mở lớp phụ đạo gì đó bên ngoài, cũng có thể thu vào một khoản tiền lớn.
“Cũng rất thối nát, giống với xã hội này.”
Trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ừm, thứ thối nát, đến kim loại cứng rắn cũng sẽ bị ăn mòn. Cùng với hưởng thụ ăn mòn thống khổ, bằng không ngay từ đầu sẽ không thông đồng với bọn họ làm bậy.
“Làm giáo viên, cô rất vui sướng, học sinh của cô có thể suy ngẫm thực tế như vậy, quả thật đã đuổi kịp nhanh những người lớn như các cô. Nhưng mà, cô cảm thấy hơi bi ai…”
Ánh mắt giáo viên nữ sắc bén lên.
“Em không có chuyện gì mà học sinh cấp ba muốn làm sao? Chắc hẳn là khát khao tương lai?” Giọng điệu của giáo viên nữ hung ác chất vấn tôi.
“Vào khoảng thời gian cấp ba, em sống như một người trưởng thành. Em không cảm thấy rất thống khổ sao?”
Cô ấy thấy tôi không nói lời nào, liên tiếp chất vấn.
“Cô à…”
Theo ý tôi, con người sớm hay muộn cũng phải lớn lên, tại sao không lớn lên sớm chút, nhận rõ hiện thực.
Giáo viên buông bài tập mỏng, bàn tay đan chéo nhau, bày ra tư thế suy ngẫm.
“Em có bạn gái không?”
Đột nhiên cô ấy hỏi vấn đề khiếp người này.
“Tạm thời…”
Trước tiên, tôi nghĩ đến tên Tưởng Mộc Thanh.
“Nhất định không có nhỉ. Dù sao cũng thối nát đến tận trong xương cốt. Nam sinh một chút cũng không có… Haizzz…” ( nhầm to)
“Cấp ba lấy học làm đầu, tạm thời em không có ý tưởng yêu đương gì cả.”
Tôi gãi đầu.
Tuy rằng nội quy trường học không có cấm đoán gì nhưng đa số giáo viên trong Thị Nhất Trung đều phản cảm yêu đương cấp ba.
Nguyên nhân chủ yếu là ảnh hưởng đến học tập, còn có sau khi tốt nghiệp sẽ nhiều hơn một người dạy học nguy hiểm.
“Em đến xem bài văn này một chút đi.”
Giáo viên lấy một xấp bài tập mỏng, lấy ra một quyển vở.
“Lớp mười một kế bên, An Vị Nhiên.” (em này xuất hiện rồi đó nhá :))))) )
Tôi nhìn tên trên quyển vở.
“Có thể đọc không ạ?”
Khi tôi suy nghĩ muốn mở ra, xin sự cho phép của giáo viên.
“Đưa cho em là để em đọc, đọc xem bên trong mới là mộng tưởng chân chính của cấp ba.”
Khi giáo viên nói những lời này, chơi xấu nhếch lông mày một chút.
Tâm trạng tôi mong chờ thưởng thức bài tập xuất sắc đó. Mở ra quyển bài tập, chữ viết rất đẹp, trông có vẻ là nữ sinh lớp văn nào đó.
Nhưng mà câu viết đầu tiên nói.
“Mộng tưởng của em là thấy được một mối tình thanh xuân hoàn mỹ ở cấp ba.”
“Cô ơi…”
“Nữ sinh rất cảm tính đúng không? Cô bé khao khát được ghi lại cuộc tình thanh xuân của người xung quanh. Tuy rằng rất nhỏ, cũng rất mờ mịt nhưng so với tương lai sáng lạn đã có kế hoạch của em thì mạnh hơn rất nhiều nhỉ?”