Cô ấy là người bệnh mắc 'bệnh' nan y. Tôi là bác sĩ.
Làm một bác sĩ cẩn trọng, cảm giác không tìm không thấy người bệnh mắc bệnh nan y ra sao nhỉ?
Chắc hẳn chính là cảm giác bây giờ.
Loại cảm giác mất mát.
Dù sao bản thân vẫn luôn cẩn trọng mà làm việc, nghĩ hết tất cả các biện pháp. Bởi vì nhiều lần thấy được hy vọng chữa khỏi giả dối mà kích động vui sướng. Nhưng sau khi hy vọng như bọt biển tan biến thì bị bệnh tình tàn khốc lặp lại đòn nghiêm trọng.
Cũng có cảm giác may mắn.
Người bệnh nan y thuộc toàn trách nhiệm trị liệu của mình, khiến bác sĩ có cảm giác nhẹ nhàng như trút gánh nặng. Ít nhất người bệnh không có chết ở trên tay của mình, không cần lo lắng người nhà người bệnh tiến đến lấy mạng, không có không trị hết người bệnh nguy hiểm, bản thân có thể an toàn mà sinh sống.
Không thể không nói, bây giờ mâu thuẫn bác sĩ và người bệnh rất nghiêm trọng. Hở một chút là có án kiện bạo lực nhằm vào bác sĩ, có nơi bác sĩ vì bảo vệ bản thân, thậm chí đi làm phải mang theo mũ sắt.
Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này, có hai phương diện.
Một là kỹ năng y của bác sĩ không tốt, xác thật điều trị khiến người bệnh chết, người nhà người ta đến náo loạn, về tình cảm có thể tha thứ được.
Hai là bệnh tình của người bệnh xác thật nghiêm trọng, dù tính là thần tiên đến trị, cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Nhưng người bệnh vô tri đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu bác sĩ.
Kỹ thuật y tạm thời tôi chưa nói đến nhưng bệnh tình của Tưởng Mộc Thanh xác thật đã nguy kịch.
Trị liệu cô ấy vốn dĩ phải gặp nguy hiểm cực lớn. Giống như bệnh của cô ấy, khi cô ấy phát bệnh, dưới sự giận dữ có thể sẽ đồng quy vô tận với bác sĩ.
Đã không có Tưởng Mộc Thanh, chắc hẳn tôi phải cảm thấy nhẹ nhàng. Nhưng cảm giác bây giờ của tôi không “Chắc hẳn” như thế.
Có mất mát nhưng không có may mắn.
Bây giờ tôi có cảm giác bất lực. Loại cảm giác như mất đi đứa con gái nhưng cha lại không thể tìm được. Bây giờ trong đầu tôi cực kỳ hỗn loạn, cố sức suy nghĩ nơi mà Tưởng Mộc Thanh đang ở.
Cảm thấy bản thân bị vứt bỏ, trốn khỏi nhà?
Nhưng bây giờ tôi không biết nơi cô ấy trốn khỏi nhà.
Bởi vì về nhà quá muộn, bị người lạ bắt cóc?
Nữ sinh xinh đẹp, ở nơi nào cũng có người sinh sự, gây chuyện.
Còn có cái khác…
Cô ấy đang trốn ở nơi nào đó, cố ý phù hợp với kiểu của tôi.
Tôi cực kỳ hy vọng đó là tình huống cuối cùng.
Tưởng Mộc Thanh, anh đã cắn câu rồi, em mau ra đây được không? Anh thừa nhận em thắng. Anh cũng chưa ăn thức ăn cá đã bị em dùng cần câu bắt lấy!
“Haizzz, tóm lại vẫn nên báo cảnh sát thôi.”
Tôi cảm thấy bản thân vô lực giải quyết chuyện trước mắt. Nếu Tưởng Mộc Thanh gặp được tình huống nguy hiểm nào đó, vẫn nên kịp thời báo cảnh sát, giao toàn bộ mọi chuyện cho người lớn.
Trước khi gọi điện thoại cho cảnh sát, tôi ôm thử một lần tuyệt vọng, gọi điện thoại cho Tưởng Mộc Thanh lần nữa.
Nhạc chuông thảm thiết kia reo lên, từ ống nghe truyền đến lần nữa.
“Ong ong ~”
Cùng với tiếng nhạc chuông, tôi còn nghe được một tiếng ong ong chấn động của di động mình.
Tôi vội vàng tắt tiếng di động của mình.
“Ong ong ~”
Âm thanh không ngừng phát ra.
Tôi có thể xác định nó được truyền đến từ trong phòng học tăm tối đó.
Di động của Tưởng Mộc Thanh ở chỗ này?! Nội tâm tôi tràn ngập vui sướng, vội vàng dẫn theo đèn pin, theo tiếng đi tìm. Cuối cùng tôi đi đến trước tủ đựng đồ phía sau dãy phòng học lớp A.
Mỗi một lớp đều có trang bị một tủ đựng đồ như vậy.
Chia làm hai tầng trên dưới, không gian tầng trên nhỏ, không gian tầng dưới lớn.
Tầng trên đặt một ít đồ dùng trong lớp như bảng viết lớp dùng các loại phấn màu để viết, sơn dầu, bút, bảng màu.
Còn có một ít đồ vật tượng trưng cho lớp. Như cờ lớp, huy hiệu lớp đeo trước ngực. Ngày thường thì không sử dụng nhưng được sử dụng khi tập hợp toàn trường. Thống nhất phát, rồi thống nhất thu hồi.
Tầng dưới là một ít dụng cụ dùng để quét tước như cây chổi, thùng rác, xẻng, cây lau nhà, xô sắt.
Đồ vật tầng trên tương đối quý giá, thường là được khóa lại. Mà tầng dưới thường xuyên được sử dụng nên cơ bản không khóa lại.
Tôi thử mở ra tủ chứa đồ kia.
Trước mắt sáng ngời.
Thiếu nữ mặc đồng phục, lẳng lặng mà ngồi xổm xuống ở bên trong. Cô ấy ôm lấy cặp sách của mình, rúc toàn bộ cơ thể thành một cục, như là đang sợ hãi cái gì.
“Lục Phàm…”
Cảm nhận được ánh sáng kích thích từ đèn pin, thiếu nữ híp mắt, ngẩng đầu lên.
“Tưởng Mộc Thanh?!”
Tôi thấy được mặt của cô ấy.
“Tại sao em trốn ở chỗ này?!”
Cuối cùng tôi cũng tìm được cô ấy, kêu lên.
Lúc này, cho đến bây giờ, nội tâm nôn nóng, sợ hãi, lo lắng toàn bộ thay bằng sự phẫn nộ.
“Tại sao tan học không có trở về nhà?!”
“Tại sao lại trốn ở chỗ này?!”
“Rốt cuộc em đang làm gì vậy?!”
“Em không biết em làm như vậy sẽ khiến người khác lo lắng sao?!”
“Em có biết cả buổi tối anh đi tìm em bao lâu không?!”
Bởi vì phẫn nộ, tôi hô to gọi nhỏ với cô ấy một lúc, thẳng đến khi trong tủ truyền đến âm thanh khóc nức nở mỏng manh.
Cơ thể thiếu nữ run rẩy, ôm chặt cặp sách của mình, không tự chủ được mà khóc.
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của cô ấy, lòng tôi mềm nhũn, chỉ phải ngừng lại.
Tôi tạm thời kiềm chế lửa giận trong lòng, lặng lặng mà nhìn cô ấy trong tủ đựng đồ.
Tôi biết mình không nên nổi giận với nữ sinh. Nhưng hở một tí cô ấy cứ làm xằng bậy như thế, tôi thật sự không chịu nổi, nhịn không được hô vài câu với cô ấy.
Kết quả tạo thành là cô ấy bị tôi dọa khóc.
“Được rồi, về nhà đi, anh đưa em về nhà.”
Tôi thử hòa hoãn xuống, nhẹ nhàng mà nói với cô ấy.
Dù sao vẫn nên đưa cô ấy về nhà trước, có chuyện gì về nhà rồi nói, để ông chú bảo vệ sốt ruột chờ cũng không tốt. Nghĩ vậy, tôi duỗi tay lôi cô ấy ra khỏi tủ đựng đồ.
Nhưng dường như cô ấy cũng không cảm kích, từ chối ra ngoài, còn vô cùng mạnh mẽ mà đẩy tay của tôi ra.
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi tức giận chất vấn.
Thiếu nữ rúc ở trong ngăn tủ, dường như cố nén nước mắt tràn khỏi mi, cô thình lình hỏi một câu.
“Lục Phàm, anh nói xem, sau khi con người trải qua những điều tốt đẹp, sẽ trở nên yếu đuối đúng không?”
“Tại đột nhiên em nói như thế?” Tôi không hiểu rõ ý của cô ấy lắm.
“Tất cả mọi nơi đều trống không, một người cũng không có. Trừ bỏ Tiểu Hắc thì mọi thứ sẽ không động.” Tiểu Hắc là chỉ con mèo nhỏ màu đen kia.
“Em học một mình. Ăn cơm một mình. Ngủ một mình. Một mình cô độc ấn chuông báo thức rời giường rửa mặt, sắp xếp cặp sách đi học một mình. Ở lớp nghe giảng một mình, còn tan học một mình, về nhà một mình.”
“Trước kia, mấy chuyện này đối với em rất bình thường, em đã quen một mình làm tất cả mọi chuyện. Nhưng bây giờ thì thay đổi rồi, sau khi ở cùng với Lục Phàm, em phát hiện mình trở nên yếu đuối, em sợ hãi phải một mình.”
“Ban đầu em cảm thấy làm giống như lời mẹ nói, rời đi Lục Phàm mấy ngày, để phù hợp với Lục Phàm chắc hẳn là rất nhẹ nhàng. Nhưng sau khi trải qua cuộc sống một mình ngày hôm qua, em phát hiện là mình không làm được.”
“Làm chuyện gì, một khi đã hết sức chuyên tâm làm thì tự nhiên sẽ cảm giác Lục Phàm bên cạnh. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, mọi thứ trống rỗng, đột nhiên dừng lại, không biết nên làm gì bây giờ…”
“Khi học không có Lục Phàm. Khi ăn cơm không có Lục Phàm. Khi ngủ không có Lục Phàm. Khi rời giường không có Lục Phàm. Khi đi học không có Lục Phàm. Lớp học không có Lục Phàm. Khi tan học về nhà cũng không có Lục Phàm. Nơi nơi đều không có Lục Phàm, toàn bộ chỉ có một mình em…”
“Chỉ có một mình em… Cái gì em cũng không làm được. Em không muốn cuộc sống tuần hoàn chỉ có một mình. Em muốn chạy trốn vòng luẩn quẩn này, có lẽ chỉ cần vĩnh viễn trốn ở một chỗ thì tốt rồi nhỉ?”
“Trốn ở chỗ này, không cần một mình về nhà, không cần lặp lại tất cả mọi thứ ngày hôm qua.”
“Một mình đợi như vậy, dù Lục Phàm không để ý đến em thì cũng không sao cả.”
“Bởi vì không gian này chỉ có thể chứa được mỗi em, không có Lục Phàm tồn tại, sẽ không phát sinh ảo giác Lục Phàm vừa mới ở bên cạnh rồi đột nhiên không thấy. Như vậy, trong lòng sẽ cảm giác không như vậy không…”
Thiếu nữ nghẹn ngào nói, đột nhiên nở nụ cười. Cô ấy nhìn không gian nhỏ hẹp xung quanh mình, cảm thấy thả lỏng lạ kỳ.