Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 05 - Chương 19: Phòng học chỉ còn lại tiếng vang

Ở bất kỳ nơi nào tôi cũng không tìm thấy Tưởng Mộc Thanh. Linh tính mách bảo vào trong trường học tìm thử.

Nếu khi chúng tôi mới bước vào lớp mười là thỏ con trắng không hiểu chuyện thì sau khi học ở trường một năm học, chúng tôi đã hiểu biết rõ các quy phạm trong trường học.

Điều lệ nào phải nghiêm túc chấp hành, điều lệ nào chỉ giống như một tờ giấy trắng.

Giống như điều lệ không ra vào trường sau mười một giờ tối.

Nếu có việc gấp đặc biệt, bảo vệ cửa thấy chúng tôi là học sinh, có đôi khi sẽ châm chước một chút. Hơn nữa giấu giếm giúp chúng tôi, không báo cáo cho lãnh đạo.

Đương nhiên, này đó là phần lớn tôi nghe bạn học xung quanh nói lên, bản thân tôi chưa tự mình thử nghiệm qua.

Lần đầu tiên, tôi lấy hết can đảm đi vào cửa chính trường học, gõ gõ cửa sổ kính của phòng trực ban trường học.

“Ai vậy?”

Bên trong có một ông chú mặc đồng phục bảo vệ màu đen, dường như đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế dựa. Ông ấy vừa nghe thấy tiếng động, đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là cầm lấy đèn pin trong tay.

“Là con!”

Tôi vội vàng đưa đầu đến trước cửa sổ, làm ông ấy nhìn thấy mặt của tôi.

“Con học lớp nào? Đã trễ thế này rồi, còn ở bên ngoài trường học đi lung tung, không biết kỷ luật của trường học sao?”

Ông chú bảo vệ thò đầu ra, nhìn thấy đồng phục tôi mặc trên người, biết tôi là học sinh của trường này, cảnh giác hơi thả lỏng xuống.

Dựa theo kỷ luật của trường học, xác thật lúc này học sinh nội trú không thể ở lại ngoài trường.

“Con không phải học sinh nội trú. Khi tan học con quên mang theo bài tập, bây giờ đến đây lấy. Chú ơi, xin chú cho con vào trong, con lấy xong lập tức trở về.”

Tôi giả bộ đáng thương.

“Bài tập gì quan trọng thế! Một hai phải trong buổi tối hôm nay đến lấy?”

Ông chú vừa nghe thấy cái này, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều. Ông ấy mở cửa phòng trực ban ra, làm tôi đi vào, nói.

“Rấy là quan trọng ạ. Nếu không con sẽ không đến trường vào buổi tối muộn như thế này. Gần nhất không phải thành phố có bình chọn giáo viên ưu tú đó sao? Bài tập này giáo viên trường học chúng ta công khai bình chọn trong tiết. Con không cẩn thận mà quên ở trong phòng học. Buổi tối hôm nay con cần phải nắm chặt thời gian hoàn thành, chậm trễ không được. Xin chú cho con đi vào đi!”

Tôi giả bộ khóc nức nở, xin ông chú bảo vệ mở cửa cho tôi.

“Thiệt hay giả?”

Ông ấy vẫn hơi nghi ngờ.

Ông chú bảo vệ không có đọc qua sách vở gì, trình độ văn hóa không cao lắm. Ông ấy quan sát tôi kỹ lưỡng, vừa nghe lời tôi nói. Tuy rằng không hiểu “Tiết công khai” là cái gì, nhưng cảm giác bài tập này thật sự rất quan trọng với trường học, hơi có dấu hiệu nhả ra.

“Thật ạ!”

Vẻ mặt tôi thành khẩn mà nhìn thẳng thắn, trong ánh mắt lấy sự tín nhiệm của ông ấy.

“Vậy đưa thẻ học sinh cho chú xem rồi đăng ký tên vào cuốn sổ này.”

Yêu cầu này thật ra không có gì. Buổi tối vào trường học lấy bài tập, đăng ký tên ở phòng trực ban rất bình thường.

Đã sớm dự đoán được ông chú bảo vệ yêu cầu cái này. Tôi vội vàng móc ra thẻ học sinh đưa cho ông ấy. Sau đó đăng ký thời gian, họ tên, lý do vào trường học vào sổ đăng ký.

“Buổi tối toàn bộ nguồn điện công tắc khu dạy học bị tắt hết, không thể mở lên. Chú cầm đèn pin đi cùng với cháu.”

Ông chú bảo vệ mặc áo ngoài, tính đi cùng với tôi.

Cùng đi cũng không phải không thể, nhưng nếu bị ông ấy phát hiện Tưởng Mộc Thanh cũng ở trong phòng học, sẽ thuộc vấn đề về nguyên tắc, khẳng định sẽ báo lên giáo viên. Nói không chừng sẽ còn liên lụy đến tôi.

Buổi tối ở phòng học, tôi và Tưởng Mộc Thanh hẹn hò ở trong đó. Nếu như chuyện này giáo viên và bạn học biết, không thể nghi ngờ sẽ nhấc lên phong ba lớn hơn nữa.

Nếu để cho bọn họ suy đoán linh tinh, sẽ không tránh được việc bị giáo viên thẩm vấn. Tưởng Mộc Thanh còn nói bậy cái gì, tôi cảm thấy hai chúng tôi sẽ rất có thể bị xử phạt.

Tôi tuyệt đối muốn tránh cho chuyện này xảy ra.

“Không cần đâu chú. Chú đưa đèn pin và chìa khóa cho con, con sẽ cẩn thận. Lấy xong đồ con lập tức đi ra.” Tôi thoải mái cười nói.

“Một mình tiến vào trong phòng học u ám như thế, không sợ hãi à? Lá gan của con rất lớn đó.” Bảo vệ hơi lộ ra biểu cảm tán dương.

U ám? Trường học là nơi quen thuộc. Đen chút có sao đâu. Không phải là dùng đèn pin chiếu sáng sao? Đã học một năm, đi khắp nơi rồi. Dù bây giờ nhắm mắt đi tìm đồ vật, cũng có thể tìm được nơi đó.

“Là khu dạy học tổng hợp đúng không?” Bảo vệ lựa chọn từ chùm chìa khóa treo gọn gàng trên trường.

“Vâng.” Tôi trả lời.

Địa điểm cuối cùng Tưởng Mộc Thanh xuất hiện là ở khu dạy học. Theo tôi được biết, cô ấy cũng không có tham gia hoạt động nào khác, cho nên cũng không có khả năng xuất hiện ở ngoài khu dạy học.

Chỉ mong cùng với suy nghĩ của tôi. Nếu ở khu dạy học cũng không tìm thấy cô ấy, tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.

“Đây, lấy xong nhanh trở về.”

Ông chú bảo vệ dường như cũng không muốn đi lại cho lắm. Ông ấy lưu luyến nhìn chương trình truyền phát tin thường xuyên trên chiếc tivi nhỏ ở phòng trực ban của mình. Sau khi nhắc nhở tôi chú ý an toàn thì giao chìa khóa và đèn pin cho tôi.

Tôi liên tục nói cảm ơn, lấy đồ vật rồi từ một cửa nhỏ khác của phòng trực đi vào trong trường học.

Tôi đi lên cầu thang đá hoa cương bên ngoài, đến trước cửa kính khu dạy học của trường. Đầu tiên tôi nhìn đến chiếc khóa thép ở giữa cửa.

Tôi bắt đầu tìm chìa khóa trong tay.

Lúc này tôi mới chú ý mình lấy một đống chìa khóa, một chuỗi dài lung tung rối loạn. Ông chú bảo vệ lòng nhiệt tình cũng quên nói cho tôi biết cái nào là chìa khóa cửa nào.

Tôi đưa đèn pin đến cạnh cổ, nghiêng đầu kẹp lấy, bắt đầu kiểm tra một chuỗi chìa khóa.

Chìa khóa dán chữ “A” ở trên.

Trên chìa khóa có đánh dấu.

“Cửa lớn một, cửa lớn hai.”

“Cửa bên trái một, cửa bên trái hai. Cửa bên phải một, cửa bên phải hai.”

Còn có chìa khóa dự phòng các lớp.

Tòa nhà A là khu dạy học tổng hợp của chúng tôi. Mỗi lớp học chủ yếu đều ở chỗ này, cũng là nơi chúng tôi bỏ ra thời gian nhiều nhất trong một ngày.

Toàn tòa nhà được kết cấu thành chữ hình “Ngày”.

Mái nhà bắt chước kiến trúc cổ đại tạo thành mái cong hình hoa, mặt tường là đá phiến màu trắng.

Quan sát từ trên không, giữa tòa nhà có hai giếng trời rất lớn. Ở trên tấm kính cường lực có thể đóng mở từ xa. Trời nắng mở ra thông gió, thời tiết không tốt, còn có thể đóng lại che mưa chắn gió.

Đây là cửa lớn, là cửa chính đối diện với cổng lớn trường học, chắc hẳn tương ứng “Cửa lớn một”.

Tôi rất nhanh chóng mở ra cửa kính lớn, đẩy cửa mà đi vào.

Không thể không nói, phòng học buổi tối và buổi sáng rất khác nhau.

Trước kia ban ngày người nhiều mà không cảm thấy ra sao. Nhưng đến buổi tối, không có đèn, mỗi một tầng ở nơi này có vẻ không lớn. Xung quanh tối đen, hành lang và cửa cầu thang không thấy gì cả.

Xung quan yên lặng đến đáng sợ.

Ngay cả dưới chân cũng phát ra âm thanh rất nhỏ, ở trong tòa nhà còn một hồi âm thanh.

Tôi đi đến cầu thang đến tầng ba, nơi này là tầng phòng học của lớp A.

Tôi thử gọi chút.

“Tưởng Mộc Thanh ~”

“Tưởng Mộc Thanh ~”

Trong tầng còn có thể có vài âm thanh vọng lại, đó là âm thanh bị phản xạ bởi vách tường. Nó còn trở nên bén nhọn khắc nghiệt lên, nghe khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Trừ bỏ tiếng vang thấm người, không có một người đáp lại tôi.

Tiếng vang còn dư âm văng vẳng bên réo rắt thảm thiết bên tai tôi. Tôi tìm hồi lâu mới thấy chìa khóa cần thiết trong tay.

Bởi vì chìa khóa dự phòng các lớp không thường dùng, cho nên cũng không đánh dấu chính xác, hoặc là nói đánh dấu cũng không hiểu được, chỉ có mã hóa. Tôi phải thử toàn bộ chìa khóa mã hóa, phí rất lớn sức lực mới mở ra được cửa của lớp A.

Sau khi đi vào, đầu tiên tôi đứng trên bục giảng, cầm đèn pin chiếu xuống chỗ ngồi ở dưới.

Không có bóng dáng của Tưởng Mộc Thanh.

Lớp vệ sinh quét tước rất sạch sẽ, chỗ ngồi sắp xếp ngay ngắn.

Các đồ vật trên chỗ ngồi cơ bản đều thu dọn xong, không có giữ lại đồ vật như cặp sách.

Thật sự không thấy cô ấy...