Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 05 - Chương 16: Lớp mới chia năm xẻ bảy

Giáo viên ngữ văn đồng cảm sâu sắc với những gì tôi gặp phải. Cô ấy nhớ đến bởi vì trên lớp học tôi trùng họ trùng tên nên dẫn đến nhiều chuyện thú vị, khẽ cười một chút rồi trêu ghẹo nói.

“Bây giờ cô nhớ kỹ rồi. Em là Lục Phàm thực tế, mặt khác, bạn ngồi cùng bàn em là Lục Phàm đáng yêu. Yên tâm, về sau cô sẽ không nhầm lẫn.”

Tôi cảm thấy bị giáo viên trẻ có tình cảm giàu có mãnh liệt như vậy chú ý, cũng không phải là chuyện tốt.

“Cô ơi, bài viết văn của em làm sao bây giờ?”

Tôi cẩn thận mà nhìn chằm chằm biểu cảm của giáo viên, nghiền ngẫm tâm lý hoạt động của giáo viên, hy vọng cuối cùng đừng để tôi viết lại.

Nếu bắt tôi viết lại, tôi đành phải lên mạng tìm kiếm một bản sao của 'Mary Sue' để phù hợp với giáo viên.

“Bài văn xem như đủ tiêu chuẩn. Dù sao đây là mộng tưởng của em, tôi có thể nói mộng tưởng của em không ra gì, nhưng cũng không có quyền phủ nhận mộng tưởng của em. Chẳng qua cô muốn cuộc sống cấp ba của em tốt hơn một chút, dù sao thanh xuân mỗi người chỉ có một lần học cấp ba.”

Giáo viên nữ đặt cuốn bài tập mỏng của tôi trở về trên xấp bài tập của lớp chúng tôi.

“Vâng…”

Có lẽ, bởi vì mộng tưởng của tôi trong cảm nhận của giáo viên có vẻ không đủ hoạt bát rộng rãi, giàu có ngây thơ chất phác. Cô ấy cảm thấy cuộc sống cấp ba của tôi là một mảnh tăm tối.

Nhưng mà tôi không còn là trẻ con nữa?!

Thông qua sự sống chết của người khác, tôi đối với nhân sinh hiểu đến rất rõ.

Chỉ cần thành thành thật thật mà đi thủ tục quy định thì có thể đảm bảo cả đời sống vô lo, chuyện còn lại giao cho mệnh trời. Người còn có mộng tưởng gì đáng nói. Trong mắt tôi chỉ có lý tưởng được sống thật tốt.

“Nếu có thời gian, em có thể tìm An Vị Nhiên lớp kế bên nói chuyện, có lẽ em sẽ cởi mở hơn.”

Giáo viên nhìn bộ dạng hơi thoải mái của tôi, biểu cảm lộ ra sự thả lỏng.

“Vâng.”

Nói chuyện cùng với cô ta? Là thảo luận về cảm giác sau khi xem phim thần tượng thanh xuân sao? Tôi không đi đâu.

“Được rồi, bây giờ thời gian nghỉ giữa giờ cũng qua rồi, em nhanh trở về lớp học đi.”

Giáo viên giơ giơ tay, đồng thời bắt đầu sắp xếp đồ vật trên bàn làm việc, chuẩn bị đến lớp khác dạy.

Sau khi chào tạm biệt cô ấy, tôi trở về phòng học. Vừa vặn các bạn học mới tập thể dục xong theo đài, từng người trở về tán gẫu.

Mới một buổi sáng thôi, các bạn học trên lớp đã thân quen hơn, là ảo giác sao?

Bọn họ chia làm hai cái đoàn thể.

Một cái là đoàn thể học sinh ban đầu của lớp 11A. Bọn họ là người lớp A bị đẩy xuống trong sau kỳ thi cuối học kì một. Nhân số không quá nhiều, đứng ở bàn học hành lang tán gẫu với nhau.

Bọn họ tạo thành một vòng tròn, tự phong bế, giống như khinh thường giao lưu với các học sinh ban đầu của lớp dưới.

Còn có một đoàn thể là học sinh ban đầu lớp 11B, đoàn thể này chiếm cứ đại số người trong lớp.

Ở Thị Nhất Trung, thành tích đại đa số học sinh vẫn tương đối ổn định. Học sinh ban đầu lớp 11B, trừ bỏ một ít học lớp văn thì rất ít người có thể lên đến lớp A, hoặc là xuống lớp C, D.

Cho nên bọn họ hợp thành quần thể lớn nhất ở lớp chúng tôi. Bởi vì quy mô khổng lồ, đa số bọn họ lựa chọn ngồi ở chỗ trên châu đầu ghé tai.

Bên cạnh vài người nổi tiếng của lớp B ban đầu, mới có vài người đứng cùng, tập hợp thành “nhóm”.

Bạn ngồi cùng bàn với tôi là học sinh ban đầu của lớp B, cũng xem như là một trong những người nổi tiếng. Vì vậy trong giờ học, có thể có vài người tụ tập xung quanh cậu ấy.

Bởi vì ngồi cùng bàn và tên giống nhau nên tôi còn có thể ngẫu nhiên “Chào hỏi một cái” với người ở lớp B ban đầu.

Ngoài hai cái tập đoàn này, còn có hơn một nửa người, có trạng thái không thèm giao lưu với hai đoàn thể này. Đó chính là người giống tôi, lớp C, D, E, F được chuyển lên.

Tương đối rải rác, ngẫu nhiên có mấy bạn học ở ban đầu của chúng tôi, giống như cũng không mấy thân thiết.

Tôi nhìn đến mấy người lớp F có chút ấn tượng, nhưng là tôi không thân với bọn họ ở lớp ban đầu, ngẫm lại cảm thấy vẫn không cần thiết đáp lời.

Trải qua một buổi sáng ở chung, đám người rải rác đó dường như có xu thế muốn dựa vào quần thể lớp B. Nhưng người lớp B giống như hơi bài xích giao lưu với người xa lạ, cho nên những người đó muốn dung nhập vào rất khó khăn.

Giống như bạn ngồi cùng bàn với tôi, trừ bỏ bàn bạc việc “đổi tên” với tôi, cả ngày cũng không có để ý đến tôi. Nghĩ đến cũng là loại cảnh giác đối với người xa lạ.

Đúng thôi, nếu làm bạn đối mặt với người quen đã quen biết và với một người xa lạ. Bạn khẳng định sẽ lựa chọn người bạn đã quen biết để nói chuyện cùng nhau.

Người khác thì bám vào xung quanh quần thể lớp B ban đầu, hơi há mồm muốn nói chuyện nhưng hoàn toàn không thể xen vào giữa bọn họ, chỉ có thể ở một bên phụ họa cười cười.

Tôi thấy không sao cả, xung quanh bạn cùng bàn tôi hình thành quần thể lớp B ban đầu, mở ra học kỳ mới lớp mười một, phát sách mới.

Trong lòng nghĩ, khi về nhà, tiện đường mua bìa bao sách ở quầy bán quà vặt trước cổng trường.

Cầm cuốn sách mới tinh luôn có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Hơi nhìn nội dung trong sách giáo khoa.

Lớp học bổ túc trong kỳ nghỉ hè đại khái có hơn nửa nội dung là trợ giúp chuẩn bị bài, bao gồm tất cả điểm quan trọng, nhưng có một số việc nhỏ không đáng kể đến.

Như vậy thì khi giáo viên ở trường học dạy, sẽ có thể hiểu được tốt hơn.

Khi phát sách, tôi đặt toàn bộ sách giáo khoa lên trên bàn. Bản thân ngồi xuống chỗ ngồi, cơ bản đột cao của sách vở đã ngang hàng với chóp mũi.

Trông như học kỳ mới sẽ là một công trình học tập vô cùng to lớn.

***

Ngày đầu tiên và ngày tiếp theo của học kỳ mới, trên cơ bản đều là mơ màng hồ đồ học qua ngày. Tất cả mọi người trong lớp học đều bận rộn tự giới thiệu với nhau.

Dù vậy, chỉ cần là đề cập đến nội dung học tập thì tôi vô cùng nghiêm túc nghe hết.

Trừ bỏ giao lưu “Sâu sắc” một chút với giáo viên ngữ văn thì dường như không có gì để nói.

Còn có bạn ngồi cùng bàn cũng không phải giao lưu thân thiện gì.

Đến nỗi bạn bè mới, dù là một người tôi cũng không quen biết, cảm giác như là thất bại khi dung nhập vào lớp lớn. Giống như điều này đã hình thành hoàn cảnh hóa tập đoàn, dung nhập vào, quả thật so với khai giảng lớp mười còn khó khăn hơn.

Ít nhất khi khai giảng lớp mười, mọi người cùng ở vạch xuất phát.

Dù tính bạn ngồi cùng bàn gần trong gang tấc, trừ bỏ thảo luận cái kia, hai ngày này chúng tôi cũng chưa nói với nhau mấy câu.

Thẳng đến tan học hôm nay, tan học tiết tự học.

“Lục Phàm, cậu không có hoạt động câu lạc bộ sao?”

Giọng nói hoàn mỹ lại cuối cùng vang bên tai tôi lần nữa.

“Không có, sau tiết tự học, tớ về thẳng nhà.”

Sau khi tan học xong tiết tự học, học sinh lớp mười một còn có một tiết hoạt động câu lạc bộ, thời gian tự định.

Xuất phát từ suy xét an toàn cho học sinh ngoại trú, cần thiết trước bảy giờ tối phải về nhà, nhưng phòng học hoạt động vì giáo sinh mở ra đến mười một giờ tối.

Học sinh nội trú có thể lựa chọn hoạt động trong nhà thay vì tiết tự học buổi tối. Không có hoạt động câu lạc bộ, cũng có phòng tự học đặc biệt cho học sinh nội trú, hoàn thành bài tập về nhà.

Suốt một năm lớp mười, trên cơ bản sau khi tan học lúc sáu giờ tối, tôi trực tiếp trở về tham gia câu lạc bộ về nhà .

Ở câu lạc bộ về nhà, tôi không phải không làm nên trò trống gì. Ít nhất ở phương diện nấu ăn, tôi đạt được nhất nghệ tinh.

So với tham gia những cái câu lạc bộ trên vàng dưới cám, thu hoạch sẽ được nhiều hơn.

Câu lạc bộ trường học chúng tôi, càng giống như tồn tại lớp hứng thú.

Giáo viên chỉ dẫn thường thường là nhân viên chuyên nghiệp của phương diện này.

Đơn giản mà giới thiệu mấy cái câu lạc bộ khá lớn.

Có phương diện liên quan đến học tập như câu lạc bộ toán học tích phân, câu lạc bộ giao tiếp tiếng Anh, câu lạc bộ ngữ văn, câu lạc bộ thí nghiệm sinh vật, câu lạc bộ phản ứng hóa học, câu lạc bộ nghiên cứu địa lý, câu lạc bộ tìm kiếm lịch sử.

Có phương diện liên quan đến vận động như câu lạc bộ cầu lông, câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ bóng đá, câu lạc bộ bóng bàn.

Có phương diện liên quan đến tuyên truyền vườn trường như câu lạc bộ tin tức, câu lạc bộ trang trí, câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ nghiên cứu tranh chữ thư pháp.

Có phương diện liên quan đến trò chơi như câu lạc bộ cờ nhảy, câu lạc bộ cờ vây, câu lạc bộ cờ tướng Trung Quốc, câu lạc bộ cờ vua. Nhưng nhà trường từ chối hết tất cả trò chơi điện tử khiến con người trầm mê trong đó.

Cho nên Quách Thông là câu lạc bộ tiệm nét giáo ngoại.

Còn có rất nhiều câu lạc bộ khác, đều là học sinh tự mình tổ chức. Chỉ cần hoạt động có ích với thể xác và tinh thần khỏe mạnh, trình báo số người hơn năm người, tự tìm được giáo viên chỉ đạo câu lạc bộ của mình thì đã có thể thành lập.

Đây là mấy hạng mục được nhà trường cho người giới thiệu với học sinh mới, ý muốn làm dồi dào hoạt động cho học sinh sau giờ học.

“Lớp mười cũng chưa từng tham gia sao?”

Cậu ấy vô cùng đáng yêu mà tiếp tục hỏi.

“Không có.”

Nói xong, tôi đặt bút vào trong túi đựng bút, cũng bắt đầu thu dọn đồ, chuẩn bị về nhà.

“Vậy thì thật đáng tiếc. Rõ ràng có thể cùng bạn bè tham gia hoạt động câu lạc bộ rất có ý nghĩa. Khi đến ngày nghỉ, còn có thể đi giáo ngoại tham gia hoạt động tập thể.”

“Tớ không thích vận động, phương diện văn nghệ cũng không có gì đặc biệt. Đến nỗi phương diện ngành học, trước mắt tớ chỉ nghĩ học giỏi nội dung trong tiết học. Tớ không muốn đi tham gia thi đua, đi những câu lạc bộ đó cũng không cần thiết nhỉ?”

Bây giờ nghĩ đến, trừ bỏ ngồi ở chỗ kia nghe giáo viên giảng bài, viết chú thích, làm bài tập, làm bài thi. Ở phương diện sinh hoạt vườn trường, quả thật tôi đã thoái hóa thành một người tàn phế.

“ Câu lạc bộ Khinh Nghiên không khí mới, cậu đồng ý đến không?”

“ Câu lạc bộ Khinh Nghiên?”

Nghe thấy từ này, lòng tôi chấn động.

“Chính là loại tiểu thuyết manga, anime, Light Novel, cậu biết không?”

Cậu ấy thấy hành động hưng phấn của tôi, nghĩ như tìm được tri âm, toàn bộ đôi mắt to đẹp sáng lấp lánh.

Tại sao là nam sinh mà đôi mắt của cậu lớn như vậy? Còn có hàng mi dài gợi cảm như thế?!

“Biết! Biết! Cái câu lạc bộ này nghiên cứu Light Novel sao?”

Tôi rất vội vàng hỏi.

Có thể trong hiện thực tìm được người yêu thích Light Novel, là người đồng đạo với tôi, còn vô cùng hưng phấn.

“Không khác lắm. Hoạt động chủ yếu ở đây chính là nghiên cứu văn học Light Novel. Hơn nữa, tiến hành huấn luyện sáng tác, mục tiêu là viết ra tác phẩm Light Novel tốt đẹp.”

“Hoạt động ở chỗ nào, ai là giáo viên chỉ dẫn?”

Tôi cảm giác như đã bị cậu ấy dụ.

“Đã nói qua với giáo viên ngữ văn Liễu lớp chúng ta. Giáo viên trẻ tuổi kia cũng hơi có hứng thú với manga anime cho nên đồng ý làm giáo viên hướng dẫn chúng ta. Bởi vì sáng tác văn học, tạm thời xem như có ý nghĩa. Trường học cũng đồng ý rồi, chỉ là người chưa đủ, câu lạc bộ không thể trình báo được.”

“Trước mắt có mấy người rồi?” Tôi lại hỏi.

“Tớ và một bạn nữ sinh lớp mười một kế bên. Trước kia chúng tớ đều là lớp B, hứng thú tương đồng cho nên tính thừa dịp còn có thời gian câu lạc bộ tự do lớp mười một, thành lập một cái câu lạc bộ như vậy.”

“Tại sao cậu không tổ chức câu lạc bộ này vào lớp mười, mà một hai phải chờ đến bây giờ?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Kỳ thật trước kia tớ thường xuyên được mời, tham gia quá nhiều câu lạc bộ khác. Ban đầu cõi lòng đến đó làm việc lớn, nhưng cuối cùng thì đều biến thành…” Cậu ấy đỏ mặt, cúi đầu.

“Cái gì?”

“Linh vật… Bọn họ cái gì cũng không cho tớ làm… Chăm sóc tớ giống như đứa trẻ… Tớ cảm thấy không có ý nghĩa gì nên rời khỏi hết.”

Cậu ấy ngượng ngùng.

“Ha ha…”

Tôi che miệng, lé mắt nhìn cậu ấy, vô cùng muốn cười.

“Sau khi câu lạc bộ được thành lập, cậu làm trưởng câu lạc bộ?”

“Chắc hẳn là nữ sinh kia đi. Cô ấy chính là người mộng tưởng về Light Novel nhất trong câu lạc bộ của chúng ta.”

“Cô ấy là?”

“Lớp mười một kế bên, An Vị Nhiên.” (ám hoài!!!!)