"Hmm, nghe thú vị đấy. Cứ thử đi."
Viviana khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống giường ngay sau khi tôi đề nghị xoa bóp cho cô ấy. Tôi đưa hai tay chạm vào vai cô và nở một nụ cười.
"Hình như y phục của ngài khá là nặng đấy, thưa chủ nhân. Để tôi giúp ngài làm nó nhẹ bớt đi nhé."
Viviana không nói một lời nào, tôi sẽ coi sự im lặng đó là đồng ý. Tôi từ tốn cởi từng chiếc cúc áo, gỡ bỏ lớp áo choàng vừa dày vừa nặng của cô ra. Chẳng bao lâu sau, trên người Viviana chỉ còn lại một chiếc sơ mi mỏng màu trắng ngay sau khi tôi cởi chiếc áo choàng. Tôi nghĩ sẽ thật xấu hỏi nếu như cứ cởi hết chúng ra, vậy nên chỉ nới lỏng vài chiếc cúc trên cùng để cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
"Giờ thì, ngài hãy nằm xuống đi."
"...Heh."
Giọng cô ấy thoáng mang chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn để tôi nhẹ nhàng đẩy xuống giường bằng chút sức lực yếu ớt của mình.
Tôi khựng lại một chút, ngắm nhìn Viviana đang nằm yên trên giường. Qua lớp áo sơ mi mỏng manh, vóc dáng của cô hiện lên rõ những đường nét, đẹp đến mức khiến người ta phải thán phục.
Dù không lớn như mẹ tôi, nhưng Viviana vẫn sở hữu vóc dáng mà bất cứ gã đàn ông nào cũng phải liếc nhìn ít nhất một lần—khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn và đường cong cân đối.
Chẳng có gì lạ khi tựa game này lại nổi tiếng đến vậy. Viviana là hiện thân của sắc đẹp, cô được tạo ra bởi những người thực sự hiểu rõ về sự quyến rũ, họ khiến cô trở thành một nhân vật có sức quyến rũ đối mọi lứa tuổi và giới tính.
Nếu là đàn ông, hẳn là tôi sẽ khó mà giữ được bình tĩnh trong tình cảnh này. Nhưng bây giờ, tôi là phụ nữ. Dù với chút bản năng đàn ông còn sót lại của mình thì tôi vẫn cảm thấy Viviana có chút sức hút, nhưng như thế vẫn là không đủ hứng thú để tôi có thể vượt qua ranh giới của sự hấp dẫn đồng giới hay tự nhận mình là như vậy.
Với cả, tôi cũng chẳng mấy thích thú với mấy cái ý nghĩ sẽ trở thành một người đồng tính nữ ngay từ đầu rồi.
Đối với tôi, Viviana là… hmm…
Không hẳn là một người đàn ông, nhưng cũng không hẳn là một người bạn…
Dù vậy, cô ấy vẫn là ân nhân của tôi… một người quen đến từ tầng lớp thượng lưu nhỉ, có lẽ vậy?
Vậy nên, có lẽ phục vụ đến mức này cũng chẳng phải là quá đáng lắm.
Viviana lặng lẽ nằm sấp trên giường, đôi mắt khép lại. Tôi đóng cửa sổ vào và thắp một ngọn nến, để ánh sáng dịu nhẹ lan ra khắp căn phòng.
Tôi chậm rãi kéo chiếc rèm lại rồi tiến đến bên giường, nơi Viviana đang nằm yên với đôi mắt nhắm hờ.
"Chủ nhân à, hôm nay hẳn là ngài đã rất mệt mỏi rồi."
Tôi khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng khi tôi cúi xuống bên hông cô ấy. Không rõ là vì quá mệt hay vì không muốn thể hiện ra ngoài, nhưng Viviana hầu như không có phản ứng gì cả.
Tôi bắt đầu từ phần eo, dùng lòng bàn tay xoa theo những chuyển động tròn để làm dịu đi những thớ cơ đang căng cứng bên trong cơ thể của cô ấy.
"Chỗ này của ngài đang khá căng thẳng nhỉ?"
Làn da của Viviana mềm mại đến bất ngờ. Thật khó để tin rằng trong cơ thể mong manh như thế lại có thể có một sức mạnh kinh khủng đến vậy.
Tôi lần mò tìm những điểm căng cứng ẩn dưới lớp da mịn màng, rồi dùng lực nhấn mạnh xuống. Cơ thể Viviana khẽ run lên, nhưng cô ấy không tỏ vẻ khó chịu.
"Tiếp theo, tôi sẽ xoa bóp phần vai của ngài nhé."
Tôi di chuyển dần lên dọc theo lưng cô ấy, ấn mạnh đầu ngón tay lên đôi vai mảnh mai. Tôi nhấn sâu hơn bằng hai ngón tay cái, giúp giải tỏa sự căng cứng trong cơ bắp của cô.
"Có đau không?"
“....”
Tôi nhẹ nhàng thì thầm bên tai Viviana, nhưng cô ấy không đáp lại. Sự im lặng đó như một câu trả lời dành cho tôi.
Viviana là kiểu người luôn thể hiện rõ ràng khi không thích điều gì. Vậy thì hẳn là cô ấy đang hài lòng.
Hehe—
Cười thầm trong lòng, tôi di chuyển tay lên cổ cô ấy. Nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay thanh mảnh của mình lên gáy, cảm nhận hơi ấm len lỏi giữa những sợi tóc mềm.
Tiếp đó, tôi vươn tay về phía đôi chân của Viviana. Bắt đầu từ bắp chân, tôi chậm rãi di chuyển lên đùi, kích thích các mô cơ bằng những đầu ngón tay.
"Chủ nhân, chỗ này của ngài cũng khá là căng cứng đấy."
Tôi thì thầm, vừa nói vừa ấn nhẹ lên đùi cô ấy. Vẫn chẳng có câu trả lời nào cả.
Cuối cùng, tôi cầm lấy tay cô. Xoa bóp lòng bàn tay rồi đến mu bàn tay, cẩn thận mát-xa từng ngón một. Sau khi đã bóp chặt các ngón tay của cô ấy, tôi từ từ đứng dậy.
"Ngài làm tốt lắm."
Tôi khẽ thì thầm vào tai Viviana. Chỉ đến lúc đó, hàng mi đang khép lại của cô ấy mới dần hé mở, để lộ đôi mắt mang sắc tím.
"...Cô."
Tôi khẽ giật mình trước giọng nói trầm lặng của Viviana, nhưng ngay khi nhận ra cổ không có vẻ gì là khó chịu, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
"Vâng? Ngài thấy không thoải mái sao ạ?"
"...Không."
Viviana thản nhiên đáp, rồi từ tốn ngồi dậy. Có lẽ nhờ vào việc mát-xa nên biểu cảm sắc lạnh trước đó của cô dường như đã dịu đi đôi chút.
"Nó thế nào ạ? Ngài cảm thấy thư giãn chứ?"
"...Cũng không tệ."
Xạo. Cô đang hài lòng đến mức không thể giấu nổi thì có.
Dù vậy, để Viviana chịu nói ra đến mức này cũng đã là một lời khen rồi. Xem ra đến cả cô ấy cũng chẳng thể phủ nhận được kỹ năng mát-xa của tôi ha.
Nở một nụ cười thỏa mãn, tôi đưa tay ra trước mặt cô ấy. Viviana nghiêng đầu, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu, như thể không hiểu ý nghĩa của hành động ấy.
"Ngài không định thưởng cho tôi sao?"
"...Thưởng?"
"Đúng vậy. Theo hợp đồng, bất cứ khi nào hài lòng thì ngài sẽ đưa ra phần thưởng còn gì?
“....”
"Tôi thì thích tiền vàng hơn là đồ ăn ngon, hay là một viên đá quý tinh xảo cũng được đó."
“....”
"Thực ra, chỉ cần đó là thứ có giá trị thì đều được hết, miễn là phần thưởng đó phải xứng đáng—"
Tách!
"Ouch!?"
Một cơn đau nhói bất ngờ ập đến trán, khiến tôi ngã ngửa xuống giường. Viviana cúi xuống nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lẽo.
"Chừng này vẫn chưa đủ đâu."
"...Ah."
"Nhưng vì ta đã hài lòng, ta sẽ cho cô một phần thưởng."
Viviana nhìn xung quanh rồi lấy một dải lụa mềm vắt trên chiếc sofa. Cô quấn nó quanh cổ tay tôi, sau đó cẩn thận buộc chặt đầu còn lại vào cột giường với vẻ mặt hài lòng.
"Ta vốn định dùng còng tay, nhưng thế này chắc sẽ dễ chịu hơn đấy."
"...Đây được coi là phần thưởng sao?"
Tôi phải biết ơn vì cô ấy trói tôi bằng lụa mềm thay vì còng sắt à? Cô lạm quyền quá rồi đó.
"Hmm, ta sẽ đi nghỉ bây giờ, nên hãy ngoan ngoãn đợi ở đây đi. Nếu cần gì thì cứ rung chuông gọi người hầu."
"Đ-đợi đã. Nếu tôi cần đi vệ sinh thì sao?"
"Người hầu sẽ cởi sợi dây cho cô, rồi trói lại. Nếu ta nhận được báo cáo rằng cô tự ý cởi nó ra, thì sẽ có hình phạt đấy. Nhớ cho kỹ vào."
“....”
"Thế nên cứ ngoan ngoãn ở đấy và đợi ta quay lại đi."
Viviana rời khỏi phòng, phớt lờ ánh nhìn căm phẫn của tôi. Cô ấy đã không quay lại cho đến tận nửa đêm.
***
Ngày hôm sau, tôi đã nhận ra rằng nơi bản thân bị giam giữ không phải là phòng của Viviana. Vì kích thước giường lớn và nội thất xa hoa, tôi đương nhiên nghĩ đây là phòng của cô ấy. Nhưng hóa ra, tất cả các phòng trong dinh thự này đều được trang trí lộng lẫy như vậy.
...Có nhiều tiền đến thế mà lại chẳng thể cho tôi vài món trang sức à?
Đúng là đồ bủn xỉn.
"Waaaawn~......"
Khi tiếng chim hót vang lên vào buổi sớm, tôi dụi đôi mắt đang ngái ngủ của mình và ngáp một hơi thật dài.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc tôi bị giam giữ.
Mới 7 giờ sáng, vẫn còn quá sớm để ăn sáng. Nhưng vì cảm thấy thật ngượng ngùng nếu cứ ngủ tiếp, thế nên tôi đã chần chừ một lúc, rồi cầm lấy chiếc chuông vàng mà Viviana để lại.
Một hồi chuông để gọi đồ ăn,
Hai hồi để đi vệ sinh,
Ba hồi để tắm,
Bốn hồi để gọi Viviana, đúng không nhỉ?
Tôi khẽ lắc cổ tay và rung chuông hai lần. Bây giờ vẫn còn khá sớm, tôi không chắc là có người hầu nào đến không nữa. Nhưng ngoài dự đoán, cánh được cửa mở ra, để lộ một mỹ nhân lạnh lùng với mái tóc đen dài.
Cô ấy là người tôi có cảm tình nhất trong ba người hầu mà tôi đã gặp hôm qua. Nở một nụ cười vô hại, tôi chào cổ.
"Chào buổi sáng, Iris. Một buổi sáng thật tuyệt, nhỉ?"
Không có câu trả lời nào đáp lại tôi. Iris chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm không chút dao động chăm chú nhìn tôi. Tôi thử bắt chuyện thêm vài lần, nhưng cô ấy vẫn không có phản ứng nào cả.
Tôi cúi đầu tỏ vẻ buồn bã, cố tình tạo ra bầu không khí ảm đạm.
"Ưm... Có phải là do cô không được phép nói chuyện với tôi không? Chỉ là tôi thấy hơi cô đơn khi chỉ có một mình, nên muốn bắt chuyện một chút thôi. Nếu làm phiền cô thì cho tôi xin lỗi nhé..."
Nhưng dù tôi cố tình tỏ ra đáng thương đến đâu, Iris vẫn chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt tĩnh lặng ấy, không chút dao động.
'Chuyện này đúng là chẳng dễ dàng chút nào.'
Thông thường, khi tôi tỏ vẻ buồn bã, mọi người dù ít nhiều cũng sẽ đều quan tâm đến tôi. Nhưng xem ra Viviana đã ra lệnh rất nghiêm ngặt.
Chẳng sao cả, cứ từ từ cũng được.
Tôi lại cầm lấy chiếc chuông rồi rung nó hai lần. Iris bước đến, tháo dải lụa đang trói tay tôi ra.
Rồi cô ấy quay người tiến về phía cánh cửa mà chẳng nói một lời, lặng lẽ đứng đó như thể đang chờ tôi đi theo.
"Được rồi."
Tôi mỉm cười lần nữa rồi bước lại gần, bám sát cô ấy trong khi chúng tôi đi dọc hành lang của dinh thự.
"Wow... Iris, tóc cô thơm quá... Khi nào chúng ta có thể nói chuyện, cô phải nói cho tôi biết cô dùng loại nến thơm nào đó nha."
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Chắc chắn phải có ít nhất một hoặc hai người ở đây sẵn lòng dành tình cảm cho tôi.
Dĩ nhiên, thứ ‘tình cảm’ mà tôi đang nói đến ấy chính là tiền bạc.
Same-sex attraction (SSA) là sự hấp dẫn tình cảm hoặc tình dục với người cùng giới.