Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Girl I Picked Up in the Back Alley Turned Out to Be the Heroine of a Bad Ending Otome Game

(Đang ra)

The Girl I Picked Up in the Back Alley Turned Out to Be the Heroine of a Bad Ending Otome Game

カボチャマスク

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn học đường về hành trình cứu nữ anh hùng sau cái kết tồi tệ của cô ấy.

0 2

Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

(Đang ra)

Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

Nanigashi Shima

Nhưng có một điều mà cậu không hề biết - cô đã mất đi thị lực của mình từ lâu. Dù vậy, cô vẫn ngày ngày đến trường đại học, quan tâm đến các câu lạc bộ, có thêm nhiều người bạn mới - và mơ ước một ngà

7 7

Có một diễn đàn ở nơi hoang dã

(Đang ra)

Có một diễn đàn ở nơi hoang dã

두부두부

Nhưng có nhiều người kỳ lạ qué.

0 2

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

26 443

Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

(Đang ra)

Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

Isshiki Koutarou

Đây là một câu chuyện về một nhân vật thậm chí chẳng tồn tại trong game, trên con đường lật kèo bằng ý chí và kiến thức của mình!

96 12794

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

2 2

Web Novel - Chương 42 : Hẳn là ngài đã mệt vì công việc của ngày hôm nay

"Ta sẽ quay lại sau khi xong việc, cô cứ ngoan ngoãn chờ đi."

Chỉ để lại những lời đó, Viviana lạnh lùng rời đi. Cuối cùng tôi đã bị bỏ lại một mình trên chiếc giường rộng lớn. Tôi cố gắng cởi sợi dây đang buộc chặt tay mình, nhưng như thể bị yểm lên thứ gì đó đặc biệt, sợi dây ấy chẳng hề nhúc nhích một chút nào.

“…Chắc là cũng không quá nghiêm trọng đâu ha.”

Mặc dù đang bị trói chặt trên giường, nhưng nói thật thì tôi cũng không quá bất an. Chắc là cổ sẽ không làm những điều tồi tệ như Mardian đã từng làm với tôi đâu.

Viviana là người tốt.

Đây là điều tôi có thể chắc chắn sau khi đã chơi tựa game này cả tá lần với nhân vật chính là Viviana. Trừ khi cô ấy bước vào con đường tha hóa xuất hiện ở phần sau của game, còn không thì dù cho có một vẻ ngoài có lạnh lùng, cô ấy vẫn là một người có trái tim ấm áp.

“Haahh.”

Tôi chầm chậm ngả lưng ra sau rồi nằm xuống giường.

Vì tay bị trói và cũng chẳng có gì để làm, vậy nên tận dụng khoảng thời gian ở một mình này để suy nghĩ bước đi tiếp theo sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Viviana nói rằng cô ấy sẽ giam cầm tôi trong căn phòng này một tháng. Nếu tôi ngoan ngoãn hợp tác thì cổ sẽ cho phép tôi đi loanh quanh những khu vực khác trong dinh thự, nhưng trước mắt, có lẽ tôi sẽ phải nằm trên chiếc giường này một thời gian rồi.

Vì bản hợp đồng đã ghi rõ rằng cô ấy sẽ lo liệu chuyện ăn mặc, đồ ăn và chỗ ở cho tôi, nên thật ra cũng chẳng có gì đáng lo cả. Tôi chỉ cần ăn những thứ mà Viviana mang đến rồi ngủ trên chiếc giường này là được.

“…Thực ra thì, cũng không tệ lắm nhỉ?”

Chẳng phải đây chính là cuộc sống thất nghiệp mà tôi hằng ao ước hay sao? Không cần lao lực vì phải gặp mặt với mọi người, cũng chẳng cần đeo lên lên lớp mặt nạ kia. Tôi muốn ngủ lúc nào cũng được.

Và tôi còn đang ở đâu cơ ạ? Một trong bốn toà dinh thự nguy nga nhất Đế chế của các Công tước đấy. Dĩ nhiên là đồ ăn ở đây chắc chắn phải toàn là cao lương mĩ vị rồi.

‘Cái giường này cũng mềm mại quá đi mất.’

Tôi không nhịn được mà nở nụ cười. Vì trong phòng không có ai khác nên tôi cũng không thèm kìm lại mà khẽ bật cười, thầm chế nhạo Viviana trong lòng.

"Cô ngây thơ quá đấy, Viviana."

Làm sao cô ấy có thể đánh giá thấp sự lười biếng của một kẻ thất nghiệp chứ? Tôi sẽ vắt kiệt tối đa sự nhàn rỗi này cho xem.

***

“…Chán quá.”

Tôi lẩm bẩm một mình, ánh mắt lơ đãng dõi theo những hoa văn tinh xảo được chạm trổ trên trần nhà.

Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mới nãy thôi, tôi vẫn còn đang tơ tưởng về việc làm một kẻ thất nghiệp sẽ hạnh phúc đến thế nào, nhưng rồi một trở ngại ngoài dự đoán đã đột ngột xuất hiện.

Sự buồn chán.

Ở Hàn Quốc có vô số nguồn dopamine để bù đắp cho sự nhàm chán này. Game, tiểu thuyết mạng, phim ảnh, chương trình giải trí—chỉ cần có điện thoại trong tay là tôi có thể nằm lì trên giường cả tuần cũng được luôn.

Nhưng nơi này thì khác. Làm gì có điện thoại hay là mấy thứ giống vậy chứ.

Sau khi Viviana đi, dòng chảy của thời gian như bị chậm lại một cách đáng sợ. Ban đầu tôi còn cười nhạo vì sự nhàn nhã này, nhưng càng về sau, sự buồn chán càng trở nên lớn hơn. Mà cũng bởi hai tay bị trói, nên tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngắm trần nhà hoặc quan sát những tấm giấy dán tường ở bên cạnh mình.

Đối với một đứa như tôi, người đã chìm đắm trong dòng dopamine của xã hội hiện đại, thì điều này thực sự quá là nhàm chán đi.

"Chẳng có gì sao...?"

Tôi không biết mình đã mở rồi lại nhắm mắt biết bao nhiêu lần. Đáng lẽ bị giam trong một không gian hào nhoáng như thế này thì đây phải là một giấc mơ tuyệt vời, thế nhưng mọi thứ ở bên trong nó lại nhàm chán đến tột cùng.

Và theo thời gian, nỗi buồn chán của tôi ngày càng lớn dần. Tôi thực sự cần dopamine. Giá mà có ai ở đây thì tôi còn có thể chọc ghẹo họ để giết thời gian, vậy nhưng chỉ có mình tôi thôi, bị nhốt trong căn phòng ngủ rộng lớn này và chẳng có gì để làm cả.

Mới chỉ bảy giờ trôi qua, vậy mà tôi đã cảm thấy thế này rồi. Việc phải chịu đựng chuyện này trong suốt một tháng bỗng trở nên khó khăn hơn tôi tưởng.

Thời gian cứ thế trôi qua, sự bức bối trong lòng tôi dần dần tích tụ lại, biến thành căng thẳng, rồi thứ căng thẳng ấy lại chuyển hóa thành sự bực bội dành cho Viviana.

Không được.

"...Nếu cô ấy đã nói mình là cún cưng thì chí ít cũng nên chuẩn bị đồ chơi cho mình chứ?"

Ngẫm lại thì, chuyện này thực sự quá vô lý.

Giam tôi trên giường mà chẳng cho tôi thứ gì để giết thời gian thì có ích gì hả? Nếu đã định nhốt tôi trong phòng thì ít nhất cổ cũng phải chuẩn bị vài quyển sách hay là một tờ báo nào đó chứ?

Mang trong lòng đầy ắp oán trách, tôi vùi mặt vào gối rồi nhắm mắt lại. Thời gian vốn đã trôi qua chậm chạp, vậy nên tôi thử ép bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng ngay cả chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì.

Thế nhưng sau một hồi vật lộn, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng tìm đến, dần dần kéo tôi chìm vào vô thức.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc sắp chìm vào giấc ngủ, âm thanh từ hành lang vang lên tiếng bước chân. Chẳng bao lâu sau cánh cửa đã được mở ra, và người vừa bước vào không ai khác ngoài Viviana.

"Đợi ta có lâu không?"

Giọng nói trầm tĩnh và đầy khí chất của cô làm tôi phải ngước đầu lên.

"...Cũng không hẳn."

"Nhưng dù sao thì cô cũng đã ngoan ngoãn chờ ta. Đáng khen lắm."

Viviana bước lại gần rồi tháo sợi dây đang trói trên tay tôi. Chỉ trong chớp mắt cánh tay tôi đã được tự do, cảm giác hơi lạ.

"Tina, ta có vài người muốn giới thiệu với cô."

"Giới thiệu với tôi?"

Tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi đã tưởng rằng Viviana sẽ nhốt tôi ở đây mà không cho gặp bất kỳ ai cơ đấy.

"Vào đi."

Giọng nói của vừa Viviana vang lên, cánh cửa lập tức được mở ra, và ba cô gái xinh đẹp mặc đồng phục hầu gái bước vào bên trong. Trông có vẻ cùng tuổi với tôi.

Ba người họ cung kính cúi đầu chào Viviana.

"Những người này sẽ phục vụ cô từ bây giờ."

"Phục vụ... tôi sao?"

"Đúng vậy, nếu cô đói hoặc có gì bất tiện, cứ nói với họ. Ta không thể tự mình chăm sóc cô mãi được."

Oh.

Tóm lại, họ là người hầu riêng của tôi hả?

Nếu vậy thì, chuyện này quá là tuyệt luôn.

Ban nãy tôi còn lo mình sẽ chán đến chết, nhưng thế này thì quá đỉnh rồi.

"Rất vui được gặp mọi người."

Trước nụ cười của tôi, ba cô gái lần lượt cúi chào.

Cô gái đầu tiên có mái tóc dài mang sắc vàng, nhẹ nhàng cúi đầu với một nụ cười điềm tĩnh.

"Tôi là Ciriel. Từ nay xin được ngài giúp đỡ."

"Chào Ciriel."

Cô gái thứ hai có mái tóc ngắn màu nâu tràn đầy sức sống, ngẩng đầu lên. Đôi mắt to tròn đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi là Luna! Hy vọng là chúng ta có thể học hỏi được nhiều điều cùng nhau!"

"Tôi cũng rất vui khi có cô ở đây, Luna."

Cuối cùng là một cô gái mang vẻ mặt bình thản bước tới phía tôi. Cô ấy có mái tóc đen tuyền và đôi mắt cũng mang một màu đen sâu thẳm. Ánh mắt sắc bén ấy khiến cô có chút lạnh lùng.

"Tôi là Iris. Rất mong được hầu hạ ngài."

"Ừ! Rất vui được gặp cô, Iris."

Dù cả ba người họ đều có vẻ ngoài sáng sủa, nhưng Iris đặc biệt nổi bật. Nếu không mặc bộ đồng phục hầu gái này, cùng với cái khí chất lạnh lùng ấy, có khi cô ấy sẽ bị nhầm là một tiểu thư quý tộc phương Bắc cho xem. Tôi có linh cảm rằng bản thân có thể thân thiết hơn với Iris.

‘Có người ở cạnh lúc nào cũng tốt hơn mà.’

Nhờ có họ mà căn phòng này trở nên sinh động hẳn, và sự buồn chán ban nãy cũng dần tan biến. Viviana khẽ mỉm cười rồi lùi lại phía sau các cô gái.

"Ah, nhân tiện thì, từ giờ trở đi họ sẽ không nói với cô một lời nào nữa đâu."

"Hể?"

"Họ đã chào hỏi cô rồi, phải chứ? Vậy là đủ rồi còn gì?"

Tôi lúng túng chớp mắt, cố gắng tiêu hóa lời cô ấy vừa nói. Chẳng phải mới ban nãy cô ấy vừa bảo họ ở đây để phục vụ tôi sao? Nhưng bây giờ lại không được nói chuyện với tôi?

Vậy tôi phải làm sao để gọi đồ ăn hay yêu cầu gì khác đây?

"Đây, cầm lấy nó đi."

"...Cái gì vậy?"

Viviana đưa cho tôi một vật kỳ lạ. Đó là một chiếc chuông nhỏ, nó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, đây là loại chuông thường được giới quý tộc dùng để gọi người hầu.

"Rung một lần để gọi đồ ăn, hai lần để đi vệ sinh, ba lần để tắm rửa, và bốn lần nếu cô cần gặp ta gấp."

"...?"

"Những cô gái này chỉ phản ứng khi nghe tiếng chuông. Tất nhiên là dù cô có rung chuông thì họ cũng chẳng nói với cô một lời nào đâu."

"Gì chứ...?"

Tôi đâu có bị câm. Tôi hoàn toàn đủ khả năng để giao tiếp bằng lời nói mà, tại sao phải dùng cách này chứ?

Với vẻ mặt không thể tin nổi, tôi nhìn sang ba cô gái vừa thân thiện chào hỏi mình ban nãy. Thế nhưng giờ đây họ chỉ lặng lẽ nhìn tôi mà không có ý định nói một lời.

Không biết có phải là tôi tưởng tượng không? Nhưng hình như còn có một người đang nhìn tôi với ánh mắt đầy địch ý kìa.

Luna vẫn giữ nụ cười ngây thơ và có chút lơ đãng, nhưng trong đó không hề có ác ý. Iris thì vẫn trầm tĩnh như cũ, ánh mắt không chút dao động.

Song Ciriel, cô gái tóc vàng ấy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như đang khinh miệt. Thứ cảm xúc ấy rất khéo léo, không để ý kĩ thì cũng khó mà nhận ra, thế nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được rõ sự thù địch nhạt nhoà ấy.

"Được rồi, tất cả có thể rời đi."

Ngay khi Viviana nói xong, ba cô gái ngay lập tức cúi đầu với cô ấy rồi rời khỏi phòng. Cứ như thể tôi hoàn toàn không tồn tại trong mắt họ vậy. Thái độ lạnh nhạt đó càng khiến tôi thêm khó chịu.

"Viviana, tại sao cô phải làm đến mức này?"

"Chà, ta nghĩ là cô cũng biết lý do mà."

Tôi biết sao?

…Chẳng lẽ cô ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi và nghĩ rằng tôi sẽ sai khiến ba cô gái đó sao? Cũng có thể lắm. Viviana nhạy bén như lưỡi kiếm cô ấy vậy.

Hmm, sao cũng được.

Dù sao thì, tôi cảm thấy bản thân vẫn sống khá là sung sướng so với một kẻ đang bị giam giữ đấy chứ. Vả lại tôi cũng không quá hứng thú trong việc bắt chuyện với bất cứ ai cả, ngoại trừ cô gái tên Iris đó.

Cô gái tên Ciriel—cái tên nghe như một loại ngũ cốc cho bữa sáng ấy, rõ ràng là không ưa tôi. Còn cô gái tên Luna thì trông ngốc quá.

Và tôi thì không thích những kẻ ngốc. Nếu bạn ở cạnh họ quá lâu, sự ngốc nghếch đó có thể sẽ lây sang bạn đấy.

Nhưng cô gái tên Iris kia thì có vẻ khá tử tế. Cổ mang khí chất của một mỹ nhân lạnh lùng, và tôi thích sự bình thản của cô ấy.

Tuy nhiên, cũng nhờ có Viviana nên giờ tôi chẳng còn cơ hội để thân thiết với cô ấy nữa, thậm chí còn chẳng thể nói chuyện được một câu.

"Cô chán lắm à?"

Tôi lườm Viviana một cái, nhưng thứ đáp lại tôi chỉ là giọng nói bình thản của cô ấy.

"Làm sao mà không chán được? Tôi đã bị trói trên giường suốt bảy giờ đồng hồ đấy."

"Nếu cô muốn, ta có thể đưa cho cô một quyển sách. Một cuốn sách chứa đầy tri thức, hoặc là một cuốn tiểu thuyết đầy những câu chuyện hư cấu."

"...Thật sao?"

Dĩ nhiên là thế giới này cũng có văn học và tiểu thuyết. Mặc dù chúng không hấp dẫn và mới mẻ như ở thế giới cũ, nhưng ít nhất thì cũng đủ để giúp tôi giết thời gian.

"Vậy thì... tôi muốn đọc một cuốn tiểu thuyết—"

"Còn tùy vào thái độ của cô."

Giọng nói cứng rắn của Viviana cắt ngang lời tôi. Cô tiếp tục với một nụ cười kỳ quặc trong khi tôi bối rối chớp mắt.

"Ta đã nói rồi, những phần thưởng mà cô nhận được sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc cô thể hiện vai trò của mình như thế nào."

“....”

"Nói cách khác, càng làm tốt, cô càng được hưởng nhiều đặc quyền trong dinh thự này."

Tóm lại, nếu muốn có thứ gì đó thì tôi phải thể hiện vai trò của ‘cún cưng’ một cách trọn vẹn.

Ha, chuyện này không khó.

Thực ra nó còn quá dễ đối với tôi.

Tôi đã sống như một con cún cưng được yêu chiều trong giới thượng lưu suốt hai năm. Nếu chỉ có mỗi thế, thì việc làm hài lòng chủ nhân với tư cách là một con cún cưng chẳng phải là nhiệm vụ khó khăn gì cả.

"Được thôi."

Tôi nở một nụ cười tươi tắn, đôi mắt nhìn lên Viviana tràn đầy thiện ý, ngây thơ như mọi khi.

Người ta nói rằng phải tranh thủ rèn khi sắt còn nóng, vậy nên tôi quyết định sẽ làm ngay khi tâm trạng còn tốt. Nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn trên ga giường, tôi cất giọng dịu dàng.

"Chắc là ngài đã rất mệt vì công việc của ngày hôm nay rồi, thưa chủ nhân."

Tôi khẽ nhích sang một bên, nhẹ nhàng dùng tay vỗ vào giữa giường.

"Sao ngài không nằm xuống thư giãn một chút nhỉ? Hãy để tôi xoa bóp cho ngài, xua tan đi những vất vả của hôm nay."

Trông thấy đôi mắt của Viviana khẽ dao động làm cho nụ cười của tôi càng thêm tươi tắn hơn

Làm ai đó thoả mãn chẳng có gì khó cả.

Dễ như ăn bánh.

Dopamine thường được gọi là "hormone hạnh phúc" vì nó liên quan đến cảm giác vui vẻ, phần thưởng và động lực. Khi bạn đạt được mục tiêu hoặc làm điều gì đó thú vị, não tiết ra dopamine, tạo cảm giác thỏa mãn.