Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Girl I Picked Up in the Back Alley Turned Out to Be the Heroine of a Bad Ending Otome Game

(Đang ra)

The Girl I Picked Up in the Back Alley Turned Out to Be the Heroine of a Bad Ending Otome Game

カボチャマスク

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn học đường về hành trình cứu nữ anh hùng sau cái kết tồi tệ của cô ấy.

0 2

Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

(Đang ra)

Tình yêu vô hình nơi màn đêm trong vắt

Nanigashi Shima

Nhưng có một điều mà cậu không hề biết - cô đã mất đi thị lực của mình từ lâu. Dù vậy, cô vẫn ngày ngày đến trường đại học, quan tâm đến các câu lạc bộ, có thêm nhiều người bạn mới - và mơ ước một ngà

7 7

Có một diễn đàn ở nơi hoang dã

(Đang ra)

Có một diễn đàn ở nơi hoang dã

두부두부

Nhưng có nhiều người kỳ lạ qué.

0 2

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

26 443

Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

(Đang ra)

Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

Isshiki Koutarou

Đây là một câu chuyện về một nhân vật thậm chí chẳng tồn tại trong game, trên con đường lật kèo bằng ý chí và kiến thức của mình!

96 12794

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

2 2

Web Novel - Chương 45 : Bản chất bất biến của phụ nữ

"…Cái gì?"

Lạnh người thật.

Viviana chỉ vừa mới nói như thể sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, vậy mà giờ lại đang nhìn xuống tôi bằng ánh mắt băng giá. Cái nhìn ấy mang theo sát khí nặng nề đến mức chỉ cần hứng chịu nó thôi cũng khiến tôi rùng mình, làn da như sắp tê cứng lại.

“Cô… muốn gửi thư cho bọn họ ư…?”

“Vâng…”

Lời thú nhận của tôi khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Thông thường, tôi chắc chắn sẽ rút lui sau khi đánh giá tình hình. Nhưng chỉ riêng lần này thì tôi không thể. Tôi phải gửi bức thư đó cho họ, bằng bất cứ giá nào.

"Cô…"

"Tôi làm tất cả là vì ngài đấy, tiểu thư Viviana…!"

Viviana hơi nhướn mày nhưng khuôn mặt vẫn cau có vì khó chịu. Cô ấy im lặng nhìn tôi chăm chú, như thể bảo tôi tiếp tục nói.

"À thì, tự nói ra cũng hơi kỳ, nhưng mà… mấy vị tiểu thư đó dường như rất yêu thương tôi mà? Và, thật ra thì, tôi đã tham dự mọi buổi tiệc trước đây, nhưng đã ba ngày rồi họ không nghe được tin tức gì từ tôi..."

"Rồi?"

"Hẳn là họ sẽ lo lắng lắm. Và nếu biết tôi bị giữ lại ở dinh thự của ngài thì tin đồn chắc chắn sẽ lan rộng mất. Tôi chỉ muốn ngăn chặn rắc rối trước khi nó xảy ra thôi..."

Gương mặt Viviana vẫn lạnh lẽo, nhưng bầu không khí căng thẳng đã dịu đi đôi chút.

"Dù có oán hận ta đến như nào đi nữa, bọn họ cũng chẳng dám động đến gia tộc Công tước Merdeillia đâu."

Tất nhiên. Tôi biết chứ.

Versha, Mardian, Sharione.

Dù cho họ có bao nhiêu ảnh hưởng trong giới thượng lưu, dù gia tộc họ có bề dày lịch sử đến đâu thì vẫn có những bức tường mà họ chẳng thể vượt qua nổi.

Trong Đế quốc chỉ có bốn gia tộc Công tước quyền thế. Và trong số đó, gia tộc Công tước Merdeillia như thuộc về một thế giới khác. Nếu không, làm sao Viviana có thể thẳng tay ném Mardian khỏi cỗ xe ngựa mà ả phản diện khét tiếng ấy lại không dám hé răng lấy một lời kia chứ?

"Tina, cô đang giấu ta chuyện gì sao?"

Tôi do dự.

Trực giác sắc bén của Viviana làm tôi run lên. Gượng ép nở một nụ cười trên khuôn mặt mình, tôi giấu đi nỗi bồn chồn trong lòng rồi đáp lại.

"Ngài đang nói gì vậy?"

"Những kẻ xảo quyệt thường rất tinh ranh. Chúng rất giỏi trong việc nắm bắt tình huống."

Viviana vòng tay qua eo kéo tôi lại gần, và tôi lại một lần nữa đối diện với ánh mắt cô.

"Ta không nghĩ rằng một kẻ xảo quyệt và ranh ma như cô lại không nhận ra rằng, việc lo lắng cho ta trước mặt mấy vị tiểu thư đó nguy hiểm đến nhường nào."

"L-là bởi..."

Đôi đồng tử tím sắc lạnh của cô lướt qua tôi. Bị tình huống bất ngờ này làm cho bối rối, tôi vô thức đảo mắt, cố tránh đi ánh nhìn mãnh liệt ấy.

"Nói thật đi, tiểu thư. Rốt cuộc vì sao cô lại muốn gửi những bức thư ấy?"

Tôi không thể thốt nên lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Nhưng Viviana đâu dễ bỏ qua cho tôi, cô lập tức dùng tay nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện với ánh mắt của cô một lần nữa.

"Tina, tốt nhất là cô nên nói đi."

"Ugh..."

Tôi cắn chặt môi. Viviana vẫn chỉ chăm chú nhìn tôi, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời. Tôi ước cô ấy sẽ nói gì đó – điều gì cũng được – vậy nhưng sự yên tĩnh này chỉ càng thúc ép, dày vò tôi hơn.

Viviana...

Cô đúng là...

Tôi nhắm mắt thật chặt và khẽ thì thầm.

"...Đồ ngốc."

"...Gì cơ?"

Viviana cau mày ngay khi nghe thấy tiếng thì thầm ấy. Tôi xấu hổ quay mặt đi, nhưng bàn tay cô đã nhẹ nhàng giữ lấy cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt cô.

"Cô nói 'đồ ngốc' là có ý gì?"

"Vì là cún cưng của ngài… vậy nên tôi chỉ mong ngài có thể hiểu cho tôi dù chỉ một chút..."

"Hả?"

Trông vẻ mặt của Viviana thật ngơ ngác. Bình thường cô sắc bén đến đáng sợ, vậy mà lúc này lại chậm hiểu đến thế sao?

"Dù gia tộc Công tước Merdeillia có hùng mạnh đến như nào đi chăng nữa… thì chẳng phải ngài đang quá xem nhẹ họ rồi sao?"

"Thế thì sao chứ? Có một con gián trong nhà còn đáng lo hơn đấy."

"Ngài thực sự nghĩ vậy ư? Nếu mọi thứ chỉ đang trông giống như ngài đã bắt cóc và giam cầm tôi, thì với người ngoài, đây chẳng khác nào một vụ bắt cóc thực sự cả. Ba người đó nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để bôi nhọ danh tiếng của ngài!"

"Khoan đã, chờ chút."

Viviana lùi lại một bước, giọng cô pha lẫn vẻ lúng túng. Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, cuối cùng cô cũng mở miệng, ánh mắt tràn ngập bối rối.

"Vậy... cô thật sự muốn gửi thư chỉ vì lo lắng cho ta sao?"

"T-Tất nhiên rồi! Tôi không muốn gây ra rắc rối cho ngài đâu, thưa tiểu thư..."

Đôi mắt thạch anh tím vốn luôn vững vàng của Viviana khẽ dao động. Dường như những lời vụng về của tôi quá khó tin đối với cô, cô cứ đứng đó, nhìn tôi như thể đang sững sờ.

Một khoảng lặng kéo dài giữa chúng tôi.

"...Viết nó đi."

Cuối cùng, Viviana là người đã phá vỡ sự im lặng và đồng ý. Nhưng không chỉ vậy, cùng với một ánh nhìn dịu dàng, cô nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói một điều khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.

"Từ ngày mai, cô không cần phải buộc thứ gì quanh tay nữa."

"Vâng...?"

"Và ta sẽ mang cho cô một quyển sách. Cứ đọc nó khi cô thấy chán."

Trong vô thức, đôi mắt tôi mở to đầy kinh ngạc. Tôi chớp mắt liên tục, ngơ ngác trước phần thưởng bất ngờ này.

"Thật... sao?"

"Ừ."

Viviana không phải kiểu người nói một đằng làm một nẻo. Cô ấy thực sự có ý định thưởng cho tôi. Quá đỗi vui mừng, tôi mỉm cười rạng rỡ rồi lao thẳng vào vòng tay của Viviana.

Soạt—!

"Cảm ơn, Viviana!"

Viviana dễ dàng đỡ cơ thể nhỏ bé của tôi khi tôi lao về phía cô ấy. Tôi không thể kìm nén niềm vui tràn ngập trong lòng, liền dụi mặt vào vai cô lặng lẽ cọ cọ một lúc lâu.

Tôi vui lắm.

Thật sự rất vui.

Làm sao tôi có thể không vui được chứ?

Cuối cùng.

Cuối cùng, tôi cũng tìm ra cách để khiến Viviana xiêu lòng.

'Ra là cô thích nhìn thấy sự yếu đuối này, phải không, Viviana?'

Sự giả tạo mà biết bao tiểu thư say mê ở tôi chẳng có tác dụng gì với Viviana. Ngược lại, càng tỏ ra tươi cười và quyến rũ, tôi lại càng bị cô ấy lạnh lùng đẩy ra xa hơn.

Nhưng dù sở thích của chúng tôi có khác biệt đến đâu, thì cuối cùng vẫn có một thứ khiến cô ấy thích thú.

Ngay khoảnh khắc Viviana yêu cầu tôi trở thành thú cưng của cô, có một điều vẫn luôn làm tôi băn khoăn.

Cô ấy nói rằng tôi đã mê hoặc cổ.

Với một người có ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn thấu mọi lớp mặt nạ của tôi, rốt cuộc thứ gì ở tôi đã cuốn hút cô đến vậy?

Bỏ đi vẻ ngoài giả tạo, thứ còn lại ở tôi chỉ là sự yếu đuối và kém cỏi. Không lẽ Viviana thực sự thích những điều đó sao?

Nghi ngờ trở thành khả năng, và khả năng đó dần trở thành giả thuyết. Cuối cùng, tôi đã nhận ra được thứ làm cho tôi thu hút Viviana đến vậy.

Lúc tôi nhờ cô bôi thuốc lên vết thương đau rát ở mông. Lúc tôi khẩn cầu cô đừng rời đi sau cơn ác mộng đáng sợ. Lúc tôi ủ rũ sau cuộc xung đột ở dinh thự của tiểu thư Sharione—

Chính vào khoảnh khắc ấy, Viviana đã dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn tôi.

Tôi càng buông bỏ bản thân, cô lại càng hài lòng. Những lời khó nói càng làm tôi xấu hổ, sự bất an càng khiến tôi cúi gằm mặt xuống, thì ánh mắt cô lại càng trở nên mềm mại hơn.

Cũng giống như bây giờ.

Lo lắng rằng Viviana sẽ bị họ để ý và tôi phải viết thư cho mấy vị tiểu thư quý tộc ư?

Heh.

Làm như nó có thể xảy ra ấy.

Hơn ai hết, tôi hiểu rõ Viviana là người như thế nào.

Một con quái vật từng giành lấy danh hiệu Vĩnh Dạ khi chỉ mới mười lăm tuổi, người duy nhất được Hoàng đế đích thân gọi là 'Thánh Kiếm'. Không đời nào một tiểu thư nhà Bá tước danh giá lại đi thách thức cô ấy bằng cách phô trương quyền lực của mình.

Lý do tôi muốn gửi thư rất đơn giản.

Tình yêu mà tôi đã nhận được suốt bao năm từ các vị tiểu thư ấy—tôi sẽ không để vuột mất nó đâu. Sau ngần ấy nỗ lực để xây dựng những mối quan hệ, làm sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ được cơ chứ?

Viviana là kiểu người cố chấp và khó lường. Cô nắm giữ trong tay mọi thứ mà bản thân hứng thú, nhưng một khi sự hứng thú đó phai nhạt, Viviana sẽ lạnh lùng không chút do dự vứt bỏ nó đi.

Làm sao tôi có thể dựa vào cô ấy trong khi tôi còn chẳng biết được lúc nào cổ sẽ chán ghét và vứt bỏ tôi?

Một năm? Hai năm? Nếu tôi đủ khéo léo để duy trì được sự sủng ái của cô, hẳn là tôi có thể tận hưởng sự xa hoa trong vòng ba năm.

Nhưng, nếu sau đó Viviana không còn hứng thú với tôi thì sao?

Đối với một cuộc sống an nhàn và yên thì sự an toàn cũng quan trọng chẳng kém gì tiền bạc. Điều này như để đảm bảo rằng dù có chuyện gì xảy ra, cuộc sống thanh bình của tôi cũng sẽ không bị đảo lộn.

Và để đạt được điều đó, tôi cần phải thật giàu có, cũng như có một mạng lưới các mối quan hệ vững chắc. Chính vì vậy mà tôi không thể để mất mối quan hệ với Versha, chứ đừng nói là đến Sharione.

Thú thật, Mardian là một trường hợp khiến tôi do dự, nhưng tôi vẫn có kế hoạch sẽ tiếp cận cô ấy một lần nữa. Sớm thôi, nhân vật chính thứ hai sẽ thế chỗ và thỏa mãn những ham muốn méo mó của Mardian thay tôi.

Nhân vật chính cao quý của chúng ta sẽ giải quyết những ham muốn quá mức của cô ấy, còn tôi chỉ cần duy trì một mối quan hệ ở mức vừa phải với Mardian là đủ.

Nhưng chẳng phải tôi đã hứa rằng sẽ không giả tạo trước mặt Viviana rồi sao?

Phải, đúng là tôi đã hứa như thế. Và vào khoảnh khắc đưa ra quyết định ấy, tôi thực sự có một chút chân thành.

Nhưng bạn biết không?

Quyết tâm của con người có thể thay đổi hàng chục lần chỉ trong một ngày. Chẳng một ai có thể đảm bảo rằng lời hứa ngày hôm qua sẽ còn hiệu lực vào ngày mai.

Rốt cuộc, lười biếng cũng là một bản năng nguyên thủy của con người mà.

Không phải tự dưng mà lười biếng lại được liệt kê vào bảy đại tội.

Nếu con người thực sự sống theo những quyết tâm của mình, thì hẳn là trên đời này đã chỉ toàn là thành công chứ chẳng bao giờ có thất bại.

Tại sao những cặp đôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu lại ly hôn? Tại sao vẫn xảy ra những vụ ngoại tình?

Những tên tội phạm từng thề thốt sẽ không bao giờ tái phạm sau khi ra tù cuối cùng vẫn lại bước vào vết xe đổ của chúng.

Hầu hết những kẻ đã từng sử dụng vào ma túy, dù biết rõ cái kết bi thảm đang chờ đợi thế nhưng họ vẫn một lần nữa quay lại với nó.

Lựa chọn con đường dễ dàng nhất chính là bản chất của con người.

Dù Viviana có tài giỏi và xuất sắc đến đâu, cô cũng chẳng thể cứu rỗi được một kẻ mục ruỗng như tôi.

Lần đầu Viviana được cứu, tôi thực sự cảm kích cô ấy từ tận đáy lòng. Nhưng dần dà, khi tôi nhìn nhận mọi thứ một cách sáng suốt hơn, cảm giác đó cũng dần nhạt đi.

Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại thích tôi, tại sao cô ấy lại hứng thú với tôi. Chung quy lại, câu trả lời cũng chỉ có một mà thôi.

Và chính Viviana là người đã chỉ ra điều đó.

Một diện mạo xinh đẹp có thể mê hoặc bất cứ ai nhìn thấy. Một tính cách gợi nhớ đến người bạn thuở nhỏ—người mà tôi từng yêu quý nhất trên đời.

Ai có thể ghét bỏ một Tina như hiện tại, khi mà cô ấy mang trong mình sự hòa quyện quyến rũ của cả hai nét tính cách đây? Có lẽ Viviana cũng đã 'đổ' tôi vì những bản chất này.

Và dĩ nhiên, chẳng có một bản chất nào trong số đó thực sự thuộc về tôi. Cũng giống như việc Artasha lầm tưởng rằng tôi là con gái ruột của bà và dành cho tôi thứ tình thương giả dối, sự sủng ái của Viviana cũng chẳng hề hướng về con người thật của tôi.

Bởi tôi đã đánh cắp thân xác của Tina và chiếm lấy nó mà.

Tất cả đều là giả dối.

Đến một lúc nào đó, khi vẻ ngoài này dần phai tàn đi và không còn đủ hấp dẫn nữa, tôi sẽ bị vứt bỏ như một đôi giày cũ cho xem.

'Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.'

Tôi chỉ đơn giản là chiếm lấy thân xác của một cô gái xinh đẹp, vậy thì cứ tận dụng điều đó và hưởng lợi là được.

Có thể ai đó sẽ nói tôi là kẻ đê tiện và độc ác, nhưng tôi vốn dĩ là vậy. Thứ duy nhất tôi theo đuổi chỉ có tiền bạc—thứ mà trong bản năng của bất cứ ai cũng đều khao khát.

Ít nhất thì tiền bạc…

… vẫn sẽ luôn ở bên tôi, kể cả khi tôi không còn là Tina nữa.

Câu này mang ý mỉa mai, nghĩa là mối đe dọa hiện tại chẳng đáng bận tâm chút nào—thậm chí còn thua cả một con gián trong nhà. Nó thể hiện sự khinh thường hoặc xem nhẹ đối thủ.