Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 107

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 186

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 413

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2905

Tập 01 - Chương 18 - Người quen

*Trans+Edit: Lắc

Nắng chiều rắc chút tia nắng vào quán rượu ồn ào. Du ca đang ca hát, còn lính đánh thuê thì trò chuyện ầm ĩ. Lucien nhận thấy có những người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh quầy bar.

Vượt qua đám đông, Lucien cuối cùng cũng chen được tới quầy.

“Uống gì?” Cohn hỏi mà không ngẩng cái đầu bù xù lên.

“Là cháu, Lucien đây.”

Cohn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của Lucien.

“Chuyện gì xảy ra với cháu vậy?” Bộ râu của ông nghiêng nghiêng đầy lo lắng. “Đợi đã… Lúc trước Jackson có đến và hỏi về cháu… Cháu đang gặp rắc rối sao nhóc?”

Lucien không sẵn lòng lặp lại những gì đã xảy ra một lần nữa. “Cháu ổn, Cohn. Vấn đề đã được giải quyết rồi… Cháu đến đây để tìm một giáo viên có thể dạy chữ cho cháu.”

“Ô hô! Cháu kiếm được đủ rồi?! Cháu không cướp của đám côn đồ đó đấy chứ? Cohn thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả vừa nãy.

Lucien không còn cách nào khác ngoài việc giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra cho Cohn. Sau khi nghe xong, Cohn vô cùng ấn tượng.

“Lucien! Cuối cùng cháu và John cũng đã trở thành những người đàn ông thực thụ! Ta tự hào về hai đứa!”

Nốc một ngụm bia, mặt ông đỏ bừng. “Nhưng hãy cẩn thận đấy, cả cháu lẫn John. Mặc dù khả năng bọn nó dám trả thù một cận vệ hiệp sĩ là rất nhỏ, nhưng vẫn cần cảnh giác với mấy tên khốn đó… ai mà biết được.”

Lucien nghiêm túc gật đầu.

Cohn rút ra một tờ giấy, trên đó có một danh sách những hoa văn và biểu tượng kỳ lạ. “Ta không biết đọc,” Ông ấy cười và tiếp tục, “nhưng với tư cách là chủ quán rượu, ta phải viết ra thứ gì đó để giúp cháu ghi nhớ.”

Trong danh sách có rất nhiều học giả sẵn sàng giảng dạy đã đăng ký ở đây. Trong lúc Cohn đọc to những cái tên, Lucien nhận thấy một cái tên quen thuộc, được viết trên một tờ ghi chú bên cạnh danh sách.

“Victor? Chú vừa nói ngài Victor? Lucien ngăn Cohn lại.

“Ừ, cháu biết ngài ấy à?”

“Cháu đã gặp ngài ấy một lần trong hiệp hội.” Lucien nhìn chằm chằm vào cái tên đó. “Nhưng ngài ấy là một nhạc sĩ phải không ạ? Chú còn để một tờ ghi chú bên cạnh tên ngài ấy nữa.”

Xoắn xoắn râu, Cohn nhìn lại danh sách và gật đầu. “Ừ, chúng ta đang nói đến cùng một Victor đấy.”

“Cháu nghe nói ngài ấy sắp trình diễn một buổi hòa nhạc ở thính phòng mà nhỉ. Lần trước cháu gặp ngài ấy… ngài ấy có vẻ khá là bận.”

Cohn cười lớn. “Đó chính là lý do tại sao ngài ấy phải làm vậy đấy. Có cơ hội chơi ở Thánh vịnh thính phòng thậm chí còn khó hơn cháu tưởng nhiều. Ta cũng chỉ nghe được chuyện này từ những vị khách khác thôi nhé.” Cohn leo lên ghế quầy bar ngồi. “Sáu tháng trước, ngài Victor nhận được lời mời từ thính phòng. Kể từ đó ngài ấy từ chối tất cả các buổi diễn khác, kể cả buổi diễn ở Syracuse, để tập trung vào việc chuẩn bị. Ngài ấy thậm chí còn dùng hết số tiền tiết kiệm được trong vài tháng qua.” Cohn nhún vai.

“Nhưng tại sao ngài ấy không tìm một công việc khác liên quan đến âm nhạc?” Lucien hỏi.

“Ta đâu biết đâu, nhóc.” Cohn nhấp thêm một ngụm bia nữa. “Những nhạc sĩ đó… có xu hướng khá nhạy cảm, hoặc thậm chí đôi lúc còn điên rồ nữa. Ta đoán có lẽ ngài Victor cũng cần thứ gì đó để làm mình phân tâm. Ai biết được, những nghệ sĩ đó…”

Ngài Victor đã để lại ấn tượng cho Lucien lần trước khi họ gặp nhau trong hiệp hội. So với những người khác mà cậu thậm chí còn không biết, Lucien cảm thấy nhạc sĩ này sẽ là một lựa chọn tốt.

“Vậy làm thế nào để cháu tìm được ngài Victor?” Cậu hỏi.

……

Quận Gesu được đặt theo tên của loại nhạc cụ nổi tiếng nhất, đàn violin Gesu, và là nơi tập trung hầu hết các nhạc sĩ ở Aalto.

Hai bên đường mọc lên những hàng cây lớn, cành lá đan xen, rải ánh nắng thành những mảnh vàng run rẩy tạo thành hoa văn trên mặt đất. Các mảng sáng tối đan vào nhau. Đường phố đẹp như một bức tranh.

Lucien phải mất khá lâu mới tìm được địa chỉ mà Cohn đưa ra. Đi lạc mấy lần, cuối cùng cậu cũng đứng được trước nơi ở của ngài Victor, số 12, đường Snehva.

Đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng được bao phủ bởi những hàng dây leo xanh. Mọi thứ ở đây đều yên tĩnh và thanh lịch. Nếu suôn sẻ, Lucien sẽ được học chữ trong hai tháng tới, từ đó có thể sẽ giúp cậu đổi đời.

Nhẹ nhàng gõ cửa, Lucien cảm thấy có chút khẩn trương. Chẳng bao lâu sau, một người hầu xuất hiện phía trong cánh cổng sắt. Nhìn thấy Lucien, một chàng trai mặc bộ quần áo thô cũ, anh ta cau mày.

“Có việc gì?” Anh ta lạnh lùng hỏi.

Sau khi Lucien giải thích, anh ta vẫn còn nghi ngờ. “Năm Nar một tháng. Trả trước. Cậu chắc chứ?”

Đúng như Lucien dự đoán, nên cậu rút tiền từ trong túi ra. “Vâng, tôi chắc chắn.”

Người hầu ngạc nhiên. Anh ta không thể tin rằng cậu bé nghèo này lại có thể kham được mức giá đó. Là người hầu của một nhạc sĩ nổi tiếng, anh ta kiếm được mười Nar mỗi tháng mà một tháng cũng chỉ có thể tiết kiệm được một Nar, đôi khi còn ít hơn.

“Ngài Victor có danh tiếng rất lớn. Ngài ấy còn có một số người quen ở tòa thị chính nữa.” Trong khi mở cổng, người hầu vẫn nhìn Lucien với ánh mắt nghi ngờ. Ai biết được cái tên này lấy đâu ra nhiều tiền thế, anh ta nghĩ.

Lucien chỉ cười cười không nói. Thái độ của người hầu nằm trong dự đoán của cậu. Cảm giác bị xúc phạm? Chỉ có những người giàu có và quyền lực mới có cái tư cách đó.

Cậu đi theo người hầu qua vườn và dừng lại trước cánh cổng gỗ rồi đợi ở đó. Vài phút sau, người hầu lại xuất hiện.

“Theo tôi vào trong. Sau này cậu có thể đưa học phí cho ông Athy, quản gia ở đây.”

Đó là một căn phòng khá rộng rãi, được trang trí bằng một bàn trà, vài chiếc ghế dài màu nâu và vài cái bàn nhỏ. Ở phía bên kia có một chiếc bàn ăn dài làm bằng gỗ hồng mộc hảo hạng.

Victor cũng có một vài học sinh ở đây. Thư phòng của ông quá nhỏ cho tất cả. Vì thế họ ngồi tất trong hội trường. Có năm chàng trai và ba cô gái ngồi đó, tất cả đều còn khá trẻ, có lẽ trong khoảng từ mười ba đến hai mươi.

Bút lông và giấy tờ nằm trên những chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt họ. Một số người đang ghi chép lại gì đó, trong khi một số khác thì đang ngâm nga hoặc đọc thầm.

Theo quan sát của Lucien, các học sinh cũng đến từ nhiều hoàn cảnh khác nhau: một số có xuất thân khiêm tốn, một số khác thì ăn mặc khá tươm tất. Những người đó thường xuất thân từ các gia đình quý tộc. Hầu hết họ đều là những người không đủ tư cách để kế thừa tước hiệu của gia đình và cũng không thể đánh thức ‘Phước lành’. Đối với những đứa trẻ đó, trở thành một nhạc sĩ đầy tao nhã là một lựa chọn đúng đắn.

Ngài Victor mặc áo khoác đỏ đang đi loanh quanh và giúp đỡ từng học sinh một.

Nhìn quanh, Lucien tìm thấy người quản gia trong bộ vest đen lịch sự. Từ mái tóc đen điểm bạc và khuôn mặt nhăn nheo, có thể thấy ông không còn trẻ nữa. Nhưng ông ấy vẫn đang nghiêm túc đứng đó.

Người quản gia này trông thật giống một quý ông, Lucien nghĩ. Cậu bước về phía ông ấy và cố gắng hỏi nhỏ.

“Xin lỗi, ông có phải là ông Athy không?”

“Vâng là tôi. Tôi có thể biết tên và quá trình học tập trước đây của cậu không?”

“Vâng, chắc chắn rồi… Tôi là Lucien. Lucien Evans. Trước đây tôi chưa bao giờ học chữ.” Vừa nói, Lucien vừa lấy ra năm Nar.

Nhận tiền, Athy ấn tượng. Có vẻ như cậu nhóc này đến từ một quận nghèo. Dựa trên kinh nghiệm của ông, hầu hết những người trẻ tuổi ở Aderon đều khá thô lỗ, còn Lucien lại tỏ ra khá lịch sự và trưởng thành.

Sau đó Athy bước đến chỗ Victor và thì thầm với ông ấy. Victor quay lại và gật đầu thân thiện với Lucien, chỉ vào một chiếc ghế bành dự phòng.

Các học sinh chú ý đến Lucien và tò mò nhìn người bạn cùng lớp mới đang đứng ở cửa. Tóc đen, mắt đen, đường nét cân đối…một anh bạn mới có khuôn mặt ưa nhìn. Nhưng cậu đang mặc quần áo vải lanh và đi giày trơn. Mặc dù chúng sạch sẽ nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên họ có thể biết ngay rằng Lucien xuất thân từ một gia đình nghèo khổ.

“Một người nghèo muốn học chữ sao?” Đó là suy nghĩ đầu tiên của họ.

Chẳng mấy chốc, hầu hết đều cúi đầu và quay lại học tiếp. Chỉ có những người đến từ những gia đình bình thường vẫn chăm chú nhìn cậu.

Lucien vừa ngồi xuống, thiếu niên bên cạnh vô thức di chuyển ra xa một chút, như thể Lucien có mùi gì kì lạ vậy.

Lucien không cảm thấy bị xúc phạm. Cậu lắc nhẹ đầu rồi rút giấy và bút lông ngỗng mới ra. Chúng đều mới toanh. Lucien đã mua chúng bằng số Fell còn lại của mình.

Một lúc sau Victor đến chỗ Lucien, trên tay là một cuốn sách bìa cứng màu đen.

“Cách Phát âm Chuẩn của Lingua Franca và Ngữ pháp Cơ bản, rất phù hợp cho người mới bắt đầu. Hãy lật trang 1, chương 1. Chúng ta sẽ bắt đầu từ cách phát âm của 32 chữ cái nhé.” Victor nhẹ nhàng nói.