Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 111

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 191

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 419

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 199

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2913

Tập 01 - Chương 21 - Đàn Harpsichord

*Trans+Edit: Lắc

Victor vui mừng khi thấy Lucien không hề bị chậm lại sau vài ngày học tập. Chỉ trong vòng năm mươi phút, cậu đã tiếp thu xong phần còn lại của các quy tắc ngữ pháp. Cậu thông minh, có năng khiếu học ngôn ngữ và có trí nhớ tốt.

Tâm trạng tốt mang đến cho ông nhiều ý tưởng. Victor bắt đầu ngân nga.

“Các quý cô quý cậu, chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé. Hãy tự thưởng cho mình một tách trà và ít đồ ăn nhẹ. Thầy phải đi ghi nhanh lại vài thứ.” Vừa nói xong ông đã mất hút trên lầu.

Nhấc tách trà trắng nhỏ lên, Lucien nhấp một ngụm thứ trà có vị kì lạ này. Dụi dụi mắt, cậu cố gắng thư giãn một chút.

“Felicia, khi nào chúng ta có thể đi săn ở trang viên gia đình cậu lần nữa? Tớ nhớ những chú nai và thỏ ở đó lắm, và cả không khí trong lành nữa.”

Annie là một tiểu thư quý tộc khác. Tuy nhiên, ngoại trừ mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt xanh như đá quý, cô chỉ có ngoại hình trung bình. Hơn nữa, gia đình cô cũng không có gì nổi bật. Cha cô chỉ là một trong số rất nhiều người con của một nam tước bình thường, người không được thừa kế bất cứ thứ gì từ gia đình. Không tước hiệu, không đất đai, không trang viên. Gia đình Annie phải vật lộn để có một cuộc sống có vẻ khá giả với thu nhập từ công việc thư ký tòa án của cha cô và niên kim cố định có được từ danh hiệu của họ.

Để so sánh thì, gia tộc Hayne, với tư cách là một trong những gia tộc lớn nhất tại Công quốc Orvarit, có danh tiếng rất cao. Mặc dù cha của Felicia cũng không thừa kế tước vị nhưng ông vẫn có một trang viên lớn ở ngoại ô Aalto với rừng, vườn cây ăn quả và thậm chí có cả mỏ đá granit. Họ cũng sở hữu một khối tài sản bên trong thành phố.

Trong số họ, Felicia có gia cảnh xuất sắc nhất.

Vào những ngày hè nóng nực, chẳng còn gì tuyệt vời hơn việc trốn khỏi cái nóng, tận hưởng chuyến đi săn và uống rượu tự ủ tại một trang viên cách xa thành phố. Nhiều quý tộc trẻ tuổi không có trang viên trong gia đình hiển nhiên là sẽ mong mỏi điều đó. Lucien có thể nhận thấy Annie đang cố gắng thân thiết với Felicia.

“Có thật không, tiểu thư Felicia? Trong trang viên của gia đình cậu có thỏ và những chú nai dễ thương sao?” Renee tham gia vào cuộc trò chuyện và hỏi với vẻ tò mò.

Kể từ khi họ bắt đầu học cùng nhau, Renee luôn cố gắng lấy lòng các học sinh quý tộc bằng cách nói về âm nhạc, và nó rất hiệu quả.

Vì vậy điều đó đã động viên cô. Nhờ âm nhạc, cô bắt đầu tham gia được nhiều hơn vào những cuộc trò chuyện giữa các học sinh quý tộc. Bằng cách nào đó cô đã học được một chút về một số lý thuyết âm nhạc. Cô thường hỏi Felicia hoặc Annie những câu hỏi liên quan đến chúng và ngày càng trở nên thân thiết hơn với các quý tộc.

Học hỏi từ cô, Colin và David cũng bắt đầu làm theo.

Lucien có lẽ vì quá mọt sách và dè dặt nên chỉ quan tâm đến việc học của riêng mình. Và chắc chắn cả quý tộc lẫn thường dân đều không chủ động nói chuyện với cậu.

“Tôi cũng nhớ nơi đó.” Felicia vẫn ngồi thẳng, trả lời với nụ cười thông thường, “Nhưng chỉ còn khoảng ba tháng nữa là đến buổi biểu diễn của thầy Victor. Lott, Herodotus và tôi phải luyện tập rất nhiều. Tôi thực sự không có thời gian để đến đó.”

Chắc chắn rằng Felicia rất vui vì được tâng bốc và được các học sinh khác ghen tị. Ai lại không chứ?

Sẽ không đúng khi nói rằng Lucien không muốn ghé thăm một trang viên sang trọng như vậy. Nhưng điều cấp bách nhất trong đầu cậu bây giờ là làm cách nào để mượn từ điển và tra cứu càng nhanh càng tốt.

Victor bước xuống cầu thang với nụ cười nhẹ trên môi. Có vẻ như ông khá hài lòng với việc mình vừa làm. Cuộc tán gẫu dừng lại.

Athy, người quản gia, bước vào ngay khi Victor chuẩn bị dạy tiếp. Ông thì thầm vào tai Victor, “Ngài có khách, thưa ngài.”

“Ôi trời! Tôi quên béng mất!” Vẫy vẫy tay phải, ông trông có vẻ hơi buồn bực, “Mời cậu ấy vào đi.”

Sau đó ông quay sang các học trò của mình và lịch sự xin lỗi.

“Thầy rất xin lỗi, các quý cô cậu. Thầy quên mất hôm nay thầy có khách ở đây. Chúng ta có thể tiếp tục buổi học vào chiều mai lúc hai giờ được không? Thầy thực sự xin lỗi.”

Các học sinh vui mừng vì hôm nay được tan học sớm. Khi họ chuẩn bị rời đi, Lucien bước lại gần ngài Victor, sẵn sàng hỏi mượn từ điển tiếng phổ thông trong vài ngày.

Lucien còn chưa kịp lên tiếng hỏi, đã có hai vị khách theo quản gia đi vào. Một người là một người đàn ông tóc bạc ưa nhìn mặc áo sơ mi đỏ và áo khoác đen, người còn lại là một ông già tóc trắng với chiếc vali gỗ trên tay.

“Ngài Rhine…” Lucien và Felicia đồng thời nhận ra vị khách.

Felicia đỏ mặt, còn Lucien lại cảm thấy kinh ngạc. Cậu tưởng Rhine chỉ là một du ca sống ở quán rượu. Việc Rhine trở thành vị khách quan trọng của ngài Victor là điều khá bất ngờ đối với Lucien.

“Chào, Felicia. Và… cậu ở đây sao, Lucien!” Rhine nồng nhiệt chào họ.

Felicia ngượng ngùng cười, một giây sau cô mới thấy kinh ngạc: Làm sao ngài Rhine lại biết Lucien?

“Lucien, em biết cậu Rhine sao?” Victor mỉm cười.

“Vâng ạ, bọn em đã từng gặp nhau trước đây.” Lucien gật đầu, “Em không ngờ mình lại gặp lại ngài Rhine ở chỗ của thầy.”

Nụ cười của Rhine hấp dẫn như một elf vậy.

“Đúng vậy, chúng tôi đã gặp nhau một lần trước đây và Lucien đã để lại ấn tượng với tôi. Lúc đó cậu ấy nói với chúng tôi rằng cậu ấy muốn học chữ. Và nhìn xem! Cậu ấy ở đây! Tôi luôn đánh giá cao những người trẻ phấn đấu vì ước mơ của mình.”

Được Rhine khen ngợi, ngay cả Lucien cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Cậu Rhine đây là violin thứ nhất mà thầy hiện đang làm việc cùng, người có hiểu biết độc đáo và xuất sắc về âm nhạc. Nếu không có sự giúp đỡ của cậu ấy, thầy không nghĩ mình có thể lấy được cảm hứng cho bản hòa tấu dương cầm của mình.”

“Gì cơ!? Ngài Rhine là violin thứ nhất!?” Hàm Lucien rớt xuống sàn. Cậu mới gặp Rhine ở Copper Coronet bên trong khu ổ chuột chỉ vài ngày trước.

Từ cuộc trò chuyện của các bạn cùng lớp, Lucien biết rằng cấu trúc của một dàn nhạc giao hưởng ở nơi này tương tự như cấu trúc của một dàn nhạc giao hưởng trên trái đất. Violin thứ nhất là bè trưởng dàn dây, người cũng sẽ chịu trách nhiệm chỉ huy dàn nhạc khi người chỉ huy vắng mặt. Làm thế nào mà Rhine, một người xa lạ chưa từng hợp tác với cả đội ngũ trước đây, lại có thể có được một vị trí quan trọng như vậy?

Từ vẻ mặt của Lucien, Rhine nhận thấy rằng cậu rất ngạc nhiên. Anh đơn giản giải thích. “Violin thứ nhất trước đó đã yêu một tiểu thư quý tộc, rồi mới mấy hôm trước thôi đã cùng cô ấy bỏ trốn đến Syracuse. Ngài Victor vì vậy mà không còn ai khác để tìm ngoài tôi.” Anh mỉm cười nhún vai.

“Ngay cả khi ông ta có ở đây thì violin thứ nhất của dàn nhạc vẫn là ngài Rhine thôi.” Felicia cắt ngang với khuôn mặt đỏ ửng. “Ngài Rhine chỉ cần luyện tập thêm cùng với những người khác là được.”

“Thầy đồng ý.” Victor cũng đánh giá cao Rhine. “Cậu Rhine là một trong những nghệ sĩ violin giỏi nhất mà thầy từng gặp. Có cậu ấy ở đây, thầy quả thực vô cùng may mắn.”

Lucien đưa mắt nhìn Rhine, người đang mỉm cười lịch sự, tay phải đặt lên trái tim, thể hiện sự cảm ơn. Chỉ trong vòng vài ngày, từ một du ca bị trục xuất khỏi Syracuse cùng với cây đàn hạc của mình, anh tình cờ biến thành violin thứ nhất của dàn nhạc giao hưởng ở Aalto. Với Lucien, điều này quá kì lạ. Đó không thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.

“Đây là ông Shavell, nghệ nhân làm đàn harpsichord xuất sắc nhất ở Aalto.” Rhine bắt đầu giới thiệu người đàn ông lớn tuổi ở bên cạnh. “Ông Shavell đây sẽ có thể giúp ngài cải thiện đàn.”

“Rất vui được gặp ông, ông Shavell. Thật vinh dự cho tôi khi có ông ở đây.” Victor nhiệt tình bắt tay ông ấy và dẫn ông lên lầu, trước khi Lucien kịp có cơ hội nói chuyện với ông.

Victor phấn khích đến nỗi quên bảo Athy đưa học sinh của mình ra ngoài. Không chắc chắn về mối quan hệ giữa Lucien và Rhine, Athy cũng không yêu cầu cậu rời đi ngay lập tức. Sau đó, Felicia, Annie, Colin và một số học sinh khác cũng lặng lẽ lên lầu, lòng tràn đầy tò mò.

Lucien không muốn đi mà không có từ điển nên cũng theo lên lầu để vào phòng luyện tập của ngài Victor.

“Ông Shavell, tôi hy vọng đàn harpsichord có thể nhạy hơn khi tôi nhấn phím để việc điều khiển âm lượng có thể chính xác hơn.” Khi nhìn Shavell mở cây đàn harpsichord của mình, Victor trình bày chi tiết những yêu cầu của bản thân. “Âm nhạc mà tôi mong muốn đòi hỏi đàn phải có dải âm rộng hơn. Âm vang và mạnh mẽ hơn nhưng đồng thời cũng cần tinh tế và rõ ràng hơn.”

Có rất nhiều thành phần khác nhau bên trong đàn: lò xo, trục quay, miếng gảy, dây đàn… Kể từ khi được phát minh, nhiều nhà chế tạo và nhạc sĩ đã cố gắng cải tiến đàn harpsichord, bao gồm thêm các trục quay bổ sung, cần gạt, thay soundboard, v.v.

Shavell hơi cau mày và cẩn thận kiểm tra các bộ phận.

“Tôi e là không thể đâu, ngài Victor. Trải qua hơn 300 năm nâng cấp, loại nhạc cụ này đã đạt đến giới hạn rồi. Ngay cả một sự cải tiến nhỏ cũng sẽ khá là khó khăn.”

Cả Victor và Rhine đều chẳng biết nói gì, đặc biệt là Victor. Nếu đàn harpsichord không được cải tiến thì chắc chắn âm nhạc của ông sẽ không thể hoàn hảo. Trong trường hợp đó, buổi biểu diễn ở Thánh vịnh thính phòng sẽ là một thất bại có thể đoán trước.

Mọi người im lặng một lúc, cho đến khi Lucien đột nhiên bắt đầu hỏi.

“Chúng ta… chúng ta có thể biến nó thành một loại nhạc cụ gõ không…? Chuyển từ gảy sang đánh ấy.”

Lucien để ý rằng thế giới này vẫn chưa phát minh ra “vua của các loại nhạc cụ” là đàn piano. Các nhạc sĩ vẫn đang hoạt động bằng đàn harpsichord và clavichord. Cậu nghĩ ra một kế hoạch: Nếu cậu có thể giúp thầy Victor cải thiện đàn, có lẽ sẽ không cần phải nộp năm Nar mỗi tháng nữa, và tất nhiên, việc mượn một cuốn từ điển sẽ dễ như ăn bánh.

Ngay khi họ bắt đầu nói về việc cải thiện đàn harpsichord, Lucien đã mở danh mục Piano: Chế tạo, Âm sắc và Cơ chế của Đàn Piano Hiện đại trong thư viện tinh thần của mình. Cậu đã nảy ra một ý tưởng sơ bộ khi lướt qua vài trang đầu tiên.

“Thế thì có gì khác giữa nó với đàn clavichord?” Shavell nhìn Lucien một cách nghiêm khắc. “Đúng là cậu có thể điều khiển âm lượng bằng bộ gõ, nhưng âm thanh sẽ quá mỏng và âm lượng sẽ quá thấp. Chỉ thích hợp chơi ở nhà chứ không thích hợp chơi ở hội trường.”

Đây là Aalto, Thánh vịnh chi thành, thành phố của âm nhạc. Vì vậy không ai nghi ngờ lý do thực sự khiến Lucien hiểu được sự khác biệt giữa đàn harpsichord và đàn clavichord.

Soundboard: bảng cộng hưởng, là bảng gỗ tăng âm của nhạc khí, nó đón nhận các rung động từ dây đàn, gia cố lực và cộng hưởng những rung động đó rồi khuếch đại âm thanh ra, là bộ phận quan trọng nhất của harpsichord, piano. Clavichord: cũng là tiền thân của piano