*Trans+Edit: Lắc
Trước sự đe dọa của Jackson, John mỉm cười. “Theo quy tắc, một hiệp sĩ sẽ bảo vệ gia đình mình và những người yếu thế. Tôi không thấy mình có lỗi gì ở đây cả. Thực ra hầu hết mọi người đều chẳng ai ủng hộ đám côn đồ, ông không nghĩ vậy sao?
“Mày cần phải có bằng chứng!” Jackson hét lên. Các băng nhóm thường rất giỏi trong việc làm cho nhân chứng im lặng.
John có vẻ hơi do dự. Những gì Alisa nói với cậu lại khiến cậu bận tâm.
“Bằng chứng?” Lucien cười khinh thường, “John là cận vệ hiệp sĩ, còn ông là một tên côn đồ. Còn cần phải có gì nữa?”
Từ những gì học được ở Copper Coronet, Lucien biết rằng tại Công quốc Orvarit, hiệp sĩ là những quý tộc thực sự và những cận vệ hiệp sĩ được họ công nhận cũng là những người có địa vị. Lucien tin rằng Jackson chắc chắn sẽ không dám vu khống một cận vệ hiệp sĩ. Và hắn cũng chẳng có lý do gì để làm vậy: Hắn là một tay côn đồ, nhưng cũng là một doanh nhân. Jackson chẳng kiếm được cái gì to tát từ Lucien và John nếu làm vậy cả.
Jackson, đúng như Lucien dự đoán, không bật lại. Đúng, bọn chúng có thể tống một hiệp sĩ vào tù, nhưng bọn chúng sẽ phải tốn bao nhiêu công sức và nguồn lực? Aaron tất nhiên sẽ không làm điều này cho hắn, Jackson biết. Đặc biệt là gần đây, có chuyện gì đó không ổn ở Aalto. Thành phố hiện tại như thể là một vòng xoáy nơi những sức mạnh khác biệt hòa trộn vào nhau. Aaron thường xuyên vắng mặt trong các cuộc họp để lên kế hoạch gì đó.
Biết mình không còn nắm thế thượng phong, Jackson cố gắng hết sức để kìm nén sự tức giận và xấu hổ.
“Vậy thì mày muốn bao nhiêu…” Hắn cúi đầu và cố gắng thỏa thuận. “Tao chỉ có hai Nar trong người.”
Lucien quay sang John, “Sĩ quan trưởng sắp đến rồi. Tốt nhất chúng ta nên rời đi trước khi họ đến.”
John gật đầu. “Tốt thôi, hai Nar.”
Lucien thực sự khá hài lòng với kết quả này. Cậu biết bàn ghế của mình về cơ bản chẳng có giá trị gì, nên chính ra hai Nar lại lớn gấp đôi số tiền cậu đã mất. Nhân tiện, cậu đã chuyển số tiền còn lại của mình đi và giấu nó dưới đống đổ nát tại nơi ở của nữ phù thủy. Tất cả những gì bọn côn đồ lấy đi chỉ là bốn mươi Fell và một vài thứ rác vô dụng.
Jackson rút ra một cái túi nhỏ và ném cho John. Cái túi ngoại trừ 2 Nar màu bạc sáng loáng thì không còn gì. “Tao để phần còn lại ở chỗ người của tao.”
“Đi thôi, John.” Lucien hất cằm về phía viên sĩ quan đang tới và cầm lấy cây gậy của mình. Cậu không muốn John gặp rắc rối. Chẳng mấy chốc, họ đã biến mất ở cuối đường.
…
“Được rồi, được rồi… dừng lại thôi. Bây giờ chúng ta an toàn rồi.” Dựa vào tường, Lucien nặng nề thở dốc, cảm giác như phổi sắp nổ tung. Cậu cười và thả mình xuống đất.
“Tớ chạy không nổi nữa.”
John ngồi xuống cạnh Lucien, cũng thở hổn hển. “Tớ cũng vậy… Tuyệt nhỉ?”
“Cái gì?” Tâm trí Lucien bắt đầu hòa hoãn lại và trở nên thư giãn.
“Cuộc chiến. Tớ không nhớ nổi lần cuối cùng tớ chiến được một trận hay như thế này là từ khi nào… “
Họ chỉ ngồi trên mặt đất, thở hổn hển và nhìn lên bầu trời xanh.
“Ừ… thật tuyệt.” Lucien mỉm cười. Cảm giác như tảng đá nặng nề đã được nhấc ra khỏi tâm trí cậu: Mọi đau đớn, tức giận và bối rối mà Lucien giấu kín tận đáy lòng giờ tan biến như mây bay. Suy nghĩ của cậu trở nên rõ ràng và cậu thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Ngoài ra, Lucien biết rằng cậu vẫn còn một người bạn thực sự trên thế giới này, người sẽ che chắn cho cậu và chiến đấu vì cậu, cho dù phải trả cái giá nào. Lucien bật cười lớn.
“Gì vậy?” John thắc mắc.
“Tương lai. Tớ đang nghĩ… sau khi học chữ, sau khi kiếm được ít tiền, tớ sẽ đi du lịch khắp lục địa, để ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau, biết thêm những câu chuyện ở nước ngoài, nếm thử nhiều món ăn…”
Lucien dừng lại và nhìn lên bầu trời xanh. Nhưng cậu vẫn tiếp tục nghĩ thầm:
‘Mình sẽ học ma thuật. Mình sẽ tìm hiểu xem thế giới này hoạt động như thế nào. Mình sẽ khám phá sự thật của thế giới… và sau đó, mình sẽ tìm cách trở về nhà.’
‘Vì cha mẹ, vì bạn bè trong thế giới ấy và trong cuộc đời này… vì chính mình.’
Lucien đã thu thập được ba Nar. Cậu biết mình phải bắt đầu việc học càng sớm càng tốt. Ai mà biết bọn côn đồ có bí mật trả thù cậu hay không. Áp lực bên ngoài từ những kẻ bắt nạt và động lực của cậu từ bên trong trộn lẫn vào nhau và khiến việc học ma thuật trở thành cách duy nhất để Lucien đạt được mong muốn của mình.
“Đi du lịch sao?” John cười. “Không an toàn đâu, Lucien. Mặc dù hầu hết các sinh vật hắc ám ở miền đông nước ta đều đã bị giáo hội loại bỏ nhưng chúng vẫn sinh sôi nhung nhúc như chuột vậy. Cynocephalus, đám goblin hung ác, gnoll,… Xin lỗi, Lucien… Tớ không nghĩ giấc mơ của cậu sẽ thành hiện thực. Ít nhất thì cậu cũng không thể đi một mình.”
“Ờ… Tớ tự hỏi, những thứ cậu vừa nói đến ấy, ăn được không?” Lucien vô thức hỏi. Đối với cậu, cách hiệu quả nhất để tiêu diệt vài loài động vật quá đông đúc là biến chúng thành thức ăn.
“Eoooo!! Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?” John hết hồn.
“Được rồi…” Lucien trả lời với một chút thất vọng.
“Nếu sau này tớ có thể trở thành một hiệp sĩ thực sự thì tớ sẽ làm gì đây?” John tự vấn bản thân với rất nhiều kỳ vọng, “Tớ nghĩ tớ cũng sẽ giống cậu, Lucien. Tớ cũng muốn đi du lịch để xem thế giới bên ngoài Aalto trông như thế nào. Tớ mong là nó sẽ thật đẹp, giống như những gì các du ca đã miêu tả.”
“Cơ mà,” John nói với cậu. “hãy cẩn thận trong vài ngày tới. Đừng đi quá xa tường thành, ai mà biết bọn khốn này sẽ còn giở trò gì.”
Lucien gật đầu. “Tớ biết rồi. Và khi gặp Lãnh chúa Venn, hãy nhớ kể cho ngài ấy biết ngay việc cậu đã làm và tự mình xin lãnh hình phạt nhé.”
John không ngờ Lucien lại có thể chu đáo như vậy. Cậu cũng mừng vì người bạn tri kỷ của mình vẫn quan tâm nhiều đến cậu, mặc dù đôi khi cậu cảm thấy Lucien đã thay đổi khá nhiều.
“Chắc chắn rồi. Ước gì tớ có thể dạy cậu đọc, nhưng tớ cũng không biết đọc.” John thở dài. “Chỉ những cận vệ hiệp sĩ cao cấp mới được tham gia các lớp học chữ…” Cậu hơi buồn bực.
“John, cậu đã làm rất nhiều điều cho tớ rồi.” Lucien đặt tay lên vai John. “Tớ rất biết ơn vì có một người bạn như cậu. Thật sự đấy.”
John có thể nhìn thấy đôi mắt đầy chân thành của Lucien. Rất nhanh, cậu lại mỉm cười.
“Tớ biết. Ai mà lại không muốn có một người bạn tuyệt vời như tớ cơ chứ? Chúng ta về nhà thôi. Mẹ đang đợi chúng ta đó.”
……
Khi họ quay trở lại thì Joel đã về nhà. Alisa đang đi đi lại lại trong phòng khách. Alisa vô cùng nhẹ nhõm khi thấy họ quay về, trên hết là nguyên vẹn. Mở rộng vòng tay, Joel nhoẻn cười với họ.
“Chào mừng trở lại, những người hùng.”
Và ông ôm cả hai vào lòng thật chặt.
“Mấy đứa làm ta nhớ lại ngày xưa của mình đấy.” Joel hạ giọng và nháy mắt trong khi quay lưng lại với Alisa.
“Cha, cha và mẹ phải cẩn thận hơn trong một thời gian nữa đấy.” John có phần lo lắng.
“Có gì to tát chứ. Bọn khốn đó chỉ làm khó kẻ yếu thôi. Con đã từng đánh bại bọn chúng, nên con không còn nằm trong danh sách bắt nạt của bọn chúng nữa. Mẹ con và ta sẽ ổn thôi.” Joel chừa ra một khoảng trống để Alisa chữa trị vết thương cho Lucien, rồi ông quay sang John, tỏ ra cực kì nghiêm nghị.
“Thực ra, John, lẽ ra con nên hỏi Lãnh chúa Venn trước. Con là cận vệ của ngài ấy, là đại diện của ngài ấy. Cách con cư xử sẽ ảnh hưởng tới phẩm giá của ngài ấy.”
“Vâng, cha.” John nhận thức được sự hấp tấp của mình. “Lucien bảo con hãy chủ động cầu xin sự tha thứ của Lãnh chúa Venn, và con sẽ làm như vậy.”
Joel gật đầu. “Lucien nói rất đúng.”
Một lúc sau, Lucien xin phép đi tìm kẻ cho vay nặng lãi ở Copper Coronet. Cậu cần phải bắt đầu việc học của mình càng sớm càng tốt, và do đó cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với rủi ro trong trường hợp vì lý do nào đó cậu không thể trả được số tiền đó.
Trước khi Lucien rời đi, Joel ngăn cậu lại. Khi quay lại, cậu thấy Joel đang cầm một cái bao trơn cũ kĩ.
“Trong này có 8 Nar.” Joel đặt nó vào tay Lucien. “Cầm lấy.”
“Chú Joel…” Lucien ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc vay tiền họ vì Iven vẫn còn nhỏ. “Dì Alisa…?”
Bà mỉm cười với cậu. “Đó là tất cả những gì bọn dì có bây giờ. Không quá nhiều nhưng cũng đủ để con bắt đầu học.”
“Nhưng…” Đôi mắt của Lucien ầng ậng nước mắt. “Nhưng đây là tất cả khoản dành dụm của hai người… Con… con không thể…”
Joel cười: “Trước khi cha con qua đời, ông ấy đã giúp đỡ bọn chú nhiều hơn những gì bọn chú có thể hy vọng. Bây giờ, con đang có nhu cầu. Nên trách nhiệm của bọn chú là phải hỗ trợ con. Sau khi học được chữ và tìm được một công việc tốt, con có thể dễ dàng trả lại tiền cho bọn chú.”
“Con sẽ thật chăm chỉ.” Lucien tự tin gật đầu.
“Tất cả số tiền con có bây giờ có thể trả học phí trong hai tháng. Nếu chúng ta cùng nhau làm việc, ít nhất con có thể có được một giáo viên giảng dạy cho con cứ ba hoặc bốn tháng một lần. Đó là kế hoạch của chú.” Joel đã coi việc học của Lucien là trách nhiệm chung của gia đình họ.
Lucien nắm chặt lấy cái bao nhỏ, nước mắt lưng tròng. “Cảm ơn, chú Joel, dì Alisa, và cả cậu nữa, John.”
Đồng thời, Lucien quyết tâm đền đáp bằng cách cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau khi học được chút ít về ma thuật, Lucien biết mình sẽ phải rời khỏi Aalto càng sớm càng tốt. Cậu không thể đặt gia đình này vào bất kỳ rủi ro nào được.
Sau khi rời khỏi nhà họ, Lucien vẫn tiến về phía Copper Coronet. Nhưng lần này, thay vì tìm một kẻ cho vay nặng lãi, cậu sẽ tìm một giáo viên.