Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 145

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 0

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 737

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35236

Web Novel - Chuơng 57 - Phòng 106, Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng (4)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: Ngày 21

Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 106 (Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng)

Lời Khuyên của Hiền Triết: 0

“...”

Ngạc nhiên thật đấy.

‘Mẹ’

Tôi có cảm giác rằng cơ thể hiện tại quả thật khác Ahri một chút, nhưng không ngờ đây là cơ thể của người khác. Tôi chỉ nghĩ rằng đây là dung mạo ban đầu của Ahri trước khi nhuộm tóc.

Mỗi khi tôi chạm vào chân dung ai đó thì tôi biến thành họ. Tại sao tôi lại biến thành mẹ của Ahri sau khi chạm vào chân dung của Ahri?

29:28

Không có nhiều thời gian nữa nên tôi quyết bỏ qua suy nghĩ đó. Nghĩ ngợi gì tính sau, lúc có thời gian.

Đằng nào thì điều này cũng không tệ lắm. Vì lí do gì đó, Ahri cũng khá tin tưởng ‘dung mạo hiện tại’ của tôi! Sau khi tĩnh tâm lại, tôi cố gắng hành động giống ‘Mẹ của Ahri’ nhiều nhất có thể.

Dang rộng hai tay, tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, trong khi mở miệng nói “Lại đây con gái của mẹ”

Khi tôi mở miệng cũng là lúc -

“Haa…”

Ahri thở dài một hơi sâu như thể thất vọng tràn trề.

Kĩ năng diễn xuất của mình tệ thế à?

Choang!

Nó vẫn là một thành công - Ahri phá vỡ tấm gương và nhảy qua.

“Tốt rồi! Chúng ta đã cứu được 2 người, và chỉ còn anh Jinchul cùng Elena. Ahri, em có thể qua kia và nghỉ chút nhé”

“...”

Tiếp theo là anh Jinchul. Tôi nên biến thành ai? Tôi có nên biến thành Ahri và tỏ ra bí ẩn không?

Việc này bắt đầu trở nên khá thú vị.

Đi tới chiếc gương kết nối với anh Jinchul, tôi ưỡn hông, tay chống nạnh, vẽ lên vẻ mặt hờn dỗi rồi…

Bam!

Một nắm đấm bay từ phía sau tới chỗ tôi.

“Em không bao giờ làm thế cả”

“Akh! Anh sợ em rồi đấy. Không giống thế à?”

“Không một tí nào.”

“Anh à, trông dị thật đấy.”

“Thế anh nên cười thêm chút cho nó bí hiểm nhỉ?”

“Anh… Mục tiêu của anh là cứu anh Jinchul hay chọc em vậy?”

“...”

Tôi quyết định nghiêm túc lại. Tôi cần làm gì để cứu anh Jinchul nhỉ?

Tôi vẫn copy Ahri và thử nhảy vài bài trước mặt gương, nhưng mấy tiếng thở dài của Ahri là thứ duy nhất tôi nhận lại.

Nhìn thấy thế, Ahri đẩy tôi sang một bên và thử tự làm gì đó, nhưng mặt gương không phản chiếu em ấy, nên tôi lại đứng dậy và ra dấu cho anh Jinchul lại gần, đồng thời pose đủ kiểu dáng.

Thế nhưng, anh ấy chỉ đứng nhìn với vẻ mặt băn khoăn mà không lại gần chiếc gương.

“Anh có thể nghĩ về nhân cách của anh Jinchul trước khi làm gì đó không?”

“Nhân cách của anh ấy à?”

“Em muốn làm gì đó nhưng có lẽ anh là người duy nhất có khả năng làm gì đó, bởi anh là ‘người đầu tiên trốn thoát’, nên em sẽ nói luôn suy nghĩ của em. Thử thay đổi sang dung mạo của Elena đi. Bôi chút máu lên miệng và giả vờ như anh sắp chết ấy. Anh Jinchul chắc chắn sẽ nhảy qua thôi”

***

Giả làm Elena hấp hối - việc này chắc chắn sẽ có tác dụng.

19:44

Có vẻ như chúng tôi đã dành không ít thời gian thảo luận.

Sau khi chạm vào chân dung Elena, tôi rút một ít máu từ xilanh, bôi nó lên miệng theo lời của HLV Ahri, và cố tình tạo ra một chút thương tích lên người tôi để trông giống một Elena đang bị thương.

Rồi, tôi đến gương của anh Jinchul và diễn đạt nhất có thể trong vòng 1 phút…

Choang!

Cuối cùng thì anh Jinchul cũng không thể khoanh tay đứng nhìn một Elena hấp hối, và thoát ra sau khi phá gương.

“...”

Lạ thay là, anh ấy cũng có cùng một vẻ mặt giống Ahri khi rời khỏi Nhà Gương, và không nói nổi lời nào.

“Anh nên ngồi đó đi. Chúng ta chỉ cần cứu Elena nữa thôi”

“... Em là người đóng vai Elena à?”

“Anh có thể nghe giải thích ở đằng đó”

“...Cảm ơn nhé”

Anh ấy có cái vẻ mặt rằng muốn đấm tôi lắm rồi dù có nói cảm ơn đi nữa, như kiểu anh ấy phải nén lại vì tình hình hiện tại.

Thế này có hơi bất công với tôi không?

Mọi người xem, tôi là người đầu tiên thoát ra ngoài vì tôi động não hết cỡ, lại còn cứu người, thì tại sao mà mọi người lại bực với tôi thay vì cảm ơn không ngớt mồm chứ?!

Cuối cùng, tôi đi về phía gương của Elena trước khi nghĩ thầm.

Mình nên copy ai để thuyết phục Elena dễ dàng nhất?

Mình có nên biến thành Ahri và dùng vài phương pháp bí ẩn để tới cứu người không? Hay là anh Jinchul đáng tin cậy? Hay là một Seungyub đáng thương?

Không may là tôi không nghĩ ra được gì hữu ích.

Elena vẫn luôn xinh đẹp, nhân từ và dịu dàng, nhưng mà cùng lúc đó thì cô ấy là người che giấu cảm xúc nhiều nhất. Chà, đúng là mọi người cũng giấu không ít thứ dù đã gần gũi với nhau hơn, nhưng mà…

Tôi có cảm giác rằng bức tường quanh trái tim của Elena dày hơn mọi người.

Khó đây.

Đầu tiên, tôi biến thành Ahri và ra nhiều tín hiệu để kéo cô ấy lại.

Cô ấy không nhích một ly. Cô ấy không phản hồi bằng bất cứ cách nào, và coi sự tồn tại của tôi không khác gì những con quái vật trong gương.

Sau đó tôi biến thành Seungyub và định làm gì đó nhưng-

Elena đi khỏi tầm nhìn chiếc gương. Cô ấy nghĩ rằng cái gương này nguy hiểm nhất hay gì à?

Cô ấy đi và không để lại phương thức liên lạc gì nên tôi cũng bó tay.

Tôi đang chưa biết nên làm gì thì mọi người tới gần, và chúng tôi cùng động não.

“Có cách nào gọi em ấy không? Em thử hét lên chưa” anh Jinchul hỏi

“Âm thanh không xuyên qua mặt gương được”

“Biến thành Elena thì sao?”

“Quan trọng hơn là cô ấy biến mất hoàn toàn khỏi gương rồi. Chúng ta còn không thể thấy cô ấy.”

9:23

Chúng tôi còn chưa đầy 10 phút.

Chúng tôi không làm được gì hết.

Sau khi ra khỏi phạm vi quan sát của tấm gương, Elena còn không liếc nhìn cái gương phản chiếu tôi. Chúng tôi thấy cô ấy đi quanh, nhưng cô ấy chỉ lang thang quanh Nhà Gương mà không để ý tấm gương của chúng tôi.

5:17

Khi chỉ còn 5 phút, Elena phát hiện ra một ‘tấm gương không phản chiếu bản thân’

Thật ra tấm gương đó cũng đang có một con quái vật ẩn. Tôi không biết liệu cô ấy có nhìn thấu được không.

Không may là cô ấy không thể. Như thể phát hiện một tấm gương an toàn, cô ấy vui vẻ đập vỡ nó và…

Chúng ta hãy quên những gì xảy ra tiếp theo đi, vì đó là một cú sốc lớn. Nhìn thấy cái chết đẫm máu của một đồng đội vẫn là thứ tôi không thể quen được dù đã nhìn thấy nó nhiều lần.

Ít nhất thì Nhà Gương Ma Quái không phải là nhiệm vụ cần thể lực, và tôi có thể nhận ra Ahri và anh Jinchul cũng đã hồi phục kha khá từ Tháp Rơi Tự Do.

Chúng tôi còn 4 người sống sót.

Han Kain, Cha Jinchul, Kim Ahri, Park Seungyub

***

Chúc mừng Quý Khách đã hoàn thành Nhiệm Vụ #4: Thật? Giả? Nhà Gương Ma Quái. Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ không?

***

Nhiệm Vụ #5: Tàu Lượn Siêu Tốc Xuyên Vũ Trụ

Chúc mừng Quý Khách đã tới Nhiệm Vụ #5! Tàu Lượn của chúng ta sắp sửa khởi hành từ không gian! Trước khi đó, chúng ta sẽ ra ngoài vũ trụ bằng tên lửa, nên Quý Khách vui lòng ngồi vào vị trí chính xác.

Chúng ta sẽ khởi hành sau 30 giây!

Cái quái gì thế này? Khởi hành từ không gian?

Đó là khi mắt tôi đọc được vài cụm từ đáng chú ý.

“Ngồi vào vị trí chính xác” và “Khởi hành sau 30 giây”

Sau khi trải nghiệm nó một lần ở Tháp Rơi Tự Do, tôi hiểu cái này nghĩa là gì rồi. Vị trí ngồi là vô cùng quan trọng.

Một lần nữa, không gian bắt đầu xoay chuyển.

Và sau khi tôi hoàn hồn thì tôi đang ở trong một con tàu vũ trụ.

***

30!

“Chúng ta phải làm gì? Làm gì? Đi đâu????”

“Trật tự nào! Nhưng mà em nói đúng đấy. Đi đâu bây giờ?”

27!

Bốn người chúng tôi đang ở trong một con tàu vũ trụ lớn. Ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy chúng tôi vẫn còn đang ở trên mặt đất, kết nối với trạm không gian.

25!

“Chúng ta có phải đi đâu đó không? Cảm giác như chúng ta không nên đứng yên.”

“Anh thấy có vài cánh cửa đằng kia!” anh Jinchul kêu lớn.

23!

“Có 4 cánh cửa lận. Chúng ta đi đâu giờ?”

“Tản ra đi!”

“Tách ra?”

“Chúng ta không biết cửa nào đúng nhưng ít nhất thì sẽ có người sống sót nếu chúng ta tách ra. Anh sẽ vào đây!”

19!

Trong một thoáng thì mọi người đều vào phòng nhỏ mà không nhìn lại.

Và… tôi nghĩ một chút.

16!

Chúng tôi đang trên một con tàu vũ trụ. Tàu vũ trụ bay như thế nào nhỉ?

Chẳng phải ở trong tàu vũ trụ là bay vào không gian được rồi sao? Tại sao chúng tôi lại bị bảo là không nên ở vài nơi?

14!

Đó là lúc tôi nhận ra.

13!

Tôi lập tức sang phòng bên cạnh và kéo Seungyub ra. Không có thời gian giải thích gì, tôi ném thằng em vào căn phòng lớn lúc chúng tôi mới đến.

“Anh???”

“Ở yên đấy! Ở yên đấy và đừng đi đâu cả!”

8!

Tiếp theo, tôi vọt đến phòng bên kia và kéo Ahri ra. May là em ấy không phản đối.

“Anh chú ý ra gì rồi à?”

“Ở yên tại trung tâm!”

5!

Người tiếp theo sẽ mệt đấy. Tôi không thể kéo anh Jinchul ra bằng vũ lực được.

“Anh ơi. Anh phải ra ngoài! Nơi đó không phải đáp án!”

“Cái gì?”

“Im mồm và ra đây ngay!”

2!

Chỉ còn 2 giây , chúng tôi đều trở về nơi xuất phát, mọi người nhìn tôi khó hiểu.

PHÓNG!

Con tàu rời khỏi bệ phóng và đồng thời, toàn bộ cửa dẫn tới phòng nhỏ bị khóa.

Sau một phút, những căn phòng nhỏ đó bị rung lắc rồi dần bị tách khỏi con tàu.

Cũng phải thôi, vì hệ thống phóng của tàu vũ trụ sẽ tách rời khỏi thân sau khi phóng mà.

Chúng tôi ngay từ đầu đã không cần đi đâu cả, vì chúng tôi đã ở địa điểm chính xác.

***

“Vậy là, tất cả mọi thứ chúng ta cần làm chỉ là đứng im?”

“Cơ bản là thế. Phòng nhỏ ở ngoài đều là bẫy, kết nối với động cơ và hệ thống phóng.”

“Thế sao bọn nó lại nói là, ‘Tới vị trí chính xác trong 30 giây’?” Anh Jinchul hỏi lại

“Chắc hẳn là đang định lừa chúng ta rồi?”

“Nhiều thứ phải nghĩ quá. Anh cứ nghĩ là chúng ta phải tách ra để có vài người sống sót. Anh gần như là khiến cả đoàn bị tiêu diệt rồi.”

“Vì lí do nào đó” Seungyub nói “Em cảm giác anh Kain thông minh hơn bình thường sau khi tới đây.”

“Thông minh hơn ‘bình thường’?” Tôi hỏi

“...”

“Không. Em cam đoan là Kain thông minh mọi lúc mọi nơi mà. Chắc thế.” Ahri nói vào.

“Em không cần thêm ‘Chắc thế’ đâu nhở?”

“Thôi thì, làm tốt lắm,” Anh Jinchul nói “Đó là toàn bộ rồi chứ?”

“Chúng ta vừa mới bắt đầu thôi thì đúng hơn. Nhiệm vụ có tên là Tàu Lượn Xuyên Vũ Trụ, và chúng ta vừa mới chỉ khởi hành.”

“Haa, vậy thì nghỉ xíu thôi. Anh cảm thấy như chết rồi đây.”

***

Một lát sau khi chúng tôi di chuyển ra ngoài không gian, chúng tôi tới điểm khởi hành của Tàu Lượn Siêu Tốc.

“Vậy thì, chúng ta cần phải lên thứ này để khởi động nhiệm vụ à?”

“Tới đây đã khó rồi. Cái tàu lượn này chắc còn khó hơn đấy.”

“Mọi người ít nhất hãy cố giữ tỉnh táo đi vậy.”

Tôi ngoái lại nhìn, và nhận ra mọi người đều cực kì xuống sức. Vì Nhà Gương Ma Quái không phải một nơi cần thể lực, tôi đã hồi phục tương đối, nhưng mọi người thì chưa.

Có vẻ như một giờ là không đủ để Ahri nghỉ sau khi sử dụng một lượng lớn máu, và anh Jinchul vẫn còn tập tễnh đi.

Bên cạnh sân ga là chiếc tàu lượn của chúng tôi.

“Thử nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra đi, ít ra thì chúng ta sẽ chuẩn bị tinh thần.”

“Em có thể nghĩ ra một nguy cơ rồi”, Ahri nói.

“Chị Ahri? Chị nghĩ ra cái gì?”

“Nó là một tàu lượn siêu tốc xuyên vũ trụ, nhưng lại không có trần khoang. Em không hiểu mọi người định thở thế nào.”

“Khục! Chẳng phải ta sẽ nổ tung nếu da tiếp xúc với không gian sao? Em đọc được nó trong 1 quyển sách!”

“Ông em này. Em đủ tuổi để hiểu được những thứ như vậy chỉ có trên phim như kiểu Total Recall chứ? Kể cả khi em ở trong vũ trụ, em không nổ tung tới chết, và em cũng không đóng băng tới chết, trừ khi ở ngoài đó rất lâu. Vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất là thiếu dưỡng khí thở.”

“Xin lỗi. Em tưởng là -”

“Thôi được rồi! Chủ đề khoa học dừng ở đây thôi. Vấn đề là thở như thế nào. Tàu lượn cũng khởi động rồi, nên chúng ta khẩn trương qua bên đó đi.”