Kim Ahri
Giữa bầu không khí hỗn loạn, Seungyub dè dặt nói, “Em có nên chọn lối đi tiếp theo không ạ? Em đã làm hỏng chuyện lần trước rồi... Em có nên dùng kĩ năng kích hoạt không ạ? Nó sẵn sàng rồi đấy ạ.”
“Từ giờ, hãy gọi kĩ năng đó là ‘Vận May Nghịch Thiên’ đi. Và đừng dùng nó. Cooldown của nó rất dài.”
Mooksung cũng chia sẻ ý kiến tương tự tôi, “Vận May Nghịch Thiên à? Cái tên xịn đó... Đằng nào thì, Seungyub, Vận May Nghịch Thiên của cháu có thể là một kĩ năng dạng kích hoạt, nhưng nó giống kĩ năng tự động hơn chứ? Nó cứ tự kích hoạt khi thực sự cần tới, phải không? Giống như hồi ở Gia Đình Kì Lạ, nó cũng tự kích hoạt, và trong THPT Khách Sạn thì cháu cũng nhận được thông báo có muốn sử dụng không mà. Cứ chờ đi. Nó sẽ tự kích hoạt khi cần tới thôi.”
Giờ ông ấy nhắc thì tôi mới thấy đúng.
Kĩ năng kích hoạt, thứ mà chúng tôi quyết định gọi là “Vận May Nghịch Thiên”, cũng không hẳn là một kĩ năng kích hoạt.
Nó tự kích hoạt khi có thảm họa, và còn tự gợi ý cho chủ nhân khi mà nó có thể sẽ có ích. Nó quả là một kĩ năng kì lạ.
Cooldown của nó cũng không thể nắm bắt được. Chắc chắn là lâu, nhưng bao lâu mới là chính xác?
Kể cả bản thân Seungyub cũng không biết.
Từ những gì tôi quan sát được thì có vẻ là sẽ khác nhau mỗi lần sử dụng.
Một lần nữa, tôi lại kinh ngạc vì Phước Lành dựa trên may mắn này bí hiểm tới mức nào.
Cuối cùng, Seungyub lại chọn lối đi tiếp theo.
Lần này là cửa sau.
Chúng tôi gọi Elizabeth lại, và hướng tới cửa sau để đi tới biệt thự thứ tư.
Chúng tôi đang đi dưới lối đi ngầm, thì Songee thở dài và lên tiếng, “Có hơi muộn khi hỏi chuyện này nhưng mọi người nghĩ Perro ở đâu rồi ạ?”
Mooksung huých Songee để nhắc cô ấy dùng cửa sổ chat, và Songee nhanh chóng ngậm miệng lại.
...Thật tình thì, mình không nghĩ chuyện này quan trọng quá nhiều.
Chỉ cần Elizabeth không phải hạng ngu si thì cô ta chắc hẳn cũng đã nhận ra chúng tôi đang che giấu gì đó, và có phương pháp giao tiếp riêng rồi.
Kể cả trong thời gian ngắn ngủi mà chúng tôi có mặt tại đây, thì cô ta cũng đã nhìn thấy găng tay của Mooksung, và Ngôi Sao của Jinchul phô diễn sức mạnh.
Người ngoài nhìn vào sẽ còn thấy lạ vì chúng tôi hành động đồng bộ với nhau mà không cần nói gì cả đó.
Thế nhưng, Elizabeth chưa hề nghi ngờ chúng tôi dù chỉ một lần.
“...”
Mình có nên bắn cô ta từ sau lưng không nhỉ?
Giống như chúng tôi, thì cô ta đang mặc một bộ đồ chống đạn kèm mũ bảo hiểm toàn thân, nên cô ta sẽ không chết ngay tức khắc.
Cô ta cũng là một đặc vụ đã được huấn luyện chiến đấu, nên sẽ phản kháng.
Nhưng chúng tôi có Jinchul ở đây.
Tôi thật sự cân nhắc chuyện giết cô ta ngay và luôn.
Tôi lén lút chuyển hướng nòng súng về phía Elizabeth.
Lee Eunsol: Ahri, stop.
Kim Ahri: Đáng ngờ.
Lee Eunsol: Ý em là sao?
Kim Mooksung: Bình tĩnh lại!
Chúng tôi nên quan sát cô ta thêm một lúc.
Phòng Nguyền Rủa thường vẫn phải cần vài lần thử mới phá giải được mà?
Thay vì trừ khử cô ta ngay tại đây chỉ vì cô ta khả nghi, chúng tôi phải để mắt tới cô ta xem cô ta đang che giấu những bí mật gì.
Một mối lo khác xuất hiện trong đầu tôi.
Chúng tôi có những năng lực này như một phần của ‘thiết lập’, thế nhưng có thật là cô ta chỉ là người bình thường thôi sao?
Bản thân tôi cũng là đặc vụ của Cục Quản Trị, nên tôi không thể khinh thường năng lực chiến đấu của cô ta.
Tôi thả lỏng một chút. Chủ đề Songee nhắc tới khi nãy xuất hiện trở lại trên khung chat.
Kim Mooksung: Từ đầu, Perro [X]
Yu Songee: Chuyện này lần đầu xảy ra.
Park Seungyub: Chỗ khác như anh Kain?
Kim Ahri: Manh mối thì sao?
- Cách!
Elizabeth là người dẫn đoàn, mở cửa dẫn tới biệt thự thứ tư.
Sự căng thẳng quay trở lại, và khung chat lắng xuống.
Giờ thì Perro ở đâu rồi?
***
Sau khi trải nghiệm căn biệt thự thứ ba, chúng tôi hình thành một giả thuyết về thử thách này.
Có vẻ là đang diễn ra một trò chơi “tìm điểm khác biệt”.
Mỗi căn biệt thự lặp lại đều có một điểm khác biệt.
Điểm khác biệt đó luôn chứa một con quái vật sẽ tấn công chúng tôi sau một khoảng thời gian.
Ngay khi chúng tôi tới căn biệt thự thứ tư qua cổng chính, chúng tôi kiểm tra tỉ mỉ mọi chi tiết ngóc ngách.
Trong ba lượt trước, chúng tôi hoàn toàn không chuẩn bị gì và cũng không thể chống trả, nhưng giờ thì có chiến lược nên tình hình đã khác.
Với thị lực mạnh mẽ của Eunsol, chúng tôi nhanh chóng tìm ra vấn đề.
“Kia kìa! Cái cây trong phòng khách! Loại cây đã thay đổi.”
Chúng tôi không thể lặp lại sai lầm khi đánh mất Elena.
Mooksung và Jinchul lập tức nổ súng vào cái cây.
- Bùm ! Bùm ! Bùm ! Bùm !
Sau khoảng bốn hay năm phát đạn, một chuyện kì lạ xảy ra.
Cái cây bắt đầu chảy máu như một con thú, rồi dần đổ gục xuống sàn nhà và biến mất.
“...”
Sau đó, không có sự dị thường nào khác xảy ra tại biệt thự thứ tư nữa.
Chúng tôi cuối cùng cũng tìm ra phương án đúng.
Sau khi lấy lại hơi, Eunsol ra lệnh trong khung chat.
Lee Eunsol: Seungyub, phòng tiếp theo.
Park Seungyub: Mọi phòng em chọn đều có quái vật. Người khác chọn không được sao?
Lee Eunsol: Tiết kiệm chữ. Không ai đổ lỗi cho em. Cứ chọn đi.
Đó là sự thực.
Không ai trong chúng tôi đủ ngốc để đổ lỗi cho Seungyub vì phòng em ấy chọn có quái vật.
Vì chúng tôi đang đoán bừa vô căn cứ nên cũng chẳng thể tốt hơn nếu người khác chọn.
Nhưng rõ ràng là tinh thần Seungyub đang lung lay sau khi gặp phải quái vật trong các phòng mình chọn.
“Mọi người! Lại đây này!”
Giọng nói to bất thường của Elizabeth ngắt ngang chúng tôi.
Chúng tôi đều quay đầu sang cô ta và ngạc nhiên khi thấy cô ta đang mở cửa sau.
Jinchul nhanh chóng chạy sang để thuyết phục, “Đội trưởng, chờ chút đã. Chúng ta nên thảo luận nên đi đâu tiếp chứ -”
“Thảo luận? Chúng ta đã thảo luận bao giờ à? Chỉ là thằng nhóc kia vẫn luôn chọn bừa thôi mà? Và mọi phòng chúng ta vào đều có quái vật trong đó.”
Trong thoáng chốc, mọi người chết lặng.
Chúng tôi vẫn đang trao đổi qua khung chat, nhưng đối với Elizabeth, thì có vẻ là chúng tôi chỉ đang lặng lẽ đi theo mấy lần đoán bừa của một đứa trẻ.
Nếu Elizabeth là người đáng tin và tình huống còn ổn thỏa, thì chúng tôi đã nghe theo cô ta.
Nhưng nói thẳng thì, chúng tôi không thể làm vậy ngay bây giờ.
Kim Ahri: Quái lạ. Giết Elizabeth ngay đây thôi.
Cha Jinchul: Đột nhiên?
Kim Mooksung: Quyết định vội vàng không giống cô lắm.
Lee Eunsol: Sao lại hành động thế này?
Yu Songee: K a m D a u n.
Mọi người đều không đồng tình.
Yu Songee... cô có biết tiếng Anh không vậy?
Tôi khẽ thở dài. Tôi biết tại sao mọi người không ủng hộ rồi.
Lí do duy nhất tôi có để nghi ngờ Elizabeth là vì cô ta vẫn luôn hành động độc lập, và không phản ứng gì với những năng lực của chúng tôi.
Hành động độc lập có thể được coi là cô ta đang tự mình điều tra, và không phản ứng cũng có thể là vì cô ta là đặc vụ của Cục Quản Trị, đã quen với những chuyện này.
Cũng logic nếu họ thấy lạ khi tôi đột nhiên muốn giết cô ta, chỉ do cô ta có ý kiến hơi khác.
Lí do tôi vẫn luôn nghi ngờ Elizabeth...
Là trực giác của mình!
Trong một sự kiện quỷ quái như thế này, tôi có kinh nghiệm nhiều hơn tất cả các người đó!
Một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm có thể ngửi thấy mùi khả nghi từ hành vi của người qua đường.
Tương tự thế, trực giác của tôi vẫn đang cảnh báo tôi về hành vi của người đàn bà kia từ nãy.
Cảm thấy bầu không khí căng thẳng giữa chúng ta, Elizabeth đưa ra giải pháp thỏa hiệp, “Nếu ai nghĩ rằng có đường khác tốt hơn thì lên tiếng đi. Phải thảo luận cho tử tế. Đừng có để thằng nhóc đó quyết định mọi lúc chứ.”
Không ai trả lời.
Nói thật thì chúng tôi không chọn đường dựa trên tư duy logic nên cũng chẳng nói được gì.
Và cũng đúng là có quái vật xuất hiện trong các căn phòng Seungyub đã chọn.
Có vẻ mọi người đều đang nghĩ tới thử một phương án khác rồi.
Có gì đó rất lạ.
Dù em ấy không sử dụng Vận May Nghịch Thiên, nhưng Seungyub chẳng phải nổi tiếng vì những trò như kiểu đổ xúc xắc mọi lần đều ra 6 sao?
Đương nhiên là không phải 100% đều ra 6. Suy cho cùng thì cũng là xác suất.
Thế nhưng, em ấy vẫn là người may mắn, nên cũng hơi lạ khi chọn sai hai lần liên tiếp.
Nếu suy nghĩ đơn giản thì chắc chỉ là do tinh thần bất ổn dẫn đến Phước Lành không hoạt động chính xác.
Nhưng nếu nghĩ theo cách khác thì sao...
Biết đâu Seungyub đã chọn căn phòng đúng thì sao?
Chỉ vì có quái vật trong phòng đâu có nghĩa là chọn sai đâu?
Đầu tôi lại rối tung lên.
Chúng tôi giờ đang đi trong lối ngầm quen thuộc dẫn tới biệt thự tiếp theo.
Cuối lối ngầm, như mọi khi, vẫn là cánh cửa dẫn tới căn biệt thự tiếp theo.
Elizabeth mở cửa –
“Lũ ngu.”
Ngay lập tức, Elizabeth trở nên trong suốt và biến mất!
“Cái đéo gì?!”
“‘Cái đéo gì’ là sao?! Đã bảo là giết con chó đó rồi mà!”
Chẳng còn thời gian chửi thề thêm nữa. Đằng sau cánh cửa không phải là một căn biệt thự mà là một không gian khổng lồ trắng xóa, và một con gorilla vĩ đại đứng ở trung tâm.
- GẦMMMMM!
Một tiếng gầm long trời lở đất!
Căn phòng này là một cái bẫy. Seungyub vẫn luôn né được bẫy từ trước tới giờ!
Con gorilla lao với tốc độ bàn thờ về phía chúng tôi.
- Bùm! Ratatatatatata!
Trong nháy mắt, mọi người tản ra và bắt đầu xả đạn.
Các nòng súng đều lóe lên, và vòng tay của Songee cũng tỏa ra nhiều chùm sáng.
Một điều không tưởng xảy ra. Những viên đạn đều bật ra.
“Dừng lại! Ngừng bắn! Mấy viên đạn đều bật lại và có thể bắn trúng chúng ta!”
Hàng tá loạt đạn được xả ra trong chớp mắt, nhưng chúng còn không xuyên thủng được lớp da của con quái vật.
Ít nhất thì chiếc vòng tay vẫn còn hiệu lực.
Con gorilla, không thể nhìn thấy chúng tôi, bắt đầu quăng quật lung tung cho đến khi -
Nó bắt đầu vung những cánh tay khổng lồ loạn xạ!
Chưa đầy ba giây sau, nắm đấm khổng lồ của con gorilla dập xuống Songee.
- Rầm!
Với một tiếng động lớn, Seungyub lao vào cản đường, nhận thay cú đấm đó trước khi bị đẩy văng vào tường.
Em ấy có ổn không?
Chắc là không sao, vì đang mặc Bộ Đồ Bảo Hộ mà, phải không?
Mình phải ôm em ấy một cái khi ra ngoài mới được!
Giữa sự hỗn loạn đó, thì Songee hét lên, “S-Seungyub! Chúng ta phải làm gì? Con gorilla đó thông minh đó. Nó chỉ vùng vẫy lung tung - ”
- Rầm ! Rầm !
Cha Jinchul húc thẳng vào con gorilla từ phía sau.
Anh ta dẫm xuống sàn mạnh tới mức tỏa ra dư chấn tới tận chỗ tôi.
Cùng lúc đó, một làn sóng mạnh mẽ tỏa ra trước mặt Jinchul, đi kèm một áp lực đè nén da thịt.
Con gorilla đó có bộ da cứng cáp thế nào đi nữa thì có thể chịu được sức mạnh của Ngôi Sao không?
- KWWAAAAAHHHH!
Lần này là một phản ứng hoàn toàn khác! Trong nháy mắt, Ngôi Sao bắt đầu biến đổi lớp da trên lưng con gorilla. Đá mọc ra từ cơ thể nó, và phần thịt bắt đầu nứt toác ra!
Sau khi thấy thế, Mooksung và tôi lập tức nổ súng cùng nhau.
Khác hẳn rồi! Da con quái vật vặn xoắn lại, và mất đi đặc tính phòng ngự mạnh mẽ của nó.
Con gorilla kêu lên đau đớn khi những viên đạn găm vào thịt của nó.
- Bùm!
“Á!”
Ngay một khắc sau, một viên đạn bay ra từ thinh không, găm vào Songee. Em ấy thét lên rồi gục xuống sàn.
“Elizabeth!”
Elizabeth, người đã trở nên vô hình và trốn ở đâu đó, đã tấn công Songee!
Nhờ bộ đồ chống đạn toàn thân, thì phát đạn đó không phải chí tử, nhưng dù có được bảo hộ thì lực tác động của viên đạn cũng không phải là nhỏ.
Chắc cũng phải cảm giác như bị một nhát búa tạ gõ vào người.
Songee đang quằn quại đau đớn trên sàn, trong khi đó thì con gorilla, giờ đã không còn bị chiếc vòng tay kiểm soát, lập tức quay sang tấn công Cha Jinchul.
- Boom! Boom!
“Kraah! Thứ này là cái đéo gì vậy?! King Kong à?! ĐỊT MẸ -”
2 giây? 3 giây? Con gorilla đó đấm bay Cha Jinchul trước khi anh ta còn kịp phản kháng.
Chỉ trong một đòn, mọi chuyện đã rõ.
Con quái vật đó sở hữu sức mạnh còn vượt qua cả Cha Jinchul.
Nó làm tôi nhớ tới con gorilla trong bộ phim mà đánh nhau với khủng long gì đó ấy.
Nó còn thông minh nữa. Sau khi đánh bay Cha Jinchul, nó không dừng ở đó mà lập tức nhảy lên không –
Thứ đó thật sự nhảy được như vậy với kích thước đó hả? Nó có phải Hulk không?
Tôi không thể quan sát được lâu hơn nữa.
Với một âm thanh rung chuyển trời đất, thì sự tồn tại của Cha Jinchul chỉ còn trong thì quá khứ.
Nhưng cũng không phải là anh ta đã hi sinh vô ích. Trong khi nắm đấm khổng lồ của con gorilla nghiền nát Cha Jinchul, thì Ngôi Sao vẫn luôn tỏa ra những đợt sóng quỷ dị tới tận những giây phút cuối cùng.
Trong vài giây thôi, thì lớp da không thể xuyên thủng của con gorilla đã bị xé nát, phần lớn chỉ còn là những mảnh vụn.
Giữa mớ hỗn độn này thì tôi... thực tình không thể làm gì.
Mình nên làm gì? Cổ Huyết của mình có nhiều năng lực thật, nhưng không có thứ nào có thể địch lại một thứ ngu si tứ chi phát triển như kia được.
Thôi miên sao? Con gorilla đó sẽ nghiền mình thành thạch trước khi kịp thôi miên mất.
May thay, sau khi con gorilla tỉnh lại, sự hiện diện của Elizabeth đã hoàn toàn biến mất, như thể cô ta chỉ là một con chuột.
Con gorilla hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của cô ta.
Khi bầu không khí trở nên kinh hãi hơn, thì một con bướm đột nhiên xuất hiện.
“...”
Một con bướm màu lam nhạt tuyệt đẹp, hoàn toàn không thuộc về khung cảnh địa ngục đẫm máu này.
Con bướm chầm chậm bay về phía con gorilla như thể chơi đùa với nó.
Có lẽ ngay chính con gorilla cũng bất ngờ, hơi chững lại trước khi vung tay bạt con bướm đi.
Khoảnh khắc con bướm chạm vào bàn tay con gorilla, thì nó chui tọt vào bên trong đó!
Eunsol chắc cũng đang trốn ở đâu đó!
Giống như Elizabeth!
Lần đầu tiên kể từ khi chiến trận bắt đầu, con gorilla mới lảo đảo.
Ngay lúc đó, cửa sổ chat lóe lên.
Kim Mooksung: Ahri! Ngay lúc này!
Tôi lập tức cầm súng lên và lao tới phần da đã bị lột bỏ của con gorilla.