Lần thử thứ 2, Kim Ahri
“Đội Trưởng Elizabeth, chúng tôi đã có mặt tại Dinh Thự Hestbert.”
“Hmmm. Mọi người đang bảo tôi là nơi này đã có thương vong lên tới ba chữ số rồi sao?”
“Cứ đà này thì sang năm con số sẽ lên tới 4 chữ số đấy ạ.”
“Đó là lí do chúng ta ở đây – để ngăn chặn việc đó. Vào thôi.”
- Rầm!
“Âm thanh gì vậy?”
“Đội Trưởng Elizabeth! Cửa đã bị khóa rồi!”
“Anh đang nói gì vậy? Liên lạc tổng hành dinh ngay!”
“Chuyện gì thế này? Tín hiệu mất rồi!”
- Bzzzzt!
Sau khi tiến vào Dinh Thự Hestbert, một âm thanh giật lên trong đầu tôi, và tôi tỉnh lại.
Không giống như lần đầu, những đồng đội tôi đều không ai co giật.
Thay vào đó thì Cửa Sổ Chat lập tức nhấp nháy.
Lee Eunsol: Đang chụp ảnh biệt thự thứ nhất.
Trong khi Eunsol đang dùng đôi mắt của cô ấy để chụp ảnh lại biệt thự, cho chúng tôi đối chiếu sau này trong trò ‘tìm điểm khác biệt’, thì tôi câu giờ, bám lấy Elizabeth và giả vờ bối rối khi liên lạc bị cắt.
Quả nhiên, không lâu sau thì mọi chuyện dần diễn ra.
“Áaaaaa!”
“Oliver? Chuyện gì vậy?”
“N-nhìn này!”
Y như dự đoán.
Những con chữ rõ ràng, đỏ như máu xuất hiện trên tấm gương lớn treo trên tường.
Go down.
Kain có gợi ý rằng nên đập vỡ gương trong căn biệt thự thứ nhất rồi nhỉ? Có khi cũng có lối thoát đằng sau nó.
Cũng đáng để thử. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị để phải chiến đấu với cô gái quỷ nếu cần rồi, và mọi người đều đang ở 100% sức lực.
Kim Ahri: Seungyub, đứng cạnh gương đi. Chuẩn bị trốn thoát.
Park Seungyub: Vâng.
Tôi vẫn quan sát Elizabeth và chĩa súng về phía gương.
Elizabeth không có phản ứng gì.
Thực ra cô ta còn tự hỏi tại sao tôi chưa bóp cò nữa.
Nếu mọi người cân nhắc quy trình phản ứng của một Đặc Vụ Cục Quản Trị, thì bắn rồi ném thêm một quả lựu đạn vào bất cứ thứ gì “khả nghi” là vô cùng bình thường.
Các Đặc Vụ Cục Quản Trị chẳng phải vai chính của phim kinh dị để đi khám phá các nơi kì lạ mà không mang theo vũ khí. Súng với bom có tác dụng với 90% Thực Thể Hỗn Mang trên Trái Đất thôi.
- Bùm ! Xoảng !
Cùng một âm thanh lớn, tấm gương vỡ vụn.
“...”
Chẳng có gì đằng sau tấm gương, chỉ là một bức tường bình thường.
Dự đoán của Kain đã sai.
Chúng tôi không thể trốn thoát ngay từ biệt thự đầu tiên. Chỉ có vài biệt thự nhất định mới có lối thoát.
Vì chỉ có một lối đi trong biệt thự đầu tiên nên chúng tôi không cần phải quyết định là đi đâu.
Chúng tôi đi xuống tầng hầm biệt thự.
***
Chúng tôi vào biệt thự thứ hai.
Nếu không có gì thay đổi thì quái vật trong biệt thự này sẽ trốn dưới tấm thảm.
Lee Eunsol: Tấm thảm trong phòng khách đã thay đổi. Có quái vật ở đó.
Giống hệt như khi đó, con quái vật trong biệt thự thứ hai là ở trong tấm thảm.
Giờ mọi việc mới bắt đầu này.
Kim Mooksung và Cha Jinchul lặng lẽ lẻn ra phía sau Elizabeth.
Vẫn chưa phải lúc. Vẫn còn vài thứ phải xác minh. Elizabeth mở miệng.
“Đi kiểm tra phòng khách đi.”
Chúng tôi đi về phía phòng khách như được bảo, nhưng chúng tôi hành động tự nhiên hết sức có thể, trong khi né tấm thảm ra.
Sau một lúc, Elizabeth, rõ ràng là bực mình vì chúng tôi vẫn do dự, lại lên tiếng.
“Kia kìa. Đừng có tám chuyện nữa và kiểm tra kĩ hơn xem.”
“Vâng thưa Đội Trưởng. Tôi xin lỗi.”
“Kiểm tra sàn nhà nữa.”
Cô ta rõ ràng là đang nói đến tấm thảm. Thế là đủ để xác minh hai thứ.
Trước tiên là cô ta biết địa điểm của con quái vật.
Thứ hai là cô ta định trừ khử cả Oliver lẫn chúng tôi.
Thế là, Cha Jinchul “tình cờ” đẩy cô ta về phía tấm thảm.
Elizabeth sốc tới mức tí thì ngất xỉu, cô ta ngay lập tức bò dậy rồi rút súng ra.
Nhưng đã là quá trễ.
[Bà bảo rồi mà cháu yêu? Đừng có giẫm lên thảm mà đi giày!]
Con quái vật lập tức nhảy ra khỏi tấm thảm, nắm lấy chân Elizabeth –
“Im mồm.”
Trước khi nó kịp làm gì đó, thì Cha Jinchul đã túm cổ con quái vật đó rồi đơn giản là dùng sức giật nó ra.
Vẻ ngoài quái đản của con quái vật hiện rõ sau khi bị kéo ra khỏi tấm thảm.
Thân trên của nó trông giống một người phụ nữ lớn tuổi, nhưng thân dưới chỉ là một đống thịt cọ quậy.
Cha Jinchul cạy mồm con quái vật như thể nó chẳng là gì cả, rồi triệu hồi Ngôi Sao và đút thẳng vào mồm nó.
Chưa đầy ba giây sau, bà già quái vật đó biến thành một hỗn hợp kim loại, bùn đất và thịt quái dị.
“Này, Đội Trưởng, cô phải cẩn thận hơn chút chứ.”
“Cha Jinchul! Đó phải là lời của tôi mới đúng chứ! Sao anh dám đẩy tôi –”
“Nếu không vì tôi thì cô đã bị kéo xuống dưới thảm và bị con quái vật đó giết rồi. Cô phải biết ơn tôi một chút chứ?”
“... Tôi cảm ơn anh vì chuyện đó. Nhưng anh cũng phải cẩn thận hành vi của mình hơn.”
“Tôi đã định làm thế rồi. Giờ thì, giải quyết người nguy hiểm nhất ở đây thôi.”
“Ý anh là sao – ”
- Thụp!
Cha Jinchul lập tức lấy hai tay kìm chặt Elizabeth lại.
Mooksung lao tới, lột mũ bảo hiểm và giáp chống đạn ra, còn Eunsol thì trói cô ta vào ghế bằng sợi dây thừng cường lực đã chuẩn bị sẵn.
Tất nhiên, có một người không thể đứng yên khi mọi thứ đang diễn ra.
“Mọi người đang làm gì vậy? Chuyện gì thế này?”
Oliver, người đang lao tới vì sốc, bị Songee trấn áp chỉ sau vài cái phẩy tay.
Trong lần thử thứ hai này, chúng tôi đã thành công áp chế cả hai NPC.
“Ahri, chúng ta nên làm gì với Oliver đây?”
“Hmm? Anh ta có vẻ không thuộc phe Elizabeth. Cô ta cũng muốn quẳng anh ta cho lũ quái vật như mình thôi. Nhưng em không chắc là có thể tin tưởng được anh ta không.”
Trước khi chúng tôi tiến vào The Cube, mọi người đều muốn tra tấn Elizabeth, nhưng nói dễ hơn làm.
Vả lại, cũng chẳng cần phải sử dụng một phương pháp tối dạ như vậy.
“Giữ chặt cô ta nhé. Em phải nhìn vào mắt cô ta một lúc đấy.”
“Anh giữ đây rồi.”
Trong khi Elizabeth bị khóa chặt vào ghế để không thể nhắm mắt, tôi nhìn vào mắt cô ta trong ba phút, sử dụng ám thị mạnh nhất của mình.
“Ô kê ~! Giờ cô sẵn sàng trả lời thành thực chưa?”
“...”
“Câu hỏi đầu tiên. Làm thế nào để an toàn đi tới viện nghiên cứu?”
“Cô đang nói về cái gì vậy?”
“Căn phòng có TV, không gian đằng sau màn hình. Làm sao để tới đó an toàn?”
“Tôi không hiểu cô đang nói về cái gì.”
Tôi thoáng nhìn về phía Elena để xác nhận.
Elena ra dấu O ngay lập tức, tức là Elizabeth không nói dối.
Elizabeth không thể kháng lại ám thị của tôi, và đang nói thật.
“Để tôi hỏi một câu khác nhé. Một đồng đội của tôi bị giam ở đâu đó. Nơi đó toàn màu trắng, con người ở đó cũng mặc áo thí nghiệm trắng đi loanh quanh. Cô có biết nơi đó ở đâu không?”
“Ý cô là tổng hành dinh à?”
“Được rồi, cứ gọi theo ý cô đi, ‘tổng hành dinh’. Nơi đằng sau màn hình TV đó là tổng hành dinh, đúng chưa?”
“Đúng rồi.”
“Tôi đến đó an toàn như thế nào?”
“Tôi không hiểu ý cô. Chẳng có mối nguy hiểm nào cả.”
Lời của cô ta hàm ý rằng chẳng có gì nguy hiểm, nên tại sao tôi còn phải lo?
Kể cả cô ta cũng có vẻ khó chịu với hướng đi của cuộc trò chuyện.
Songee, cũng khó chịu không kém, thẳng thừng nói, “Sao không bảo cô ta khai hết những gì mình biết về The Cube đi?”
Mooksung, hiểu ra gợi ý, chặn Songee lại.
“Nếu mà hỏi thế thì cô ta chỉ có đưa ra mấy lời mù mờ vô nghĩa thôi. Ta phải hỏi những câu cụ thể.”
“Mọi người im lặng đi. Elizabeth, giải thích cách để đi tới tổng hành dinh qua TV đi.”
“Mọi người cần bịt tai lại, bật TV lên, rồi nhắm mắt lại và đi thẳng khoảng 200m. Mọi người sẽ đi tới Đơn Vị Cách Ly 13-4 bên trong tổng hành dinh.”
...Phản hồi đó có hơi lạ.
Mọi người thì vui vẻ tới lạ vì giải pháp đơn giản đó.
Jinchul là người đầu tiên lên tiếng.
“Thế là mình chỉ cần nhắm mắt bịt tai thôi hả?”
Songee cũng cười kinh ngạc.
“Dễ vậy thôi hả? Wow! Em nghĩ mình phải sử dụng một giải pháp nào cực kì sáng tạo chứ.”
Elena có vẻ chưa tin.
“Nhưng... có thật là dễ vậy không? Mình chỉ cần nhắm mắt bịt tai là sẽ an toàn sao?”
Seungyub thì lại cực kì phấn khích.
“Bịt tai! Đó là giải pháp em nghĩ ra mà phải không? Giống đấy chứ? Tắt tiếng hay bịt tai thì cũng chỉ là không nghe thấy tiếng TV thôi.”
Mooksung thở dài rồi khen một câu.
“Ừ. Giỏi lắm, giỏi lắm. Nhưng vẫn hơi lạ... Không đời nào một thực thể như vậy lại có thể bị ngăn cản bằng cách nhắm mắt được.”
Elena cũng có vẻ bối rối.
“Cháu đồng ý ạ. Nhưng lời của Elizabeth không phải nói dối.”
Có gì đó rất lạ.
Có một thứ trọng yếu ẩn trong câu trả lời của Elizabeth mà chính bản thân cô ta cũng không thể nhận ra.
Thế nhưng, chúng tôi không có thời gian nhàn nhã để suy nghĩ chuyện này.
“Noona! Chị thử hỏi về cô gái quỷ đó xem! Hỏi xem cô ta là gì?”
“Để chị hỏi, nên là trật tự đi. Elizabeth, trong khi đi vòng quanh biệt thự thì cuối cùng cũng sẽ tìm thấy một tấm gương dẫn ra ngoài, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Và đằng sau đó là một thực thể cực mạnh, phải không?”
“Cô đang nói về Beatrix sao?”
“Beatrix? Cô ta là cái gì?”
“...”
“Cô ta là thực thể kiểu gì?”
[Ngươi có chút kĩ năng đấy chứ nhỉ? Một nhà thôi miên mạnh mẽ hay chăng?]
Đột nhiên, phép ám thị đã bị phá vỡ.
Không cảnh báo trước gì, Elizabeth đã bị giải phóng, và trước khi tôi kịp phản ứng thì cả cơ thể của Elizabeth đã trở nên trong suốt và vặn vẹo quỷ dị.
- Crắcc!
Da của cô ta tạo thành những gợn sóng, như thể chúng là phím đàn piano, rồi cô ta đột nhiên có một sức mạnh phi phàm, bứt phá khỏi hoàn toàn chỗ dây thừng trói buộc và lao đến chúng tôi.
Cha Jinchul ngay lập tức lao đến để trấn áp cô ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cái lười to bằng cánh tay người lớn bắn ra từ miệng Elizabeth và dính vào bức tường đang treo một chiếc đồng hồ.
“Chuyện gì vậy? Tại sao cô ta lại đột nhiên tấn công bức tường thay vì chúng ta – ”
- Rầm!
Bức tường mà lưỡi cô ta chạm phải đổ sập xuống, tiết lộ một cái nút ẩn mà không ai biết.
Mọi người xanh mặt khi thấy thứ đó.
Có gì đó cực kì không ổn rồi! Lúc đó, tôi đã hoàn toàn từ bỏ ý định tra khảo Elizabeth thêm nữa.
“Cha Jinchul! Giết cô ta đi!”
Jinchul ngay lập tức bẻ cổ Elizabeth bằng hai tay, và cảm thấy còn chưa đủ, thoáng triệu hồi Ngôi Sao để biến cơ thể xấu xí của cô ta thành đá tảng.
- Rầm ! Ầm !
Cả căn biệt thự bắt đầu rung lắc.
“Lối này! Mọi người ơi!”
Chúng tôi đều lao về phía cửa sau, theo tiếng gọi khẩn thiết của Seungyub.
A, cuối cùng thì vẫn phải đi theo Seungyub.
Cũng chẳng còn cách nào khác. Thôi thì hi vọng phòng này không phải là phòng bẫy.
Ngay trước khi cửa sau đóng sập lại, tôi thoáng thấy một thứ gì đó rất kinh khủng húc đổ bức tường.
Tôi chẳng muốn nhìn xem thứ đó là gì, nên tôi sập cửa rồi chạy tới biệt thự tiếp theo.
***
Kim Ahri
“Hộc, hộc, hộc. Mọi người ổn cả chứ?”
Mọi người đều đang thở dốc, nhưng đa phần là ổn.
Ugh! Tiếc thật đấy. Mình vẫn còn muốn hỏi thêm nhiều thứ nữa!
Khó hiểu thật. Chúng tôi đã biết cô ta có năng lực tàng hình, nhưng năng lực biến thành quái vật sao?
Cô ta không sử dụng năng lực đó trong lần đầu mà.
Lại còn phá được ám thị nữa!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trong khi đó, Oliver, người đã thoát được sự kiểm soát của Songee, cũng đang thở dốc gần bên.
Tự nhiên thì, mọi người quay mặt sang nhìn Oliver.
“C-Cái gì? Tôi không phải gián điệp đâu.”
Elena gật đầu, và sau khi xác nhận, Mooksung bình tĩnh đáp lại.
“Chúng tôi cũng không nghĩ thế. Có vẻ Elizabeth cũng định trừ khử cả cậu nữa.”
“Tôi không hề biết trước chuyện này. Tôi không thể tin được Elizabeth lại là gián điệp? Một kẻ phản bội? Sao mọi người còn biết được chứ? Lại còn nói về TV với tổng hành dinh là sao?”
Đó là một câu hỏi khó mà trả lời. Vì chúng tôi đang nắm đằng chuôi, nên Mooksung quyết định gạt câu hỏi của anh ta đi.
“Ta có cần phải thực sự giải thích chi tiết mọi thứ ở nơi này không? Khi nào ra ngoài thì ta sẽ nói. Thế cậu có gì để nói không?”
Oliver, run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng cũng đáp, “Nếu tôi phải nói gì đó... thì từ duy nhất tôi hiểu trong cả cuộc đối thoại với Elizabeth là ‘Beatrix’.”
“...!!!”
Anh ta lại hiểu được từ quan trọng nhất?
Tôi lao tới chỗ anh ta.
“Anh biết gì? Nói cho chúng tôi mọi thứ về Beatrix, đừng bỏ qua bất cứ thứ gì.”
Cha Jinchul mỉm cười thân thiện rồi đặt tay lên vai Oliver. Bàn tay đã xé xác bà già quái vật đó vẫn còn dính đôi chút máu thịt.
“Tốt nhất là cậu không nên làm gì đó kì lạ nhé. Tôi nói vậy chỉ để tốt cho cậu thôi.”
Oliver run rẩy từ đầu tới chân, bắt đầu khẩn khoản nói.
“Beatrix, có tên chính thức là Thực Thể Hỗn Mang 1283, ‘Tưởng Tượng U Ám’, là thành tựu lớn nhất của chi nhánh Arizona, dưới trướng lãnh đạo của Thủ Trưởng, Nghiên Cứu Viên Han Kain. Có tin đồn rằng, nếu Cục Quản Trị có thể sử dụng được năng lực đó hoàn toàn, thì nó sẽ là vũ khí tối thượng bảo vệ thế giới. Đó là lí do cơn thịnh nộ của Beatrice, và Thủ trưởng biến mất là những sự kiện thảm khốc tới vậy...”