Kim Ahri
- Xoẹt!
Sau khi tôi lùi lại, thì một bàn tay bắn thẳng vào nơi từng là cổ họng của tôi.
[Ồ? Ngươi né được hả? Không tệ - ]
Trước khi Beatrix kịp nói hết câu, thì một chùm sáng đã tỏa ra từ cổ tay Songee.
[Cái quái gì -]
Cô ta lẩm bẩm đầy khó hiểu trong khi dụi mắt. Trong thoáng chốc sau đó, cô ta đã tạo ra thêm nhiều con mắt khác khắp nơi.
Tôi không định cho cô ta làm thế.
Căn biệt thự chật hẹp đột nhiên tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, cán cân xé toạc bức tường bê tông, đánh thẳng vào người Beatrix.
Đồng thời, Cha Jinchul và tôi bắt đầu bắn vào những con mắt được Beatrix tạo ra khắp nơi.
Đây là chiến dịch đầu tiên của chúng tôi!
Songee sẽ tác động tới giác quan của Beatrix, còn Cha Jinchul và tôi sẽ liên tục xả đạn vào những con mắt kia để phá hủy chúng.
Trong khi Beatrix đang quằn quại chống đỡ thì Elena sẽ đảm nhiệm vai trò tấn công.
Kể cả cơ thể mạnh mẽ của Beatrix, thứ có thể coi mưa đạn như không, cũng chẳng thể chịu được những đòn tấn công liên tục của Cán Cân Công Lý, thứ mà có thể nghiền nát cả một tòa nhà.
Không lâu sau, thân trên của Beatrix hoàn toàn bị nghiền nát.
Kinh hoàng thay, kể cả trong tình trạng như vậy, mà cơ thể quái dị của cô ta vẫn liên tục tái tạo!
Sức mạnh của Công Lý vẫn là chưa đủ.
Cha Jinchul, người vẫn chưa muốn sử dụng Ngôi Sao để tránh làm tổn thương đồng đội do căn biệt thự có kích cỡ hạn chế, đành phải ra dấu triệu hồi nó –
- Gugungung!
Cả căn biệt thự rung chuyển. Đó không chỉ là chấn động thông thường – cả căn biệt thự đã xoay 1 vòng 360 độ!
Cái kết cấu của mê cung Cube này phải như thế nào thì mới xoay được như vậy chứ?
Chúng tôi còn đang bị quăng quật khắp nơi và chẳng thế lấy lại thăng bằng, thì Beatrix, dù hơn nửa thân trên đã biến mất, vẫn thoải mái “bay” ra ngoài cửa sổ.
“Cô ta còn bay được nữa hả?” Cha Jinchul kêu lên kinh ngạc.
“Cơ thể rắn chắc hơn bê tông, năng lực hồi phục có thể khiến giun dẹp ngao ngán, khả năng tạo mắt ở khắp nơi, và giờ còn là bay nữa? Chưa kể là cô ta còn tạo ra quái vật. Thế còn gì cô ta không làm được nữa không? Cục Quản Trị đã thật sự tạo ra một thứ như thế này hả? Ahri, những con quái vật như thế này tồn tại trên Trái Đất à?”
Tôi ngậm miệng lại vì chẳng có gì để nói.
Có một khoảng lặng ngắn.
Songee, với vẻ bối rối, hỏi.
“Kết thúc rồi ạ? Em không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng thế. ”
“Tất nhiên là chưa. Nhìn Elena đi.”
Công Lý của Elena vẫn đang tỏa sáng khắp nơi. Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
“Seungyub.”
“Vâng?”
Tôi lặng lẽ chỉ về tấm gương, và Seungyub nhanh chân chạy tới đó.
Tôi có cảm giác là màn 2 sắp bắt đầu sớm thôi. Vì vậy, chúng tôi phải đảm bảo được một lối thoát.
- Rầm!
Seungyub, khi đang định chạy qua lối thoát trong gương, đã bị một thứ gì đấy thộp lấy và quẳng lên không.
Trần nhà của biệt thự - hay đúng hơn là – ‘nắp’ của nó, đã được mở ra.
Tôi cuối cùng cũng hiểu kết cấu thực sự của The Cube.
***
Tôi đưa mắt ra phía bên ngoài nhìn, trong khi Elena chặn bàn tay đang tấn công bằng đôi cán cân của cô ấy.
Quả là một nơi bí ẩn.
Nếu chúng tôi không phải chiến đấu với Beatrix thì tôi đã muốn khám phá nơi này không ngừng rồi.
Một không gian kì lạ phủ đầy sương mù xanh thẫm, với vô số những chiếc hộp bán trong suốt, trôi nổi tự do xung quanh.
Mặt đất ở phía xa bên dưới trông giống một hoang mạc màu đỏ.
Những chiếc hộp được kết nối với nhau bằng những sợi cáp mà chúng tôi đã gọi là “lối đi”.
Phần lớn những chiếc hộp đều chứa đầy những “biệt thự”. Chắc chúng là những Phòng Sao Chép hoặc Phòng Trốn Thoát.
Trong vài chiếc hộp thì lại chẳng có biệt thự nào, chỉ là những con quái vật khổng lồ mờ ảo. Chúng phải là những “Phòng Bẫy”.
Khung cảnh đó chẳng giống với những gì chúng tôi thấy khi dòm qua khe hở, lúc Cha Jinchul dùng Bộ Đồ Bảo Hộ để đánh sập tường.
Nhìn thấy kết cấu thực sự của The Cube bằng chính đôi mắt của mình khiến tôi bị ngợp tới mức gần như không thể tin được.
Nắp của chiếc hộp chúng tôi đang ở trong đã bị tháo ra, và từ trên cao, tiếng cười của Beatrix vọng xuống. Cơ thể đã bị hủy diệt của cô ta giờ cũng đã phục hồi hoàn toàn.
[Ahaha! Cảm ơn mọi người ~! Lâu rồi ta mới có một trận đánh vui thế này.]
Ngay cả khi cô ta đang nói thì trận chiến giữa Elena và Beatrix vẫn diễn ra không ngừng.
Vì cô ta đang trên không, nên Jinchul và Songee – hai người không có khả năng bay lượn, đang thất thế.
Tầm hoạt động của chiếc vòng tay không thể vươn tới khoảng cách đó, và súng trường thì cũng chẳng khác nào đạn BB đối với cô ta.
Elena về cơ bản thì đang chiến đấu đơn thương độc mã.
Một con gấu to bằng một chiếc xe bus cản lại cán cân đang bay tới với tốc độ siêu thanh.
Sức mạnh của cán cân có vẻ đã giảm bớt trước mặt đám quái vật.
Do Beatrix là con người và đám quái vật là công cụ của cô ta, nên sức mạnh của Công Lý sẽ không hoàn toàn mất đi khi đánh nhau với bọn quái vật. Thế nhưng...
Nó không thể có cùng sức mạnh khi đối đầu trực tiếp với Beatrix.
Và vì thế, tiếng cười của Beatrix chưa bao giờ ngừng lại.
- Rắc!
Các bức tường phía ngoài của tất cả những chiếc hộp đều lần lượt mở ra từng cái một.
Chúng tôi nhìn thấy bọn quái vật từ các phòng khác đều đang đi trên những sợi cáp về phía chúng tôi.
Ha! Giờ cô ta còn đang gọi bọn quái vật từ phòng khác tới đây nữa hả? Mọi chuyện không dễ rồi.
Kể cả giữa tất cả những chuyện đó, thì cán cân vẫn không ngừng tấn công Beatrix trong khi tỏa ra những đợt sóng vàng. Thế nhưng, thất bại là khó tránh khỏi nếu cái đà này cứ tiếp tục.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Seungyub sau khi em ấy thử trốn thoát, và khi kết cấu của The Cube đã bị thay đổi, tôi cũng không biết chúng tôi sẽ trốn thoát kiểu gì nữa.
“Elena! Chị nghe được không?”
“Có.”
“Công Lý rất yếu nếu dùng để chống lại bọn quái vật, nên chúng ta đang gặp bất lợi.”
“Ahri...”
“Bản thân trận chiến là thứ được định đoạt bởi Công Lý, nhưng chị có thể chọn địa điểm hay phương pháp chiến đấu mà phải không? Cứ bay ra ngoài đánh nhau một chọi một với Beatrix đi. Đừng ở đây nữa.”
“Nếu chị rời đi – ”
“Nếu chị ở lại vì lo rằng mọi người sẽ chết hết thì đừng! Chẳng có gì sẽ thay đổi nếu không giết được Beatrix!!”
Elena nhìn chúng tôi với một vẻ mặt thoáng buồn, trước khi hạ quyết tâm rồi bay về phía Beatrix.
- Choang!
Ngay lúc đó, một vật nhọn bắn qua bức tường đã bị sập, và găm vào Songee.
Jinchul, người đã đánh văng vật đó đi với một ống tuýp kim loại nhặt được ở đâu đó, nói.
“Chuyện em vừa nói cũng áp dụng cho bản thân em mà phải không? Em có thể bay, không giống mọi người ở đây. Cứ đi giúp Elena đi.”
“Nếu tự thân Elena không thắng được, thì mình em giúp cũng sẽ không đủ.”
“Thế thì cũng tốt hơn là không có gì chứ -”
“Anh phải đi cùng em. Ngôi Sao của anh chắc chắn có tác dụng.”
“Em có thể cõng anh khi đang bay không? Em có nói là hơi khó bay nếu phải chở ai đó nhỉ?”
“Em có thể làm được trong thoáng chốc nếu đã quyết định bỏ mạng. Nên là ôm em nhảy lên đi! Bằng hết sức mình!”
Cha Jinchul không nói thêm lời nào nữa, rồi lượm một thanh cốt thép thò ra từ bức tường đã sụp, còn tay kia ôm lấy tôi.
Ngay trước khi chúng tôi nhảy lên, Songee nằm dưới đất vẫy tay như thể báo hiệu mình không sao.
Bức tường cạnh đó sụp xuống và ngay lập tức, một con ong vò vẽ to bằng căn nhà vồ lấy Songee.
- Bùm!
Cùng âm thanh mặt đất nổ tung, Jinchul và tôi lập tức bay lên không.
“Anh học cả nhảy sào nữa à?”
“Cứ bay đi!”
Máu của mình đang tiêu hao với tốc độ đáng báo động. Ừ, chắc là mình sẽ không qua khỏi lần này đâu.
Jinchul và tôi bay tới không gian kì lạ nơi Elena và Beatrix đang đánh nhau, hay đúng hơn là tái hiện lại một trận chiến giữa thiên thần và ác quỷ trong Kinh Thánh.
***
Bảo Elena bay đi và chiến đấu là một quyết định đúng đắn.
Phần lớn đám quái vật không thể bay, và trong một trận chiến một chọi một, thì Elena chắc chắn nắm ở cửa trên.
Beatrix đang phải trối chết né và chặn đi những cán cân.
“Anh thấy không?”
“Ừ. Nếu cứ để cô ấy một mình thì có vẻ Elena sẽ thắng.”
“Chúng ta không thể nghĩ về những gì trước mắt thôi được. Không giống Elena, thì thứ này có năng lực hồi phục cực mạnh.”
Mặt khác thì, ánh sáng bao quanh người của Elena đang dần nhạt đi.
Elena nhìn lại chúng tôi.
Khoảnh khắc sau đó, cán cân đã quẳng Beatrix vào một chiếc hộp, như thể chỉ là tình cờ.
“Ngay lúc này!”
Tôi phóng Cha Jinchul về phía cái hộp mà Beatrix đang bị mắc kẹt.
Theo quán tính, Cha Jinchul tiếp tục bay xa hơn về phía chiếc hộp đó.
Thế là đủ rồi chứ nhỉ?
Khó quá rồi đấy. Ngay từ đầu thì hiệu suất tiêu hao nhiên liệu để bay của mình cũng chỉ là hạng rác rưởi.
Jinchul, lần sau nhớ bảo Hậu Thuẫn Giả của anh cho thêm đôi cánh nữa nhé.
Mình mất máu nhiều quá rồi, đến lơ lửng còn khó nữa.
Khi sự căng thẳng giảm đi, thì tôi cũng rơi thẳng xuống đất.
Hoang nguyên màu đỏ dưới kia nãy còn rất xa, thì giờ ngày một gần hơn.
...
...
...
...???
Gì thế này?
Mặt đất không phải là hoang nguyên, cũng chẳng phải đất cát.
Nó là một không gian rộng lớn, và ở đây là một núi xác chết vặn vẹo kì dị kéo dài tới tận chân trời.
Tận cùng của thế giới, không khác gì Vô Gián Địa Ngục được nhắc tới trong Phật Giáo.
Đó là kí ức cuối cùng của tôi.
***
Elena
Thứ này không phải trâu bò tới vô lí rồi sao?
Sinh vật này không phải cấu tạo từ da thịt như một sinh vật sống bình thường, nó là một thực thể quái dị rắn chắc hơn cả một bức tường bê tông.
Hơn nữa, nó còn liên tục tái tạo, như nấm mốc trong một đĩa petri đầy dinh dưỡng.
Sức mạnh hủy diệt của mình cán cân thôi là chưa đủ để đặt dấu chấm hết cho nó.
Ngay cả khi sức mạnh của Công Lý đã cạn hơn 90% thì Beatrix vẫn có thể bám trụ được.
May là, năng lực tấn công của cô ta không mạnh bằng năng lực phòng ngự hay tái tạo.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng với cơ thể trâu bò đó, thì cô ta chỉ cần giữ khoảng cách và để bọn quái vật triệu hồi tới tấn công.
Nhưng cuối cùng, chiến tranh trên không là nhược điểm chết người của Beatrix!
Tôi có thể bay, và Ahri cùng Jinchul cũng đã bay tới, nhưng phần lớn vũ khí mạnh mẽ nhất của Beatrix, tức đống quái vật kia, thì không thể.
Ngay khi tôi chuẩn bị thua, thì Ahri đã cùng Jinchul bay tới.
Sử dụng chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại của mình, tôi kìm chặt Beatrix lại.
Jinchul triệu hồi Ngôi Sao và đút thẳng nó vào mồm Beatrix.
Chắc chắn rồi, cơ thể của Beatrix, thứ mà Công Lý còn khó mà giết nổi, nhanh chóng biến dạng, mất đi sức bền và năng lực tái tạo vốn có.
Tất cả còn lại chỉ là một đống thịt quái đản ngọ nguậy!
Tới lúc đó thì các cán cân đã mất đi ánh sáng và biến mất, nhưng Jinchul chỉ đơn giản là nghiền nát đống thịt đó bằng nắm đấm của mình.
Khuôn mặt của những người còn lại lóe lên nụ cười chiến thắng.
Lần này là tới lượt mình hay Jinchul nhận được Di Sản nhỉ?
“Haha! Cô Elena và tôi mà kết hợp lại thì quả là bất bại nhỉ?”
“Anh vất vả rồi!”
“Cô cũng vất vả rồi! Chúng ta vừa mới có thêm một Di Sản – ”
Vẻ mặt của Jinchul lập tức nghiêm lại.
- Vù!
Khi tôi hoàn hồn, thì Jinchul đã ôm tôi và lăn vài vòng dưới đất.
[Ngươi né được nữa hả? Chà, các ngươi manh thật đó ~! Ta chưa từng gặp ai mạnh như vậy bao giờ. Các ngươi là ai?]
Cơ thể của Beatrix bắt đầu “tái sinh” giữa không trung.
Đầu tiên, chỉ một cánh tay xuất hiện, nhắm vào điểm yếu của tôi. Rồi thân, rồi chân, và cuối cùng cái đầu xuất hiện.
À... Mình cuối cùng cũng hiểu rồi.
Số lượng năng lực khó hiểu của Beatrix.
Cô ta chẳng có nhiều siêu năng lực.
Bởi vì tất cả những thứ đó chỉ tới từ một năng lực duy nhất.
Cô ta sử dụng năng lực tạo ra quái vật, để “tạo” ra một con quái vật có tên là Beatrix.
Tôi đổ sụp xuống đất, toàn bộ sức lực trong người tôi đã cạn kiệt rồi.
Tôi thấy Jinchul triệu hồi Ngôi Sao lần nữa và lao về phía trước.
Với sức mạnh của Ngôi Sao thì sẽ chẳng mất nhiều hơn 5 giây để hủy diệt Beatrix.
Nhưng 5 giây đó là đủ để Beatrix chém đầu Jinchul 10 lần rồi.
Cái đầu của anh Jinchul lăn lông lốc về phía tôi.
...Thế là hết à? Thật vậy sao? Như thế này ư?
Một cảm giác tuyệt vọng khó tả trào lên.
Một vật nhọn xiên vào bụng tôi.
Ngay trước khi mất tỉnh táo, tôi thấy khuôn mặt của Beatrix cứng lại.
[Cái gì? Ngươi đã làm gì với tổng hành dinh?]
Xin lỗi nhé, nhưng ngươi phải hỏi trước khi xiên bụng ta một lỗ chứ.
Cùng một chút, một tí hi vọng, tôi mất tỉnh táo.