Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 362

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3445

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Chương 101-200 - Chương 163: Phòng 201, Phòng Nguyền Rủa – ‘The Cube’ (12)

Lee Eunsol

“Mục tiêu của cô khi thâm nhập nơi này là gì?”

“...”

“Cô nhận được thông tin liên quan tới tổng hành dinh bằng cách nào?”

“...”

Ah, mình tiêu rồi.

“Nếu cô chịu hợp tác thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn cho cả đôi bên, khi chúng tôi còn đối đãi với cô tử tế đấy.”

“...”

“Chúng ta dừng ở đây thôi. Đằng nào thì, màn thẩm vấn thật sự sẽ bắt đầu khi Artanin tới đây. Chúng ta sẽ bắt đầu với người kia chứ nhỉ. À này, ‘con mắt’ của cô khá phi thường đấy nhỉ.”

Có vẻ bọn chúng còn đối xử với mình tử tế là do ‘con mắt’ này.

Tôi đã nghe thấy âm thanh bị đánh đập của ông Mooksung từ phía bên kia rồi.

Làm sao mà lại phải rơi vào tình huống này chứ?

Tôi thở dài rồi nhớ lại những chuyện vừa qua.

***

Sau khi chia tay với những người khác, Ông và tôi tiến vào TV.

Nhờ vào ám thị của Ahri, chúng tôi tin rằng nơi này chẳng có nguy hiểm gì khi đó, và đi thẳng trong khi nhắm mắt một lúc lâu.

Với một tiếng ‘thịch’, chúng tôi đâm vào thứ gì đó.

Khi chúng tôi mở mắt ra và nhìn quanh, thì chúng tôi ngay lập tức nhận ra một chuyện.

Chúng tôi tiêu rồi.

Những tên lính có vũ trang đang ở khắp nơi xung quanh.

Chúng đều đang chĩa súng vào chúng tôi. Chẳng có cách nào để chống trả cả.

Chúng tôi ngay lập tức bị áp chế và lôi đi thẩm tra.

May là, Cửa Sổ Chat vẫn hoạt động mà không vấn đề gì, nên chúng tôi vẫn có thể lên kế hoạch.

Lee Eunsol: OK?

Kim Mooksung: Mấy tên chết tiệt. OK.

Những tên ở nơi gọi là “Tổng hành dinh” này có vẻ có rất nhiều thứ muốn hỏi chúng tôi.

Nhìn lại thì cũng dễ hiểu nếu đặt bản thân vào góc nhìn của chúng.

Giờ đây khi ám thị của Ahri đã hết tác dụng, tôi nhận ra phía sau màn ảnh là một nguồn cơn điên loạn không thể giải thích.

Cách duy nhất để tránh bị phát điên chính là không được biết liệu một con quái vật khó hiểu như vậy có tồn tại hay chăng đi nữa!

Thế nhưng, giải pháp đó, tuy đơn giản nhưng lại cực kì khó vận dụng.

Con quái vật không hẳn là vô hình, nên một khi ai đó nhìn thấy nó, thì họ sẽ biết tới nó luôn.

Thế là, không được nhìn, nhưng một người bình thường sẽ ngay lập tức cảm thấy khó chịu nếu không nhìn được gì, đúng không?

Có một thứ nguy hiểm tại nơi này mà không được phép nhìn vào.

Kể cả biết tới vậy thôi cũng là đủ để phương pháp đó vô hiệu.

Thực tế thì, nếu không có phương pháp đặc biệt như Ám Thị của Ahri thì gần như không có cách nào để chống trả lại hết.

Chúng tôi đã thực hiện hoàn hảo phương pháp khó khăn kể trên.

Quả nhiên thì, đám người ở tổng hành dinh cũng rất tò mò tại sao chúng tôi lại biết chuyện này!

Rồi, “Patrick”, một tên cán bộ cấp cao của tổng hành dinh, xuất hiện.

“Tôi đã xác minh danh tính của cô rồi. Cô là Eunsol phải không?”

“Tôi chưa từng nói ra tên của mình.”

“Chúng tôi đã nhận được báo cáo về tên của cô trước kia.”

“Các người còn không định che giấu gì nữa. Thế là các người đã cài gián điệp ở phía Cục Quản Trị hay sao à?”

“Haha! Mắt cô vẫn còn sống động lắm nhỉ? Con mắt đó, có phải là của ‘Độc Nhãn Điểu Ivlax’ không?”

Mình đã nghe đến cái tên Độc Nhãn Điểu, nhưng đây là lần đầu mình nghe thấy cái tên Ivlax.

“Làm sao cô có thể cấy con mắt đó vào trong cơ thể một con người vậy? Kể cả công nghệ của Cục Quản Trị cũng không làm được chuyện này.”

“...”

“Chà, cô khá là kín miệng đấy nhỉ. Không sao, chúng tôi đã có Artanin ở đây.”

Cái cụm từ “Artanin” mình đã nghe mấy lần rồi. Nó là gì nhỉ?

Patrick có vẻ suy diễn phản ứng khó hiểu của tôi thành một thứ khác.

“Haha. Không cần phải lo lắng đâu. Tôi biết Artanin độc hại thế nào với con người mà. Tôi hoàn toàn không muốn tiêm nó vào người cô, nên cô cứ thoải mái đi. Ông già kia thì mới nên là người phải chịu khổ một chút chứ nhỉ?”

“Tự chích vào người mình đi, đồ chó chết!”

Lee Eunsol: Artanin là gì?

Kim Mooksung: Một huyết thanh nói thật mạnh.

Lee Eunsol: Ôi không.

Kim Mooksung: Đừng lo, ta biết nguyên lí. Để ta xử lí.

Ra là có đối sách. Mấy tên ở tổng hành dinh có vẻ khá tự tin về công năng của thứ thuốc tên “Artanin” này.

Nhưng Ông nội đây là đặc vụ của Cục Quản Trị, nên chắc là tin tưởng được.

Tôi chẳng có gì để nói thêm.

Lee Eunsol: Chúng tốt tính kì lạ với cháu.

Kim Mooksung: Con mắt của cháu là một bảo vật quý giá, kể cả theo tiêu chuẩn của Cục Quản Trị.

Lee Eunsol: Chúng có định móc mắt cháu không?

Kim Mooksung: Cục không thể cấy nó, thì đương nhiên mấy tên này cũng không thể.

Mọi thứ cứ ngày một tệ hơn. Như mình nghĩ thì lí do duy nhất chúng tỏ ra tử tế là vì con mắt của mình.

Nó quá quý giá để bỏ đi, nhưng chúng lại không có công nghệ để cấy ghép cho người khác.

Nếu chúng muốn sử dụng con mắt này thì phải giữ mình còn sống.

Nên chúng không thể sử dụng độc dược mạnh mẽ như Artanin hay thứ gì đó lên người mình được.

Beatrix có vẻ sở hữu năng lực điều khiển trí não nào đó. Có vẻ là bọn chúng định sử dụng năng lực đó lên tôi.

Một lát sau, một tên lính đi vào, cầm một xilanh chứa đầy chất lỏng màu lục mờ, rồi tiêm thứ đó vào cánh tay của Ông.

Kim Mooksung: Ta sẽ chết trong 3 giờ. Cố lên nhé.

Lee Eunsol: Hẹn gặp Ông ở ngoài.

Kẻ địch bắt đầu tra khảo.

Cách đặc vụ kì cựu, có hàng chục năm kinh nghiệm, xử lí huyết thanh nói thật phải gọi là phi lý, nhưng vô cùng sáng tạo.

***

Giọng của tên Patrick vang lên, “Kim Mooksung. Ông đã sẵn sàng nói chuyện chưa.”

“Ừ.”

“Trước tiên, thì xác nhận một chuyện xảy ra lúc trước đã. Mang thằng nhóc vào đây!”

Thằng nhóc?

Một lát sau, Seungyub được chở trên cáng vào! Nói chính xác hơn thì, Bộ Đồ Bảo Hộ được chở vào.

Seungyub thì bản thân có vẻ đã bất tỉnh hoặc đã chết rồi.

“Tên nhóc này đi với ông, phải không? Chà, có vẻ nó đã chết rồi. Nó rơi vào ‘thùng rác’ mới khi nãy. Nó có vẻ đang mặc một bộ đồ phi hành gia đặc chế, nhưng chúng tôi không thể gỡ nó ra được. Ông mở bộ đồ này thế nào?”

Kim Mooksung: Nếu ngươi đặt tay lên mũ bảo hiểm thì một cảm biến sẽ kích hoạt. Ngươi không thể gỡ bỏ bộ đồ có lẽ vì không phải người chơi của Khách Sạn.

“Nó chỉ có thể được mở ra từ bên trong. Ép nó mở ra sẽ tạo nên một vụ nổ lớn.”

Ông ơi? Ông nói gì vậy? Vụ nổ sao? Bộ Đồ Bảo Hộ có thật là có tính năng đó không?

Và câu trả lời trong hộp chat khi nãy là gì?

... Có lẽ nào?

“Tôi tò mò nhất là cách ông tìm đường vào tổng hành dinh cơ đấy.”

Kim Mooksung: Chúng ta sử dụng thông tin từ lần thử thứ nhất trong Phòng 201, và làm theo lời khuyên của Kain.

“...Có nguồn thông tin từ bên trong rò rỉ ra.”

“Một tay trong sao? Đừng bảo nhé! Bọn chúng cũng cài người bên phía ta sao?”

Kim Mooksung: Sao tao biết được, thằng ngu.

“Bọn ta nhận được báo cáo thường xuyên.”

Có lẽ đây là cách để chống lại huyết thanh sao?

“Chúng ta có tin được lời của hắn không?”

“Nhìn đồng tử của hắn đi. Artanin đang hoạt động bình thường. Hơn nữa, chúng ta cũng đã cài Elizabeth vào Cục Quản Trị, nên cũng không thể loại trừ khả năng chúng làm điều tương tự. Các ngươi đã cài ai vào đây?”

“Ta không biết. Ta chỉ nhận được nội dung báo cáo.”

Nghe cuộc nói chuyện đó mà tôi phải tháy ngưỡng mộ!

Trong thời gian ngắn ngủi đó, Ông đã nghĩ ra một phương pháp đơn giản mà hữu hiệu để chống lại huyết thanh.

Ông ấy đã trả lời các câu hỏi thật lòng bằng Cửa Sổ Chat, trong khi nói dối thẳng mồm ra ngoài!

Thú vị thật. Huyết thanh đó hoạt động trên nguyên lí gì mới có thể đưa ra được đối sách này?

Lần đầu tiên tôi thấy ông già này trông giống một “đặc vụ lão làng” đích thực.

Trong khi đó, thì Patrick và vài tên khác đang khẩn cấp thảo luận với nhau.

“Có vẻ hắn thật sự không biết danh tính của tên gián điệp.”

“Nếu hắn nhận được báo cáo thường xuyên thì thử hỏi hắn nội dung xem.”

“Ý hay. Mooksung, ngươi đã nhận được báo cáo nào gần đây nhất?”

Kim Mooksung: Làm đéo gì có, đồ ngu!

“...”

“Sao lại ngần ngừ? George, kiểm tra đồng tử của hắn lần nữa xem!”

“Artanin vẫn đang có tác dụng. Chờ một lát xem sao.”

Kim Mooksung: Chết tiệt! Ta không nghĩ ra gì cả. Eunsol, nói thử cái gì đó hợp lí đi, nhanh lên!

Ahhh! Ông ơi, ông mới là đặc vụ lão làng mấy phút trước thôi mà! Sao ông lại đột nhiên làm thế chứ!

Lee Eunsol: Perro! Perro! Chắc nó đang bị giam ở đâu đó quanh đây thôi!

“...Ta nghe nói các ngươi mới bắt được một con vẹt có thể biến hình thành quái vật.”

“Cái gì? Chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua thôi mà! Ngươi đã có báo cáo luôn rồi sao?”

“Cái đéo gì đang xảy ra với hệ thống an ninh của tổng hành dinh vậy? Sao thông tin bị rò rỉ dễ như vậy được?”

“Đó là khu nghiên cứu đúng không? Con vẹt chắc bị giam ở Tòa 2-9 đúng chưa?”

Thông tin về Perro mà tôi ngẫu hứng nhớ tới có vẻ đã gây cho chúng một cú sốc nặng.

Tòa Nghiên Cứu 2-9 là nơi Perro bị giam.

Tao nhớ rồi nhé.

Một lát sau, phần lớn mọi người xung quanh chúng tôi đã rời đi.

Có vẻ Patrick đã quyết định hắn không thể tin ai trừ một vài thủ hạ thân tín nhất.

“Mooksung, mục tiêu của ngươi ở đây là gì? Cục Quản Trị biết bao nhiêu về chúng ta?”

Kim Mooksung: Bọn ta tới đây vì đây là Phòng 201, đồ ngu! Cục Quản Trị là cái đéo gì?

“Có một báo cáo về việc ‘suy thoái’ liên quan tới nhân sự mất tích tại Chi nhánh Arizona. Bọn ta là đội tiền trạm được cử tới khám phá Biệt thự Hestbert, và báo cáo lại chi tiết xung quanh các nhân viên còn sống sót mà bị suy thoái của Arizona.”

“Cái gì...! Bằng cách nào...! Làm sao các ngươi biết được chuyện đó? Arizona... Làm sao các ngươi biết được?”

“Không có báo cáo nào của Elizabeth cho thấy Cục Quản Trị đã biết tới tổng hành dinh!”

“Có khi Elizabeth đã bị đặt vào diện nghi ngờ của bên đó rồi.”

“Nghĩ lại thì, cậu nói đúng. Chúng giết Elizabeth không lâu sau khi vào Biệt Thự phải không? Chắc bọn chúng đã biết cô ta là ai từ trước rồi!”

Trong khi Patrick và mấy tên phụ tá đang ngày một kích động trước lượng thông tin mật khổng lồ bị rò rỉ, thì ai đó đã nhận ra một chi tiết đáng ngờ trong lời nói của Ông.

“Một báo cáo sao? Báo cáo hoạt động như thế nào?”

“Một báo cáo thường xuyên mỗi 6 giờ đồng hồ.”

Tôi vô cùng ấn tượng. Tôi bắt đầu hiểu Ông đang âm mưu cái gì rồi!

“Patrick, đây là một vấn đề nghiêm trọng rồi! Mấy tên này đã bị bắt lại ở đây, nên rất có thể chúng chưa thể gửi đi báo cáo thường xuyên, phải không?”

Đã đến lúc mình nhảy vào rồi.

“Các ngươi cuối cùng cũng hiểu ra rồi sao? Một lực lượng công kích sắp ập tới rồi đấy. Khi họ tới thì ta không chắc sẽ còn ai sống sót ở đây đâu.”

“Cô tự tin chỉ vì mình tới từ Cục Quản Trị thôi sao? Đừng có quên, bọn ta đang đứng trước mặt cô ngay đây, và cô không biết bọn ta có thể làm gì đâu.”

“Các ngươi đang nói về Beatrix phải không? Chắc giờ này đồng đội của ta đang đánh nhau với Beatrix trong lúc đang nói chuyện đấy.”

“... Cô Beatrix sẽ sớm áp chế bọn chúng và quay lại đây thôi.”

“Các ngươi có vẻ có rất nhiều niềm tin vào cô ta. Beatrix vô cùng mạnh mẽ, theo lời các ngươi. Kể cả đạo quân của Cục Quản Trị có tới thì cô ta chắc cũng sẽ trốn thoát được thôi. Thế nhưng các ngươi có sống sót nổi không?”

Căn phòng chìm vào im lặng.

Nỗi sợ rằng lực lượng của Cục Quản Trị có thể ập tới bất cứ lúc nào đã làm tư duy của bọn chúng tê liệt.

Trớ trêu thật. Ngoài đời, mình cứ nghĩ Cục Quản Trị là một cơ quan mờ ám, gần như chỉ là truyền thuyết.

Thế nhưng bọn họ thật sự vô cùng ấn tượng.

Tôi đây chỉ là một người bình thường, không sở hữu năng lực nào.

Nhưng bằng cách mượn oai Cục Quản Trị để bịa chuyện, thì bọn chúng đều đang không biết làm gì tiếp nữa.

Giọng nói bình tĩnh của Patrick vang lên.

“Cô không chỉ đột nhiên ra oai phải không? Có vẻ cô cũng có gì muốn nói, nên đừng giở trò nữa.”

“Nếu các người đã cài cắm gián điệp vào Cục Quản Trị thì phải có cách để liên lạc, phải không?”

Lee Eunsol: Phương thức liên lạc thường xuyên là gì? Nhanh lên!

Kim Mooksung: Smartphone bảo mật.

... Chẳng khác nào một công ty bình thường.

“Các người có smartphone bảo mật phải không?”

“...”

“Đưa nó đây. Tôi sẽ gửi báo cáo thường lệ.”

“Cô muốn chúng tôi thả cô đi để đổi lấy một báo cáo giả mạo sao? Khó tin đấy. Tôi muốn tiêm Artanin cho cô cơ.”

Giờ là lúc nhún nhường một tí.

“Sao các người không đứng cạnh tôi trong khi tôi báo cáo? Nếu nội dung báo cáo không ổn thì các người có thể ngắt điện thoại ngay. Tôi chỉ đang cố cứu mạng mình thôi. Chết dưới tay các người thì phiền thật, nhưng chết dưới tay Cục Quản Trị cũng phiền không kém.”

“Cục Quản Trị giết cô sao? Ý là - Ồ, tôi hiểu rồi. Cô nghĩ là chúng sẽ cho nổ tung cả căn cứ này sao?”

“...”

“Haha! Cô là người cẩn trọng đáng ngạc nhiên đấy chứ? Có vẻ cô thật sự không hiểu ‘Chi Nhánh Arizona’ là gì. Đừng lo về chuyện đó. Tôi có thể khẳng định là chúng sẽ không bao giờ phá hủy căn cứ này!” Patrick tự tin trả lời.

Hắn ta chắc chắn là Cục Quản Trị sẽ không bao giờ cho nổ tung cả nơi này.

Nhưng tại sao? Cục Quản Trị không biết địa điểm của căn cứ này sao?

Nếu coi rằng chúng tin hết chuyện thông tin bị rò rỉ tới Cục, thì mình nghi là chúng sẽ tự tin vậy chỉ vì Cục không biết địa điểm căn cứ.

Phải có một lí do khác. Một lí do nào đó khiến chúng chắc chắn Cục Quản Trị không thể phá hủy căn cứ này.

Dù sao thì, Patrick đồng ý thương lượng.

“Chà, có vẻ là chúng ta cần phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.Nhưng... tôi khuyên rằng cô không nên giở trò. Bọn tôi sẽ quan sát rất kĩ.”

Gần tới đích rồi.

Giờ, mình chỉ cần nghĩ ra cách ‘yêu cầu chi viện’ sao cho bọn chúng không nhận ra thôi, và sống sót tới cùng.

... Mà thì, Kain ở chỗ quái nào nhỉ?