Yu Songee
- Rầm!
Khi tôi quay lại về hướng âm thanh thì đã quá trễ.
Một cô gái trông chẳng khác quái vật vừa xông ra từ cái gương bị vỡ!
Những sợi tóc của cô ta rối bù, còn đôi mắt thì ngọ nguậy đầy kinh tởm, và chúng chỉ còn mỗi lòng trắng.
Sau khi giết Ahri chỉ với một đòn, cô ta lại gần chúng tôi, và xách cái đầu bị đứt lìa của Ahri.
[Ta để nó ra đi vì nó rất xinh ~ Nhưng các ngươi, các ngươi sẽ phải chơi với ta rất lâu đấy.]
Trước khi cô ta còn kịp nói dứt câu thì Ông và chị Eunsol lập tức xả đạn điên cuồng!
Làn đạn xối vào cô gái, còn cô ta chỉ thoải mái hứng chúng như thể mình đang tắm mát.
Những viên đạn còn không thể xuyên thủng da của cô ta, và bất lực rơi xuống sàn.
Tôi nhanh chóng sử dụng vòng tay để chặn và biến đổi quan điểm của cô ta.
Cô ta lảo đảo một hồi trước khi nhả ra một giọng không khác gì kim loại chà xát vào nhau.
[Cái gì thé này? Ngươi đang sử dụng một sức mạnh kì lạ?]
- Bốp!
Cùng một tiếng vỗ tay, những con mắt mọc ra từ lòng bàn tay cô ta!
Ọe! Cái quái gì vậy?
Nhìn thứ đó thôi cũng làm tôi thấy kinh tởm, nhưng quan trọng nhất là khi cô ta bắt đầu sử dụng những con mắt mới đó để thu thập thông tin, thì ảnh hưởng của chiếc vòng tay bị chặn lại.
Nhưng mình đã nhìn thấy đủ chủng loại quái vật rồi mà! Không có nữ sinh cao trung nào có nhiều kinh nghiệm đối phó với quái vật như mình đâu!
... Có thật là chuyện này đáng tự hào không?
Đằng nào thì, tôi mở rộng phạm vi của chiếc vòng tay bằng hết sức bình sinh của mình.
“Ngươi nghĩ có bốn mắt sẽ làm khó được ta sao?”
Ngay khi tôi mở rộng phạm vi của chiếc vòng tay để bao trùm lên cả những con mắt trên đôi bàn tay kia, thì cô ta đột nhiên bật cười.
[Ngươi khá mạnh đấy chứ nhỉ?]
Cùng lúc đó, cả căn biệt thự bắt đầu quằn quại như một sinh vật sống.
Các con mắt mọc lên khắp trần, tường, đồng hồ, bàn, ghế - khắp mọi nơi!
Cả căn biệt thự này đã trở thành mắt của cô ta.
Tôi nghiến răng, và lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi phòng 103, tôi kích hoạt “Đa Quan Điểm” với toàn bộ những gì tôi có.
Tâm trí tôi như thể đang trôi lơ lửng trên không.
Sức mạnh của “Đa Quan Điểm” tỏa ra khắp căn biệt thự.
***
Lee Eunsol
Mình không thở được/
Thật tình, mình chẳng có bản năng của dã thú, nhưng kể cả thằng ngu cũng có thể cảm nhận được trong tình thế này.
Cô gái đó!
Cô ta là kẻ thống trị của không gian địa ngục này!
Chúng tôi phải đánh bại cô ta bằng mọi giá!
Cô gái đó đang cầm cái đầu đứt lìa của Ahri, và chỉ coi loạt đạn của chúng tôi như đạn nhựa BB.
Bướm Địa Ngục đã được dùng lên con gorilla rồi, còn đạn của chúng tôi thì chẳng khác gì đồ chơi.
Tình thế tuyệt vọng rồi.
Songee đang chiến đấu theo cách tôi còn không thể hiểu nổi, như thể nó đang diễn ra tại một thế giới khác.
Ông Mooksung cũng có cùng một vẻ vô vọng trên mặt ông ấy.
“...”
Đây không phải lúc hành động như vậy!
Tôi chuẩn bị phi về phía cửa trước, hi vọng Songee sẽ câu được thêm chút thời gian –
[Đừng có làm phiền ta nữa và đứng yên đó đi.]
Đi kèm những lời đó là nhiều bàn tay bắn ra từ tường, rồi nắm lấy chân tôi.
Tôi dùng hết sức bình sinh để dứt ra nhưng sức mạnh của tôi hoàn toàn không thể địch lại được.
Cô ta... đang hoàn toàn chơi đùa với chúng ta.
Cô ta còn không có vẻ là dốc toàn lực trong trận chiến với Songee.
Cô ta chắc cũng đã quan sát tiến độ của chúng tôi qua các căn biệt thự, rồi đưa ra kết luận rằng chúng tôi không thể đe dọa được cô ta.
Trong khi Ông và tôi vùng vẫy trong vô ích thì mắt, mũi, tai, miệng của Songee bắt đầu chảy máu ồ ạt.
“Songee!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
[Các ngươi chỉ có thế thôi sao? Thật đáng thất vọng.]
“Ngươi là thứ gì... Nơi này là gì?” Songee lẩm bẩm trong khi gục xuống sàn.
Cô gái ma quái đó dần chậm bước đi tới Songee với nụ cười ngoác tận mang tai.
Ngay trước khi trái tim bị xé toạc khỏi lồng ngực, Songee nói một từ cuối cùng, “Cửa sổ -”
Cửa sổ? Cửa sổ nào?
Trước khi kịp nói thêm bất cứ thứ gì thì Songee đã chết!
Tôi khẩn thiết nhìn quanh, nhưng như những gì đã xác minh ở biệt thự đầu tiên, thì chẳng có cửa sổ nào trong biệt thự này.
Kể cả Songee, người mang hi vọng lớn nhất của chúng tôi cũng đã chết, thì mọi thứ đã chấm dứt.
Những rễ cây cứng như thép bắn ra từ tường rồi trói chặt ông Mooksung lại.
[Các ngươi không có gì hay ho hơn à?]
***
Park Seungyub
Có vẻ mình phải dùng nó rồi.
Tôi quan sát qua lớp kính của Bộ Đồ Bảo Hộ, và nhìn thấy chị Ahri lẫn chị Songee lần lượt nằm xuống, rồi chị Eunsol và ông Mooksung bị trói chặt vào tường.
Thế nhưng con quái vật vẫn chẳng hề bận tâm tới tôi, chỉ cho rằng tôi đã chết hoặc bất tỉnh.
“...”
Mình không ngu tới mức không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Con quái vật này rõ ràng muốn tra tấn chúng tôi một cách tàn bạo.
Tôi kết luận rằng đã tới lúc phải dùng Nút Trốn Thoát.
Một hi vọng duy nhất có thể giải thoát chúng tôi khỏi mọi thảm cảnh!
Chúng tôi đã nói về việc để dành nó càng lâu càng tốt, bởi nó chỉ có thể dùng một lần, nhưng giờ đã là lúc.
Tôi chuẩn bị với lấy chiếc nút mà Ông đã để cạnh tôi thì –
- Rầm!
Tay tôi đột nhiên chạm phải chiếc bàn cạnh tôi, tạo ra một tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người lên tôi.
Cùng lúc đó, chiếc TV đột nhiên bật lên!
Cùng một tiếng rè nhiễu, thì cơ thể tôi đông cứng lại như đá.
Tại sao lại là lúc này?!
Tôi hoảng loạn trước khi bình tâm lại.
Không thể là một sự trùng hợp được, khi TV bật lên vào chính thời điểm này.
Cô gái kia đang điều khiển toàn bộ quái vật trong không gian này.
- Ting! Cạch...
Cái thời điểm kì lạ đó khiến nút bấm trượt khỏi tay tôi, và rơi xuống gầm bàn.
Xin thề!
Một lần nữa, thì lời thề quái quỷ đó lại phát ra từ TV cùng đống lời nhảm nhí đi kèm.
Phản ứng của chúng tôi y như trước. Bàn tay đeo găng của ông Mooksung bay lên, và bắn vỡ toang chiếc TV.
[Ồ, phải rồi, phải rồi. Các ngươi cũng làm trò này khi nãy mà. Lỗi ta lỗi ta ~ ta đãng trí quá!]
Chị Eunsol bỏ lơ những lời đó và bắn vào những bàn tay đang ghìm chân mình lại.
Tiếng súng đó đồng thời làm bàn tay đó vỡ nát, nhưng cái chân của chị ấy cũng tàn phế rồi.
Kể cả trong trạng thái đó, thì chị ấy vẫn phi về phía cái nút.
Cùng lúc đó, chiếc găng tay của ông cũng bay về phía cái nút.
Tới nước này thì cô gái quỷ dị kia kêu lên tò mò.
[Cái thứ đó có gì quan trọng mà các ngươi sống chết vì nó vậy?]
Một bàn tay khác trồi lên cạnh cái nút, cầm lấy nó rồi chìm xuống sàn.
Sự tuyệt vọng dội xuống mặt chị Eunsol và ông Mooksung, và những rễ cây mọc ra từ tường nhấn chìm họ hoàn toàn.
- Tí tách...
Máu đã chảy lênh láng khắp sàn nhà.
Cô gái đó lại gần phía tôi, mỗi bước chân đều dẫm lên máu, trên tay cầm chiếc nút.
Tôi thấy hơi thở mình ngày càng đứt đoạn và khó nhọc.
Ngón tay kinh tởm của cô ta chạm vào mũ bảo hiểm của tôi.
[Bộ đồ này của ngươi khá chắc chắn đấy nhỉ?]
“...”
[Không định trả lời sao? Chị Eunsol đó vẫn còn sống đó, ngươi biết không? Ta có nên kéo từng ngón tay của cô ta ra không?]
“Ngươi muốn biết gì...?”
[Ta chỉ tò mò thôi. Các ngươi chỉ đang thử nghiệm tình hình thôi đúng không? Đột nhiên cử rất nhiều người mang siêu năng lực đến cùng một lúc. Lí do là gì? Hơi tiếc là người phải báo cáo lại chết hết rồi.]
Cô ta đang nói gì vậy?
Tôi không hiểu được. Thử nghiệm tình hình? Đột nhiên cử người mang siêu năng lực?
Vì chúng tôi là đặc vụ của Cục Quản Trị trong tình huống này, nên cô ta đang nhắc tới Cục à?
Cô ta nhanh chóng hiểu được sự bối rối của tôi.
[Ngươi không biết gì, phải không? Ngươi chỉ là một con tốt thí.]
- Két ! Két !
[Quả là một bộ đồ thú vị. Nó còn chịu được nắm đấm của Kongi sao.]
Người tôi lại nóng ran lên.
Và tôi cảm thấy đầy căm hận. Vận May Nghịch Thiên đang làm cái quái gì vậy?
Từ khi nó kích hoạt tới giờ, thì chẳng có một khoảnh khắc nào là may mắn cả.
Thực tế thì, tôi đang chuẩn bị dùng Nút Trốn Thoát thì tay tôi lại đập vào bàn và thu hút sự chú ý –
“...”
Gì vậy nhỉ?
“Không còn vui vẻ nữa à?”
[Ừ, ta cũng hơi chán rồi. Các ngươi quá yếu, quá dễ đoán]
“Xin lỗi nhé. Lần này để ta làm nó thú vị hơn chút.”
[Ồ! Cái – ]
Cuối cùng cũng nhận ra có chuyện gì đó sai sai, cô ta nhanh chóng quay đầu lại.
Đầu, cơ thể, và máu của chị Ahri, thứ đã bắn tung tóe khắp biệt thự, bắt đầu tự động di chuyển!
Một ánh sáng kì lạ lóe lên trong mắt chị Ahri.
Máu của chị ấy xoáy thành một cơn bão và bao trùm lấy cô gái quỷ dị kia!
Tôi suýt thì nôn khi chứng kiến khung cảnh không thể hiểu nổi đó.
Trong thời khắc đó, thì làn ranh giữa một con quỷ và đồng đội trong Khách Sạn đã mờ đi!
Đây chẳng phải là trận chiến giữa hai con quỷ sao?
Giữa sự hỗn loạn đó, tôi lồm cồm bò dậy.
Não tôi đang hoạt động hết công suất, tiếp tục dòng suy nghĩ khi nãy.
Ngay lúc này, mình là người được “năng lượng của vũ trụ” bảo hộ, người sở hữu Vận May Nghịch Thiên!
Không thể nào có vận đen bám mình được.
Khoảnh khắc tôi sử dụng Nút Trốn Thoát nhưng lại đập vào bàn và đánh rơi nó, không phải vì đen đủi; mà là vì may mắn!
Lí do nó bị đánh rơi là vì tôi không cần sử dụng món đồ một lần đó để trốn thoát... tôi có thể trốn thoát mà không sử dụng nó!
Cụm từ “cửa sổ” mà chị Songee đã nói ngay trước khi chết.
Những căn biệt thự không cửa sổ kì lạ.
Nhưng thực ra chúng vẫn có cửa sổ.
Nó là một cửa sổ kì lạ mà bạn không thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại có thể nhìn vào bên trong.
Nó chỉ đơn thuần không giống với một cửa sổ thông thường, nên đã bị bỏ qua.
Tôi đứng trước tấm gương vỡ nát mà con quỷ đã chui ra từ đó.
Tôi quăng mình vào trong gương.
Tôi cảm thấy một ánh nhìn dồn nén, áp đảo.
Tôi cảm thấy nó.
Trên trời, dưới đất, dưới biển, trên không, núi, rừng –
Tôi cảm thấy ánh nhìn của cả thế giới.
Những con mắt vĩ đại, tồn tại trên mọi sự vật trong vũ trụ này.
Khởi nguồn của tôi chỉ tầm thường như sâu bọ -
- Rầm!
Tôi rơi tự do không biết bao lâu thì đụng phải một khung cửa sổ thò ra, rồi tỉnh lại.
Cái gì vậy? Mình vừa thấy cái gì vậy?
Tôi đang bối rối, thì cơ thể tôi vẫn tiếp tục xoay vòng rồi tiếp tục chầm chậm rơi.
Tôi tiếp tục rơi xuống bóng tối vô hạn, nhìn lại về phía căn biệt thự - không, phải là “tập hợp các biệt thự” mà tôi vừa ở trong đó.
Những căn biệt thự liên tục biến đổi tràn đầy những phòng chứa vô số quái vật kinh tởm tới vô lí.
Tôi tiếp tục rơi, và tôi vẫn tiếp tục nghĩ về nó.
Phòng Nguyền Rủa, Phòng 201. Chân tướng của nơi chết tiệt này.
The Cube.
Đó là kí ức cuối cùng của tôi về Phòng 201.
***
Bạn đã trốn thoát!
***
Tên đó lại trốn thoát bằng may mắn thuần túy lần nữa hả?
Tên đó còn định ăn sẵn đến bao giờ nữa?
Nếu tên đó không chứng minh được tài năng thì tới phòng 203 là chết chắc.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 81
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Han Kain
Tôi đột ngột tỉnh lại từ một giấc ngủ sâu.
Khoảnh khắc tôi tỉnh lại, da tôi nhói lên như thể bị những mũi dao băng giá đâm vào, khiến tôi lạnh hết cả sống lưng!
Tôi nhanh chóng mặc một bộ đồ lạnh tạm bợ làm từ chăn nệm vào.
“Ugh! Lạnh chết đi được. Thời tiết này bị sao vậy? Có ai biết được gì chưa?”
Những đồng đội đã làm việc chăm chỉ thay tôi ơi!
Đương nhiên là các bạn đã khai phá tương đối rồi chứ nhỉ?
Chúng mình có đang xuôi chèo mát mái phá giải căn phòng vào lần thử tiếp theo không?
Tôi ở đấy chỉ để ra đòn quyết định thôi à?
Wow! Có hơi tội lỗi khi chiếm Di Sản chỉ vì đưa ra được đòn kết liễu!
Nhưng có vẻ không phải vậy.
Bầu không khí có vẻ không hề ổn chút nào.
Vài người lạc lõng tới mức họ còn không thấy lạnh, chỉ ngồi thừ ra đó.
Tôi lại gần Elena, người đang run rẩy.
“Cô ổn chứ?”
“...”
Cô ấy không nghe thấy mình vì cơn bão tuyết à?
Tôi nhích lại gần thêm chút nữa –
- Bam!
Elena đẩy tôi một cái mạnh, khiến tôi ngã về bãi tuyết đằng sau.
“...”
Chúng tôi đã hết giai đoạn phải giãn cách xã hội rồi chứ nhỉ?
Kì lạ là, khi “mắt” của hai chúng tôi chạm nhau, Elena có vẻ như sắp ngất tới nơi.
Có vẻ là tình hình của mọi người thực sự không ổn rồi.
Tôi nghĩ rằng tôi cần phải đi tới tầng 1 và nói chuyện nghiêm túc với mọi người.
Tất nhiên, tôi cảm thấy hoàn toàn sảng khoái sau khi ngủ một giấc ngon lành.