Kim Ahri
Khi chúng tôi đang tiến về phía căn biệt thự thứ ba, thì tôi đã chia sẻ những suy luận của mình trong Cửa Sổ Chat.
Có vẻ là chiều không gian đằng sau cánh cổng đã bị vặn xoắn, và có khi nó còn liên tục thay đổi nữa cơ.
Có vẻ là không chỉ có một căn biệt thự.
Tôi quyết định giữ nội dung tin nhắn ngắn gọn để tiết kiệm dung lượng Cửa Sổ Chat, rồi tiến vào biệt thự thứ ba.
Lần này, chúng tôi tiến vào bằng cổng sau.
Căn biệt thự có vẻ nhìn y hệt như lúc nãy.
Sau khi chứng kiến bi kịch xảy ra với Oliver, chúng tôi quá sợ nên không dám bước đi bất cẩn.
Cuối cùng, Elizabeth bắt đầu ra lệnh, “Mọi người không nên tách ra và lục soát từng phòng thử xem, bắt đầu với phòng vẽ xem. Di chuyển hết sức cẩn thận và lập tức phản ứng nếu bị quái vật tấn công. Đi thôi!”
Căn biệt thự chẳng lớn lắm, nên chúng tôi cũng không mất nhiều thời gian tìm kiếm.
Tấm thảm ở căn biệt thự thứ ba này không có vấn đề gì.
Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra xong phòng vẽ rồi lui tới phòng khách, nơi mà Cha Jinchul là người đầu tiên nhận ra chuyện bất thường.
“Cha Jinchul? Anh tìm ra thứ gì lạ à?”
“Mọi người, lại đây! TV này rất lạ.”
Chúng tôi lại gần thì hiểu ra ngay ý của anh ấy.
TV đang chớp tắt liên hồi vô cùng kì lạ.
Đầu tiên là tấm thảm trong biệt thự thứ hai, rồi TV trong biệt thự thứ ba...?
Mọi người căng lên, cầm sẵn súng, chuẩn bị đối phó với quái vật xuất hiện thì –
TV bật lên.
- Bzzzt! Bzzt! Phựt!
“Hả? Ồ! Nó tự bật lên này!”
“Cái gì? Có phải ai đã chạm vào điều khiển – ?”
Đột nhiên, âm nhạc của nghi thức chào cờ, thứ chúng tôi đều quen thuộc từ tiểu học vang lên.
Doo – Doo – Doo Doo Doo! Doo – Doo – Doo Doo Doo! Nghi thức chào cờ sắp bắt đầu ngay lúc này. Tất cả các thành viên đồ chơi, vui lòng đứng nghiêm.
Đồ chơi sao?
Ngay khi thông điệp đó phát lên trên TV, một sức mạnh không thể giải thích đóng băng chúng tôi tại chỗ.
Tôi xin thề.
Tôi là một nô lệ.
Dẫu cho có mắt, tôi không thể thấy sự thật, nên tôi không đủ tư cách để mở mắt.
Dẫu cho có tai, tôi không thể nghe thấy âm vang xa xôi, nên tôi không đủ tư cách để lắng nghe.
Tôi sẽ dâng hiến mọi thứ cho Đại Nhân Vĩ Đại.
Tôi xin thề, hãy làm ơn cắt xẻ tứ chi của tôi, rán chúng nửa với xì dầu, nửa với bột chiên, và tận hưởng tùy ý!
Sau khi lời thề vô lý trên được đọc lên, mồm chúng tôi vô thức cử động, đọc lại những con chữ đó.
Mọi người đã tuyên thệ. Chúng ta phải làm món gà chiên half – and – half chứ nhỉ? Ding dong dang!
Giọng nói điên cuồng đó vang lên thì màn hình TV hiện lên một vạc dầu sôi sùng sục!
Đột nhiên, một bàn tay hắc ám chui ra từ màn hình TV, nắm lấy Elena, và rồi bắt đầu kéo cô ấy vào trong TV.
- Vù!
Đột nhiên, Jinchul triệu hồi Ngôi Sao.
Anh ta không thể di chuyển, nhưng vẫn có thể triệu hồi Ngôi Sao à?
Nhưng đó là một sai lầm!
Bản thân Jinchul không thể cử động.
Tất nhiên, Ngôi Sao, thứ cũng không có khả năng nhắm mục tiêu, chỉ đứng đó trước mặt Jinchul.
Ngôi Sao gần chúng tôi hơn là chiếc TV.
Trước khi chiếc TV bị biến dị, thì da của Songee, người đang đứng gần bên, bắt đầu lộn từ trong ra ngoài, còn tôi cũng có cảm giác kinh hãi rằng tóc mình bắt đầu biến thành thịt sống.
Nhận ra tình hình quá trễ, Jinchul nhanh chóng cất Ngôi Sao đi.
Cuối cùng, bàn tay đã xuất hiện từ trong TV vẫn tiếp tục kéo Elena về phía màn hình!
Bên trong TV là một vạc đầy dầu sôi sùng sục đang nổi bọt đầy hung dữ.
Mặt của mọi người tái mét lại khi tưởng tượng chuyện sắp xảy ra.
- Bùm! Bùm!
Cùng âm thanh nổ súng, màn hình vỡ tan tành.
Ngay lập tức, thứ sức mạnh trói buộc chúng tôi biến mất, và Elena, người đã bị kéo nửa đường vào trong màn hình, bị quẳng ra ngoài.
Tôi quay mắt sang nhìn thì thấy bàn tay đang trôi nổi trên không của Mooksung.
Bàn tay điều khiển từ xa vẫn còn tác dụng kể cả khi cơ thể bị giam cầm!
“Mooksung! Làm tốt lắm! Tí nữa thì thành thảm họa rồi,” Elizabeth kêu lên đầy nhẹ nhõm.
Tim tôi tí nữa thì ngừng đập.
Nếu Mooksung mà không dùng găng tay để bắn và phá hủy chiếc TV, thì Elena, người bị kéo vào trong khi chúng tôi bị đông cứng sẽ -
“...”
Mình không nên tưởng tượng cái cảnh đó.
Nghĩ thôi cũng đủ làm mình buồn nôn rồi.
Jinchul, người muộn màng nhận ra những vết đỏ trên da Songee, rối rít xin lỗi. Songee thì trấn an anh ta do tình thế cấp bách.
Tóc của tôi cũng bị biến thành xúc tu rồi. Chà, chắc là Khách Sạn sẽ xử lí vụ này khi ra ngoài thôi.
Tôi nhanh chóng chạy tới bên Elena.
“Chị ổn không? Elena?”
Elena, người đã bị kéo vào trong TV rồi quẳng ra ngoài, hoàn toàn câm lặng.
“Elena?”
Elena đờ đẫn nhìn tôi.
Tới lúc đó, mọi người cũng đã tập trung xung quanh rồi.
“Elena? Chị ổn không?”
“Chị Elena ơi?”
Elena mở miệng.
“Tôi thấy... Tôi đã thấy... nó”
“Cô đã thấy cái gì?”
“Bên trong TV có những con mắt.”
“Mắt? Chị đang nói về cái gì vậy?”
“Mắt.”
“Elena? Chị ổn không vậy?”
“Mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt.
Nhìn những con mắt phát sáng trong khe hẹp xem. Nhìn những con mắt đang ở trên cao nhìn xuống xem. Mọi người đã bao giờ cảm thấy ai đó theo dõi mình từ sau lưng trong khi đang đi trên con đường vắng chưa? Mọi người đã bao giờ cảm thấy ánh nhìn của người khác trong khi đang gõ phím một mình nơi phòng tối chưa? Trẻ con không ngủ được vì chúng nghĩ một con búp bê dưới đất đang nhìn chúng. Trên bầu trời cao vào lúc bình minh, có một con mắt lặng lẽ quan sát thế giới xô bồ. Ah! Cả thế giới này đều toàn là mắt. Tôi thấy hơn 3000 con mắt phủ kín cả chân trời. Con mắt lớn nhất cũng nhìn thấy vạn vật từ vực sâu tới trời cao, nên tất nhiên, chúng ta cũng trong tầm mắt của nó.”
“...???”
Đột nhiên, Elena im bặt, mở to mắt, rồi nhìn lên trần nhà.
“Ngươi cũng ở đây nữa. Không, ngươi ở khắp mọi chỗ trong nơi này. Vĩnh biệt mọi người!”
- Bùm!
Trong một phút điên rồ tột độ, trong khi mọi người bị choáng bởi những lời Elena phun ra, thì cô ấy đã tự bắn vào đầu mình để tự sát.
Chúng tôi bị sốc tới mức không thể phản ứng lại chuỗi sự kiện vừa diễn ra.
***
Sự kiện kinh hoàng xảy ra trong chớp mắt: Elena đã tự sát vì điên cuồng.
Kể từ khi vào khách sạn, thì đồng đội nằm xuống vẫn là chuyện thường tình.
Chúng tôi đã trải nghiệm nó nhiều lần rồi – ai đó chết đi, và rồi mọi người lại gặp lại nhau một khi ra ngoài căn phòng.
Tới một lúc nào đó, thì những người mong manh như Songee và Seungyub cũng quen với việc nhìn thấy đồng đội chết đi.
Nhưng...
Cái chết này là một trong những số cái chết “kì lạ” nhất chúng tôi từng chứng kiến trong Khách Sạn.
Seungyub bắt đầu bị lung lay tinh thần.
“Chúng ta chẳng phải chọn căn phòng dựa trên Vận May sao? Nó phải là một phòng an toàn mới đúng chứ! Tại sao chuyện này lại xảy ra ở phòng em chọn – ”
Sao em ấy có thể nhắc tới Phước Lành ngay trước mặt Elizabeth!?
Tôi sững người, nhưng may là, cô ta có vẻ bận kiểm tra chiếc TV vừa bị bắn vỡ vụn nên không chú ý.
Tôi sợ rằng Seungyub sẽ sụp đổ rồi khóc lóc nên tôi phải nhanh chân chạy qua xoa đầu em ấy.
“Giữ tỉnh táo đi. Đôi khi mọi chuyện không như ý mình mong muốn mà. Hơn nữa nó cũng không phải kĩ năng kích hoạt – từ giờ chúng ta sẽ gọi nó là ‘Vận May Nghịch Thiên’ nhé. Đằng nào thì, em không sử dụng Vận May Nghịch Thiên, em chỉ đoán thôi mà.”
Tôi hạ giọng và cố an ủi em ấy, nhưng Seungyub vẫn đang run rẩy.
Jinchul cũng đi qua và nói thêm, “Không phải lỗi của em mà Seungyub. Có phải là mọi thứ sẽ an toàn nếu người khác chọn phòng đâu.”
Chị Eunsol cũng tới.
“Mọi người, tỉnh táo lại đi! Chị nghĩ là mình đang dần hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Khi chúng ta đi qua một cánh cửa, một biệt thự mới sẽ xuất hiện. Biệt thự mới sẽ có cùng các yếu tố như biệt thự cũ, nhưng có một món đồ khác đi chỉ một chút. Món đồ đó chính là nơi con quái vật sẽ xuất hiện. Phải chưa?”
“Và có vẻ là chúng ta được cho một chút thời gian trước khi con quái vật tấn công. Nó chưa từng tấn công chúng ta trực tiếp.”
Songee đáp lời, “Đây giống trò chơi ‘tìm điểm khác biệt’ phải không ạ? Tìm ra điểm khác biệt trong thời gian cho phép?”
“Chúng ta lần này đã thực sự tìm ra điểm khác biệt rồi. Sai lầm duy nhất là không bắn cái TV ngay khi tìm ra thôi. Khi ta bắn vào màn hình với khẩu súng lục, con quái vật cũng ngay lập tức biến mất mà, phải không?” Mooksung lẩm bẩm đầy tiếc nuối.
“Khi tới biệt thự kế tiếp thì chúng ta sẽ bắn vật dụng lạ ngay khi tìm ra nó.”
Songee gợi ý một phương pháp hung hãn hơn, “Tại sao chúng ta không dùng mấy khẩu súng trường này và bắn phá mọi thứ ngay khi vào biệt thự đi ạ?”
“Songee, cái cháu đang cầm là súng trường, không phải tên lửa. Bắn phá mọi vật dụng trong biệt thự sẽ mất quá lâu, và quan trọng hơn là chúng ta sẽ hết đạn. Nhưng ý tưởng phá hủy mọi thứ trên đường đi cũng không tê. Chỉ là... ta có một cảm giác xấu rằng chúng ta đang làm y những gì kẻ thù muốn.”, Mooksung ngay lập tức phản bác.
Tôi cũng đồng ý với ý tưởng đập phá căn biệt thự, nhưng tôi lại gợi ý sử dụng một vũ khí khác, không phải khẩu súng trường.
Elizabeth đã đi lang thang từ nãy, nên Cha Jinchul nhanh chóng lại gần chia sẻ ý kiến của anh ta.
“Cứ dùng Ngôi Sao để phá hủy mọi thứ xung quanh đi. Chúng ta có thể đánh gục người phụ nữ đó nếu cần.”
“Cô ta trông cũng ổn mà. Cô ta còn không thẩm vấn Mooksung khi ông ấy dùng bàn tay điều khiển từ xa. Em nghĩ cô ta chỉ tin rằng chúng ta là siêu nhân hay gì đó thôi. Hơn nữa là Ngôi Sao cũng có giới hạn thời gian đó chứ?”
“Giới hạn thời gian à? À, nếu anh dùng nó lâu quá thì cơ thể sẽ không chịu được. Nhưng anh tin là căn biệt thự sẽ sụp xuống trước khi cơ thể anh làm vậy.”
Songee đáp lại với giọng lo âu, “Nhưng, không chỉ có một căn biệt thự. Nếu như có một căn biệt thự nữa sau khi chúng ta thoát ra ngoài thì sao?”
Mooksung đáp lại như thể ông ta đã chờ câu hỏi này,
“Nếu chúng ta di chuyển theo các lối đi đã dựng sẵn như cổng chính, cổng sau, tầng hầm, thì chúng ta sẽ tới một biệt thự khác. Nhưng nếu chúng ta dùng Ngôi Sao để phá hủy biệt thự, rồi ‘tạo ra lối thoát’ thì cháu nghĩ biệt thự mới sẽ xuất hiện không? Ta thì không. Ta nghĩ mọi người có thể trốn thoát ra bên ngoài sân khấu kẻ thù đã dựng sẵn.”
Có vẻ là Mooksung và Jinchul đang nghiêng về hướng sử dụng Ngôi Sao để phá hủy biệt thự.
Logic này cũng có lí.
Di chuyển theo những lối đi có sẵn trong biệt thự chính là điều kẻ thù mong chờ.
Thế nên, họ đề xuất rằng nên hủy diệt căn biệt thự để thoát khỏi gông cùm trói buộc.
Thế nhưng, họ đang bỏ qua một vấn đề cốt lõi.
“Lúc nào cũng có một Địch Thủ trong các Phòng Nguyền Rủa. Thông thường, chúng ta phải đánh bại Địch Thủ để trốn thoát. Ngay lúc này, Địch Thủ đó còn chưa xuất hiện. Nếu Jinchul sử dụng thời hạn ngắn ngủi của Ngôi Sao để phá biệt thự, rồi Địch Thủ khi đó mới xuất hiện, thì chúng ta sẽ dễ dàng bị quét sạch mất.”
Eunsol cũng tham gia vào, “Chị đồng ý. Đừng quên rằng, Kain, người sở hữu Giáng Lâm, đang mất tích. Ngôi Sao và Jinchul giờ đang chiếm tới 90% năng lực chiến đấu của chúng ta. Sử dụng thứ đó để phá hủy biệt thự nghe khá rủi ro. Chị nghĩ thế này nhé.”
Eunsol thoáng quay lại để kiểm tra vị trí của Elizabeth trước khi tiếp tục nói.
“Nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện này bằng cách phá hủy căn biệt thự với Ngôi Sao, thì chúng đã phải phong ấn Jinchul thay vì Kain rồi. Sự thật rằng Jinchul không bị phong ấn, có nghĩa là phá hủy căn biệt thự với Ngôi Sao không phải giải pháp.”
Có một thoáng im lặng.
Có vài người ủng hộ việc phá hủy căn biệt thự với Ngôi Sao, và số khác thì không nghĩ rằng đó là cách tiếp cận chính xác.
Như thường lệ, Cha Jinchul, người thường đi theo chỉ dẫn của Eunsol, đã chịu thua, “Cứ làm theo lời chị ấy đi vậy. Nhưng một khi chúng ta trốn thoát, thì hãy quay lại chủ đề này.”
Có vẻ là Cha Jinchul chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Anh ta chỉ không muốn công khai phản bác lại lời của Eunsol giữa hiểm cảnh, đặc biệt là khi Eunsol có vai trò lớn như vậy trong nhóm chúng tôi.
Thế nhưng, anh ta vẫn luôn nhấn mạnh rằng cần thảo luận lại sau khi trốn thoát.
Nhưng mà.. Elizabeth nãy giờ vẫn đang hành động hơi kì lạ.
Songee cũng để ý thấy.
“Cô ta đang làm gì nãy giờ nhỉ? Cứ như thể cô ta cho mình không gian để nói chuyện vậy?”
Tôi có một suy nghĩ khác.
Nếu không phải cô ta cho chúng tôi không gian, mà là bản thân cô ta cũng có âm mưu riêng thì sao?
Từ quan điểm của Elizabeth mà nói, có vẻ là chúng tôi mới là nhóm người biết điều, tự thảo luận riêng trong khi cô ta làm các chuyện riêng của mình.
Đầu tôi bắt đầu rối tung cả lên. Có quá nhiều thứ cần phải cân nhắc.
Tôi bắt đầu nhớ anh chàng cẩu thả đó rồi đây.