User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 20
Địa Điểm: Tầng Hầm, Khu Cắm Trại
Lời Khuyên của Hiền Triết: 3
Trao đổi 2 chi lấy 1 món vũ khí. Ahri thật sự muốn làm một điều điên rồ như vậy à?
Tôi lên tiếng
“Anh không biết em định làm gì nhưng đừng quên là chúng ta sẽ phải ở nơi này hơn 10 tiếng nữa. Em mà ở lại mà không có chi quá lâu thì em sẽ chết trước khi chúng ta kịp đến Phòng 105 để điều trị.”
“...”
“Ahri” Ông Mooksung chêm thêm “Ta không cản cháu làm bất cứ điều gì sau khi đến nơi này, nhưng lần này thật sự đáng ngại. Có cần thiết phải đau đớn như vậy chỉ để đổi lấy một món vũ khí thôi ư?”
Lời của ông ấy hơi kì lạ - có vẻ như sẽ em ấy sẽ không nguy hiểm tính mạng, bất chấp việc em ấy phải chịu đau đớn tới mức độ nào đó.
“Chúng ta còn chưa có món vũ khí nào tử tế kể từ khi tới đây. Cho dù Songee có một món Di Sản mạnh mẽ đi nữa thì nó cũng không hữu dụng cho những trận đánh đơn giản, trực diện. Đã đến lúc chúng ta nên có một món vũ khí rồi.”
Mọi người không nói nên lời và chỉ to mắt nhìn Ahri.
“Nhưng mà tôi cũng hơi sợ đau. Cậu giúp tôi được chứ, Songee?”
“Đ-được. Nhưng tôi không thể chặn hoàn toàn cảm giác đau đớn của người khác. Cảm giác sẽ quay lại sau 10 phút”
Đã một lúc rồi kể từ khi tôi nghe Songee lắp bắp như thế. Em ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ khi thoát ra khỏi Trại Súc Vật, và đã trở thành một quý cô sắc sảo lạnh lùng, nhưng mà giờ đây em ấy lại tỏ ra bối rối như một cô nữ sinh cao trung ngại ngùng như ngày đầu mới tới.
“Thế là quá đủ rồi”
Ahri hờ hững “tách rời” tay trái và chân trái của em ấy bằng một thứ sức mạnh siêu nhiên. Không có một chút máu nào rơi ra, cứ như đó là tay chân của một con búp bê.
Mọi người đều câm nín trước cảnh tượng vượt quá lẽ thường đang diễn ra này, và một tiếng cười nồng hậu vang lên từ đâu đó.
“Hahahaha! Có vẻ như hôm nay không phải ngày tệ nhất của ta! Ta rất vui khi được phục vụ một khách hàng. Vậy thì, đây là “Hòm Tiếp Tế Vũ Khí”, nhưng chính ta cũng không biết cái gì nằm ở bên trong! À này, ta cũng khuyên mọi người nên mở cái hộp ở phòng 105, vì có thể, mọi người sẽ mở ra một món vũ khí hơi bị “khủng bố””
Songee nhanh chân chạy tới và dùng chiếc vòng tay, còn Ahri cầm lấy chiếc hộp và ngồi xuống với sự giúp đỡ của ông Mooksung. Sau đó, em ấy đổ mồ hôi như suối và ngất xỉu, còn chúng tôi chỉ biết giương mắt nhìn bất lực.
Bất chấp việc em ấy ngất xỉu, tay thương nhân điên vẫn không ngừng quảng cáo.
“Giờ là món hàng tiếp theo! Thật đáng tiếc vì mọi người chỉ muốn mua hàng hạ giá, và đây là món rẻ tiền cuối cùng của ta. Món thứ hai này có tên là “Bí mật của Khách Sạn” Bí mật này là gì? Ta không biết, nhưng để mà nói thì bí mật này sẽ rất hữu ích khi khám phá và trốn thoát khỏi nơi đây. Cái giá thì vô cùng rẻ rồi. 5 ngón tay là đủ.”
5 ngón tay mà là rẻ à? Thật đần độn, nhưng mà giá của mấy món kia không mạng sống thì cũng là chân tay, nên 5 ngón tay tính ra cũng rẻ hơn tương đối rồi đấy.
Anh Jinchul nói với giọng run run.
“K-Không. Bọn ta không muốn nó. Đi đi. Cút đi!”
“Hmm… Thật sự là không ai muốn mua sao?”
“Tất cả ngón tay có cần phải từ một người không?” Chị Eunsol lên tiếng.
“Chị ơi! Chị bị làm sao vậy?”
“Trật tự nào. Chúng có nhất thiết phải từ một người không?”
“Haha! Không may là như vậy. Tất nhiên, các vị có thể nghĩ rằng sẽ ít nguy hiểm hơn nếu 5 người chia sẻ 1 ngón tay của họ, nhưng mà đặt ngược lại vấn đề đi. Điều đó có nghĩa là ta sẽ phải kể bí mật cho 5 người các vị, đúng không? Các vị phải biết là bí mật sẽ mất đi giá trị nếu được chia sẻ.”
“Điều đó quan trọng lắm sao? Bọn ta sẽ chia sẻ toàn bộ bí mật về Khách Sạn giữa chúng ta mà?”
“Đó là tùy thuộc vào các vị sau khi đã biết được bí mật. Nhưng mà, cái giá của ta là cuối cùng. Cả 5 ngón tay phải là từ một người.”
“...”
“Ta sẽ mua”, chị Eunsol nói và anh Jinchul lập tức lên tiếng
“Chị!”
“Tiểu thư, cô nên ngồi xuống. Những việc tồi tệ thế này nên để một ông lão như ta làm”
“Giờ ông bác lại làm sao đấy?”
“Nghe bác bảo này. Cắt ngón tay ư? Cháu chỉ phải lo về cơn đau thôi, vì Khách Sạn sẽ nối lại ngón tay ngay khi về lại Phòng 105. Nhưng giờ, ‘Bí Mật của Khách Sạn’ - cháu không nghĩ rằng chúng ta biết quá ít về Khách Sạn ư? Chúng ta sẽ không thu được gì lại nếu chúng ta sợ hi sinh. Mạng sống thì chúng ta không thể trả giá, nhưng ngón tay thì… Chúng có thể quay lại, vậy thì vấn đề là gì chứ?”
“Vị này nói hoàn toàn chính xác! Kể cả ta có lấy đi ngón tay của mọi người, thì chúng đều quay lại sau một đêm ngon giấc mà đúng chứ? Thế nên là ta mới bảo là ta đang bán lỗ đó!”
“Ngươi im miệng đi”
“Ta đồng ý với những lời cháu nói, tiểu thư Eunsol” Ông Mooksung nói “Bí mật là phần thưởng xứng đáng cho cơn đau, nhưng một tiểu thư như cháu không cần phải chịu đau đâu. Ta đã nói rồi, một lão già như ta sẽ thích hợp hơn”
“U, umm, vậy thì nếu thế, em cũng đang không làm được gì, nên hay là để em -”
“Trật tự, trẻ con ra chỗ khác chơi. Seungyub, ngồi yên đấy”
Khu cắm trại dần im lặng. Tôi nhận ra rằng, bà chị này thật ra có một tâm lý vững vàng hơn người bình thường. Kể cả khi chị ấy không sinh ra trong một gia đình quyền quý, thì tôi có cảm giác rằng chị ấy sẽ sống một cuộc đời khác với người bình thường.
“Bác có thể giúp cháu cầm máu, phải không”
“...Ta đã trải qua đủ các trận chiến trên đời này để biết làm điều đó…”
“Này, thế ngươi định nói với ta bí mật như thế nào? Thì thầm vào tai ta à?”
“Hahaha! Có lẽ sẽ có vài vị có thính lực phi thường, nên đương nhiên là không rồi!”
“Nhưng ta đương nhiên sẽ không giấu diếm điều gì rồi?” Chị Eunsol hỏi lại lần nữa, nhưng tay thương nhân chỉ nhếch mép.
“Chà, cái đó thì tùy vào quý cô sẽ quyết định sau khi nghe được bí mật. Làm ơn đừng lo về bí mật, ta sẽ để quý cô biết theo cách mà chỉ quý cô có thể thấy.”
“Được rồi. Kain, em vẫn còn con dao đúng không? Đưa nó cho chị”
Tôi vẫn đang băn khoăn nên làm gì thì chị ấy đã đi từng sải dài lại gần và giật nó khỏi tay tôi.
“Cháu vẫn không chắc mình có thể tự chặt chúng đi không. Bác có thể giúp cháu chứ?”
“...”
“Và Songee. Chị cũng cần em giúp. Chị nghĩ 10 phút giảm đau sẽ cực kì hữu ích”
“...”
Chuyện xảy ra sau đó rùng rợn tới mức tôi không muốn nhớ về nó. Quên nó đi là tốt nhất cho tất cả mọi người.
***
Sau cái giao kèo đó thì tay thương nhân lại lải nhải về hi vọng tiếp tục buôn may bán đắt, nên anh Jinchul đã tống khứ hắn đi, và hắn không bao giờ quay lại nữa. Bỏ lại sau lưng là một cô gái mất đi một tay một chân, và một tiểu thư với bàn tay 0 ngón.
Tinh thần mọi người sa sút đáng kể, giống như vừa từ chiến trường trở về. Chúng tôi còn không nghĩ tới việc ăn uống, chỉ đi lòng vòng quanh hai quý cô đang rên rỉ, chờ đợi rồi đợi chờ, và lau mồ hôi cho họ khi nào có thể.
Chúng tôi mong “Thông Báo Bảo Trì Quy Mô Lớn” của Khách Sạn kết thúc cho nhanh, để chúng tôi còn trở về phòng 105. May mắn thay, ngày tồi tệ đã kết thúc mà không có gì đáng nguy hiểm xảy ra cho tới khi cánh cửa xuất hiện gần khu cắm trại
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 21
Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Lời Khuyên của Hiền Triết: 3
Tôi lập tức đi về phía phòng ăn ngay khi đến giờ ăn sáng. Có vẻ như mọi người cũng đang có ý định tương tự, và chúng tôi tụ tập tại phòng ăn trong chưa đầy 10 giây. Chúng tôi nhìn quanh sau khi gặp nhau.
Chị Eunsol ở đâu?
Ahri ở đâu?
Ngạc nhiên thay, họ đều lành lặn và ở đây.
“Chị ơi! Chị ổn chứ?”
“Haha! Để em lo lắng rồi! Nhìn này-”
Chị ấy chìa hai tay ra và may mắn là 10 ngón tay của chị ấy đều ổn. Mọi người đều quay sang Ahri, người mà cũng tứ chi lành lặn như thể hôm qua chẳng có gì xảy ra.
“Em không cần phải lắc tay chân hay gì chứ?”
Câu đùa của Ahri đã làm dịu đi không khí căng thẳng. Thật sự thì dù đó không phải tay chân của tôi đi nữa thì tôi cũng cảm thấy mất ngủ, và mọi người cũng vậy.
Elena mắt đỏ hoe nắm tay chị Eunsol, còn Songee chỉ lặng lẽ bồn chồn kéo tay Ahri, rồi đột nhiên ôm chầm lấy Ahri.
“Á! Chị này, nếu chị làm thế thì tay em có khi lại rời ra đấy!”
“Đừng có nói gở, dù là đùa đi nữa!”
Không phải là cánh đàn ông bọn tôi không có rung động, bọn tôi chỉ đang quan sát, vì sẽ hơi kì lạ nếu bọn tôi nhảy vào ôm ấp. Tôi cũng đang cảm thấy nhẹ nhõm hẳn và cực kì vui mừng khi họ trở về lành lặn, và tất cả các người khác cũng hẳn là mừng như vậy.
Sau khi chúng tôi xả hết gánh nặng lo âu từ hôm qua, chúng tôi bắt đầu một bữa tiệc vui vẻ và nói về những “món đồ” mới săn được.
***
“À thì, đáng ngạc nhiên là mọi người đều thoát ra lành lặn. Khi tôi bị thương thì phải skip hẳn 1 ngày, nên là tôi ngạc nhiên vì mọi người sẽ gặp nhau hôm nay. Đặc biệt là Ahri”
“Chà, chúng chỉ là ngón tay mà thôi.” Chị Eunsol nói. ”Người ở cấp độ thần y có thể chữa được nội tạng dập nát chỉ trong một ngày thì sẽ không có vấn đề gì nếu chữa ngón tay của chị trong 10 phút chứ? Chị chẳng biết đâu. Chị còn không có cơ hội nói chuyện với bác sĩ đó”
“Chân tay của em khác với người bình thường. Có lẽ là nối lành lại dễ hơn người thường. Và tất nhiên em cũng không nói chuyện với bác sĩ được như anh Kain”
Rất nhiều thứ thay đổi trong 1 ngày. Ahri đã nói về việc em ấy có cơ thể khác với người thường như đó là chuyện hiển nhiên, và không ai đi sâu vào chuyện đó kể cả Songee, người mà mọi khi rất hứng thú với chủ đề này.
“Vậy thì, những bí mật đó là gì? A, tất nhiên nếu chị không muốn chia sẻ thì-”
“Thôi nào, em đang cố diễn vai tay thương nhân đó à? Chị đã mang theo cả lá thư để phòng trường hợp có ai nghi ngờ.”
“Thư?”
“Một lá thư rơi xuống đầu chị khi chị tỉnh dậy sáng nay. Và bí mật được ghi ở đó. Em có thể tự đọc”
Chị ấy quăng tôi lá thư như thể nó chẳng quan trọng. Thay vì là một lá thư, nó giống một tờ giấy nhớ hơn, và có 2 dòng chữ ghi trên đó.
1, Lối Thoát #2 là nhảy khỏi Cổng Chính, đồng thời sử dụng “Giày Gắn Cánh”
2,Bạn có thể nhận được “Giày Gắn Cánh” sau khi hoàn thành yêu cầu của một thợ thủ công thần bí ẩn náu trên tầng 2.
“Lối thoát… Vậy là cổng chính chúng ta nhìn thấy thật sự là một lối thoát à”
“Thật tình, câu thứ nhất chẳng có tác dụng gì, nhưng câu thứ hai lại khá quan trọng, vì điều đó có nghĩa là chúng ta có thể ra ngoài nếu “thợ thủ công thần bí” trên tầng 2 đó có thể chế tác ra Giày Gắn Cánh”
“Giày Gắn Cánh à. Em nghĩ em có thể hiểu tác dụng của chúng. Chắc là khi mang chúng có thể khiến chúng ta bay lượn”
“Chắc là vậy rồi”
“Hmm. Chị này. Đây là thông tin quan trọng nhưng không phải thứ chúng ta có thể tận dụng lúc này, phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Nó không có tác dụng gì với chúng ta, khi mà chúng ta đang gặp phải khó khăn ở tầng thứ nhất. Nhưng chúng ta vẫn nên giữ thông tin này trong đầu, vì chúng ta ngày nào đó sẽ lên tầng 2. Đảm bảo rằng chúng ta có thể tìm ra “thợ thủ công thần bí” trên đó. Giờ thì đó là tất cả thông tin của chị rồi.”
Chị ấy gõ bàn một lần trước khi thu hồi lá thư.
Sau đó Ahri mang ra một chiếc hộp
Hơi đau đầu vụ xưng hô tí, tại Ahri giai đoạn này gọi cả Songee 17 tuổi là unnie (chị). Mấy bạn bên EN có nói là Ahri vẫn đang giả làm em út rồi sau khỏi làm vậy luôn, nhưng mà giờ thì t cứ dịch vậy đã, tính sau Headcanon thế cũng được, hẹ hẹ, mặt học sinh ngực phụ huynh mà Hơi đau đầu vụ xưng hô tí, tại Ahri giai đoạn này gọi cả Songee 17 tuổi là unnie (chị). Mấy bạn bên EN có nói là Ahri vẫn đang giả làm em út rồi sau khỏi làm vậy luôn, nhưng mà giờ thì t cứ dịch vậy đã, tính sau Headcanon thế cũng được, hẹ hẹ, mặt học sinh ngực phụ huynh mà