User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 20
Địa Điểm: Tầng Hầm, Khu Cắm Trại
Lời Khuyên của Hiền Triết: 3
“...”
“...”
Chúng tôi đang ngồi thành một vòng tròn với vẻ mặt trống rỗng. Cơ sở vật chất đã bị phá hủy, mọi người đang cảm thấy khó ngủ, và chúng tôi cũng phải khẩn trương di chuyển xuống tầng hầm ngay khi tờ mờ sáng vì chị thị của Khách Sạn nữa.
Vì thế, mọi người đang ngồi ở khu trại và cảm thấy kiệt sức.
“Chúng ta có phải dành cả ngày ở đây không? Có cách ra ngoài không?”
“Cánh cửa đã biến mất khi chúng ta tiến vào, nên bác nghĩ chúng ta sẽ phải ở đây nguyên ngày” Ông Mooksung nói
“Có thịt, lều trại và túi ngủ ở đằng đó. Chúng ta ngủ thêm chút thì sao?”
“Ta hiểu cháu đang buồn ngủ Seungyub, nhưng chúng ta trước hết nên xác định xem nơi đây có an toàn không đã” Ông Mooksung đáp
“Ông có cảm thấy gì nguy hiểm không ạ?”
“Ta không phải nhà ngoại cảm, đương nhiên là không rồi. Nhưng xét từ trải nghiệm của chúng ta thì khách sạn đã cho chúng ta những thứ kì lạ mỗi ngày, mọi khi chúng ta không sử dụng Căn Phòng Nguyền Rủa, phải không?”
“Nhưng lần này”, Songee nói, “Đâu phải là chúng ta chủ động không muốn vào, và chúng ta không thể vào vì sửa chữa, nhỉ?”
“Em nói đúng nhưng bác cũng có ý tưởng” chị Eunsol nói tiếp sau Songee. “Khách Sạn này làm bất cứ thứ gì nó muốn, phải không? Nếu chúng ta bắt đầu nói về nguyên do, thì chúng ta không thể vào Phòng Nguyền Rủa là do Khách Sạn bảo trì, và người gây ra là Kain, nên có khả năng Khách Sạn sẽ không để chúng ta yên ngày hôm nay”
“Em xin lỗi”
“...”
Mọi người im lặng sau lời xin lỗi của tôi. Tôi có một cảm giác mơ hồ kể từ sáng nay, là mọi người đều nhăn mặt hoặc trốn tránh tôi mỗi khi tôi lên tiếng hoặc lại gần. Có lẽ điều xảy ra hôm qua thật sự gây sốc.
“Hãy còn sớm, nhưng xung quanh cũng khá lạnh nên chúng ta nên nhóm lửa. Không có lò sưởi nhưng bên kia có khá nhiều củi”
Chúng tôi cũng chẳng có việc gì để làm nên mọi người đứng dậy và chất củi thành đống lại, rồi bằng cách nào đó nhóm được lửa sau khi thổi nhẹ nhàng các tia lửa được đánh ra.
Và…
Bầu trời chuyển tối.
“Cái đéo gì đang diễn ra vậy?!”
“Có vẻ như cô cậu vẫn chưa quen với Khách Sạn này”
“Ý bác là sao”
“‘Chúng ta tới sớm để nhóm lửa và đột nhiên trời chuyển tối. Cái gì đang diễn ra?’ Đó không phải là cách nghĩ bên trong Khách Sạn. Đúng ra là, ‘À há! Cái gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra nên Khách Sạn tốt bụng và rộng lượng đang cho chúng ta 1 lời cảnh báo!’”
Ầm, Rầm, Ầm
Một thứ gì đó đang tiến tới chỗ chúng tôi từ phía khu rừng, và mọi người đều im lặng
Thứ đó dần xuất hiện sau rặng cây, và đó là một con gấu nhìn nặng hơn 500kg
Nếu đây mà là khu cắm trại bình thường và chúng tôi là khách du lịch bình thường, thì chúng tôi có lẽ đã hét thủng phổi sau khi nhìn thấy con gấu kia.
Nhưng tất nhiên, không ai ở đây sẽ hét lên chỉ vì một “con gấu”. Thay vào đó, nhìn thấy con gấu khiến tôi tự hỏi, “Chỉ là một con thôi sao?”
Anh Jinchul sẽ xử đẹp con này mà phải không?
Và đúng vậy, anh ấy đứng dậy sau một nụ cười khổ.
1 người đánh nhau với 1 gấu. Kích cỡ của cả hai thật không thể so sánh… nhưng tôi không thể tưởng tượng ra cảnh anh Jinchul sẽ thua như thế nào. Kẻ thù không phải là ma quỷ gì cả, chỉ là một con gấu, nên Captain Korea đây sẽ đấm nó chết luôn nhỉ?
Nhưng ai đó đã bước tới chỗ con gấu trước anh ấy.
Songee hờ hững đứng dậy và tiến lại con gấu, trước khi dắt nó như con cún về chỗ lửa trại của chúng tôi và ném cho nó vài tảng thịt của chúng tôi.
“...”
“...”
“Tôi nghe nói cậu từng nuôi động vật rồi. Có cả gấu trong số đó hả?” Ahri hỏi
“Tất nhiên là không. Không ai nuôi gấu trong nhà cả”
“Vẫn có một số người ở Nga làm thế đấy” Elena đáp
“Hmm. Để em chỉnh lại thành, ‘Không ai ở Hàn Quốc nuôi gấu trong nhà cả’”
“Chị nghĩ là đang thấy một người đấy”
“Em chỉ là đang muốn thử phước lành đã được cường hóa. Nó có hiệu quả, em nghĩ vậy”
Phải rồi. Nhìn lại thì Songee, Seungyub và tôi đều nhận được cường hóa ở trong Thánh Địa.
Đối với tôi thì đó là khả năng kiểm tra vị trí của mọi người.
“À này, Songee và Seungyub, chuyện gì đã xảy ra với năng lực của mọi người sau khi được cường hóa?”
“Nó như là, em có thể truyền đạt ý nghĩ và cảm xúc của em tới một ‘thực thể hỗn mang’ mà có ý tưởng tốt. Có vẻ như một con thú hoang, không phải là sinh vật cấp cao như “Thầy giáo” cũng có thể hiểu được em khi em nói ‘Đến đây và ăn cùng với bọn chị’”
“‘Thực thể hỗn mang’ chẳng phải ma vật hay quái thú sao? Đây chỉ là một con gấu thôi mà?”
“Seungyub, nghĩ trước khi nói đi em. Sẽ có một con gấu bình thường ở nơi như thế này sao? Con gấu này khi phải đánh nhau thật có thể sẽ mọc sừng hay cánh đấy”
Sau khi bi Ahri mắng thì Seungyub nhún vai chịu thua.
Nhưng ngay sau đó thì em ấy lại cười tươi rói và lại tràn đầy năng lượng.
Cái quái gì thế này? Họ đang diễn tiểu phẩm hài kịch à?
“Thế còn em nhận được gì hả Seungyub?”
“Em nhận được một cửa sổ hệ thống trong suốt sau ngày hôm đó. Nó đang báo 82%. Và em chưa thử gì cả, em có thể bấm vào đó, khi em bấm thì sẽ hiện ra thông báo “Bạn có muốn kích hoạt không?””
“Vậy em có thể thấy cooldown bằng mắt mình và kích hoạt nó bất cứ lúc nào? Khá tuyệt đấy. Ah.. Mọi người đều được nâng cấp Phước lành nhưng thế còn Siêu Thị HP của chị thì sao? Thật khó chịu, cái thứ này còn không giúp chị tăng cường khả năng gì.”
“Năng lực của em cũng không làm gì mấy mà…” Seungyub đáp
“Kể cả nó có làm em mạnh lên thì cũng là vô nghĩa” Anh Jinchul chêm thêm. “Gần đây, anh chỉ có thể làm con rối của người khác tới chết”
Mọi người trở nên chán nản và khu cắm trại lại trở nên im ắng.
Và chính khi đó.
Cling - Clang
Một âm thanh kim loại đinh tai truyền tới chỗ chúng tôi.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn quanh, và con gấu nãy giờ vẫn đang nhai thịt giống một chú chó khổng lồ, đột nhiên cụp đuôi quay đầu chạy thẳng giống như một con cún bị dọa cho sợ chết!
Thật lố bịch là khi nó chạy đi thì chân của nó tách ra làm 8. Đúng như dự đoán, nó không phải là con gấu bình thường, và rất có thể chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu không vì Songee.
Ai đó đang tiếp cận chúng tôi từ phía khu rừng
***
“Hô - Chào mọi người? Ta chỉ là thương nhân qua đường thôi. Liệu ta có thể chia sẻ hơi ấm lửa trại với mọi người không?” Một kẻ thần bí quấn băng khắp người, không để lộ một chút da thịt nào lên tiếng.
Hắn có còn là người không? Chúng ta có nên đuổi hắn đi không?
Anh Jinchul bước ra, đi từng sải dài mạnh mẽ và đứng chắn giữa mặt chúng tôi, và tay thương nhân.
“Nếu ông không có việc gì với bọn tôi, thì chúng ta nên đường ai nấy đi. Chúng tôi cũng có rất nhiều người rồi”
“Haha. Thật là một điều đáng tiếc. Ta chẳng phải tự xưng là thương nhân rồi ư? Hàng hóa của ta sẽ rất hữu ích khi mọi người phải cày ải ở Khách Sạn”
Tên này - Hắn biết chúng tôi là người chơi của Khách Sạn.
Anh Jinchul đang chưa biết nói gì tiếp, thì một giọng nói tươi vui vang lên.
“Mời ngài đến và cho bọn em xem hàng hóa ạ ~!”
Đó là Ahri
Em ấy biết gì đó à?
Chúng tôi đã biết lần này là lần thứ 2 của em ấy ở Khách Sạn, và em ấy sẽ biết nhiều thứ hơn bọn tôi.
Sau khi nhàn nhã đặt mông xuống cạnh đống lửa, tay thương nhân cho chúng tôi xem một tờ giấy.
“Đây là catalogue hàng hóa của ta. Dù ta rất muốn cho mỗi người một bản, nhưng ta chỉ có 1 tờ này, nên ta sẽ đọc to lên.”
“Tất nhiên, ta nên giới thiệu món hàng ngon nghẻ nhất trước nhỉ? Thứ đầu tiên là Tấm Vé Trốn Thoát khỏi Khách Sạn!”
!!!
Nó là một thông tin chấn động. Kiểu… Một Tấm Vé Trốn Thoát? Chẳng phải là một món hàng xịn điên khùng sao?
Nhưng cái giọng lạnh lùng của chị Eunsol vang lên từ bên kia đống lửa.
“Không có gì miễn phí ở trên thế giới này cả. Vậy thì, cái giá phải trả cho món hàng tuyệt vời này là gì?”
Thay vì hỏi “Bao nhiêu tiền”, chị ấy đang hỏi “Cái giá là gì”. Đó ắt là lẽ tự nhiên, vì một tay thương nhân bên trong Khách Sạn để bán những món đồ mờ ám hẳn sẽ không nhận tiền.
“Haha! Chúng đều rất rẻ, ta có thể cam đoan. Tất cả hàng hóa của ta gần như là phờ ri khi mọi người cân đo đong đếm giá trị của chúng. Ta không kiếm lời tí nào đâu! Có khi ta còn tự hỏi ta làm từ thiện hay làm thương nhân nữa!”
“Đừng lảm nhảm nữa và nói về cái giá phải trả đi”
Tay thương nhân trả lời ông Mooksung
“Mạng sống của 3 thành viên”
“...”
Không khí của khu trại lạnh ngắt như tờ.
“Sao thế mọi người? Có 8 người ở đây, nên sẽ chẳng có vấn đề gì nếu mất đi 3 người mà? Mà này nhé, thật tình, có vài người ở đây cũng không phải hữu dụng lắm nhỉ? Cậu trai trẻ này, cậu có coi là mình hữu dụng không?”
“Hự!”
Giữa bài diễn ngôn thì tên thương nhân đột nhiên quay qua Seungyub hỏi vặn 1 câu. Seungyub lùi lại vì ngạc nhiên, đúng lúc đó thì một nắm đấm vung thẳng vào mặt tên thương nhân.
Choang!!!
Tên thương nhân bay ngược lại phía sau, đi kèm một tiếng nổ to như đại bác chứ không còn là âm thanh từ nắm đấm nữa.
“Và anh còn đang nghĩ là thằng cha này sẽ hữu dụng chứ, có vẻ như hắn ta chỉ là loại rẻ rách. Chúng ta ăn tiếp đi, nghĩ nữa làm gì. Loại người nào mà - “
Tay thương nhân quay trở lại sau khi bị đánh bật đi, cứ như chưa có gì xảy ra.
“Thằng chó đẻ này-”
“Haha. Làm chủ doanh nghiệp thật chẳng dễ dàng gì. Sao mà có nhiều khách hàng khó tính quá vậy? Ta đang bắt cậu phải mua hàng à? Cậu chỉ việc lắc đầu nếu không thích thôi mà?”
“Còn gì nữa không?” Ahri hỏi
Em ấy thật sự định mua gì đó từ tên này à
“Nói về những thứ khác đi. Ngươi không chỉ có 1 món chứ?”
“Tất nhiên tất nhiên. Thương nhân nào mà lại đi lang thang với chỉ 1 món hàng chứ?”
Món hàng thứ 2 chính là: một Di Sản!
“Mọi người không thấy tuyệt vời à? Không phải nhọc công đau đầu cày ải ở mấy cái Phòng Nguyền Rủa để kiếm Di Sản nữa. Chỉ cần mua nó từ chỗ của ta! Sao lại có thể có một cái con đường nó i zì và-”
“Cứ nói thẳng giá của ngươi đi. Đừng có nói năng lung tung nữa”
“Mạng của 2 thành viên”
“...”
Lại là cái giá này
Thằng cha này chui từ đâu ra vậy? Việc của hắn là phá hoại các đội chơi không có sự đoàn kết à?
Nhưng mà, tôi chợt có cảm giác là mọi thứ sẽ khó xử nếu viễn cảnh 2v6 từ hôm qua vẫn còn đó. Chị Eunsol đã xử lí tình huống tuyệt vời và hàn chặt các lỗ hổng trước khi chúng kịp phát triển thêm.
“Ah. Thật tình ta không thể chịu nổi. Ngươi muốn ta tách đầu khỏi cổ à?”
“E hèm. Thưa Quý khách? Ta không hiểu ngài đang nói gì! Ta không có bắt ngài phải mua gì mà, đúng không?”
“Lên món đồ tiếp theo đi. Nếu nó phải trả giá bằng mạng sống nữa thì ngươi im miệng và cút được rồi. Lên món nào mà không phải trả bằng mạng ấy”
“Ai gồoo~ Khách hàng lần này có vẻ ki bo thật. Đương nhiên là ta có hàng giá rẻ, nhưng có lí do nên chúng mới rẻ! Chúng đều là rác rưởi nếu so với hạng cực phẩm như Vé Trốn Thoát hay Di Sản, thế nên hay là~ “
Rầm!
Lần này là ông Mooksung cho tay thương nhân 1 đá.
“Đây là lần đầu tiên ta có một cuộc nói chuyện khó chịu như thế này, kể từ khi tới đây. Lên món hàng tiếp theo và giá của nó đi. Tất cả những gì ngươi cần làm đó”
“Ta có 2 món rẻ tiền. Đầu tiên là một hộp tiếp tế vũ khí. Thứ bên trong là ngẫu nhiên, nên mọi người có thể càng cảm thấy hứng thú! Giá của nó là 2 chi của 1 người chơi.”
2 chi của một người chơi. Hắn ta có đang nói về chân hay tay không?
“2 chi..”
Tôi cảm thấy kì lạ khi Ahri lẩm bẩm và cân nhắc. Em ấy thật sự định mua à?