Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 145

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 0

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 737

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35236

Web Novel - Chuơng 54 - Phòng 106, Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng (1)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: Ngày 21

Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 106 (Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng)

Lời Khuyên của Hiền Triết: 3

Xe Đụng Thực Chiến

Vúuuuuuttttt!!!!

Chiếc monster truck đó bắt đầu cuộc tàn phá trước khi tôi kịp hoàn hồn. Con mồi đầu tiên mà nó chọn là - 

Chờ, đã, địt mẹ, đó là bố mày mà! Bố còn chưa có bằng lái!!

Tôi lập tức lục lọi não bộ và nhớ lại cách bố tôi đã từng lái xe như thế nào.

Rồi bằng cách nào đó, tôi vặn khóa và khởi động được chiếc xe. Sau khi vào số lái, tôi vô thức nhìn xuống dưới và…

Đâu là ga? Đâu là phanh? Sao lại có 2 chân pedal?

Bấm pedal bên phải

Cảm ơn nhiều nhé! Tôi mau chóng nhấn pedal bên phải và chiếc xe bắt đầu tiến về phía trước.

Gugugugugu

Đó là âm thanh vọng lên từ phía sau. Thêm nữa là tôi còn cảm nhận được mặt đất rung lắc mỗi khi chiếc xe tải đó di chuyển! Xe đụng kiểu gì thế?

Tôi đang lái và đánh võng cái xe điên cuồng thì nhận ra điều gì đó. Có lẽ là chút lương tâm cuối cùng Khách Sạn để lại, nhưng mà chiếc monster truck đó không nhanh lắm.

Trong khi đó thì cái tab trò chuyện đang nổ tin nhắn như điên.

Kim Mooksung: Vặn khóa, khởi động máy, vào số lái, và nhấn chân ga!

Park Seungyub: Đâu là chân ga? Và cháu vào số lái kiểu gì?

Lee Eunsol: Kéo cái cần bên cạnh em về chữ D, rồi nhấn pedal bên phải gần chân em!

Yu Songee: Sao nó không sáng lên vậy?

Lee Eunsol: Em phải vặn khóa hết cỡ! Nếu em vẫn không thể lái thì kiểm tra cần số có ở N hoặc P không!

Cha Jinchul: Các em sẽ chết hết nếu không nhanh lên! May là nó đang đuổi theo Kain, nhưng mà đấy!

Han Kain: May mắn cái con mẹ anh! Em đang chết đây!

Tôi thật sự là đang chết đấy! Cái xe tải đó bị khùng hả? Sao nó luôn luôn dí theo tôi? Tôi có thể nhận ra từ rung chấn và âm thanh nhức óc đó rằng cái xe tải vẫn đang sau đít tôi, mà không cần quay đầu lại.

Trong nỗ lực trối chết để chạy thoát của tôi, tôi nhận ra cái xe tải đã thay đổi mục tiêu.

Yu Songee: Uaaaaah! Nó đang đuổi theo em!

Lee Eunsol: Nhấn! Im mồm và nhấn chân ga đi!

Cái xe tải bắt đầu đuổi theo một con xe màu bạc. Hết đánh trái rồi quẹo phải, con xe bạc cứ thế phi thẳng về phía trước.

Cha Jinchul: Em sẽ đâm vào tường nếu cứ phi thẳng!!! Đánh lái đi!

Yu Songee: Đi đâu?

Lee Eunsol: Bên phải. PHẢI!

Chiếc xe bạc lại rẽ ‘trái’

Lee Eunsol: Khoan, phía đó cũng có tường. Rẽ phải đi!

Giữa cuộc đuổi bắt hỗn loạn đó, chiếc xe bạc muộn màng đánh phải, và sống sót trong đường tơ kẽ tóc. Nhìn thấy việc em ấy có thể trốn thoát mặc dù di chuyển như vậy, trong một thế cục hỗn loạn, tôi chợt nhận ra lần nữa.

Rằng, cái xe tải này khá chậm chạp, và đổi hướng sẽ cần chút thời gian.

Cha Jinchul: Cái thứ này có đuổi theo xe nào gần nó nhất không?

Kim Mooksung: Ta sẽ tiếp cận và kiểm tra!

Trong khoảng 10 giây, cái xe tải cuối cùng cũng đổi mục tiêu sang một xe khác. Hai chiếc xe rõ ràng là linh hoạt hơn bắt đầu lái vòng quanh nó nhằm thu hút sự chú ý.

Xét từ việc xe tải có tốc độ chuyển hướng rất lù đù, thì hai con xe kia chắc hẳn sẽ câu được khoảng thời gian tương đối.

Trong lúc đó thì chúng tôi cần một đối sách.

Han Kain: Sẽ là xong đời nếu người không biết lái xe bị nhắm đến, nên di chuyển ra rìa đấu trường ngay lập tức!

Lee Eunsol: Ý kiến hay. Tiết kiệm chữ từ bây giờ. Ta cần kế hoạch.

Han Kain: Gọi là xe đụng nhưng kích thước sai khác quá nhiều. Xe của ta chắc chắn sẽ thua.

Lee Eunsol: Đồng ý. Đâm xe không phải lựa chọn.

Kim Ahri: Hay là dụ xe tải húc vào tường?

Lee Eunsol: Có thể không?

Kim Mooksung: Mọi người không phải tài F1. Lái như thế không dễ.

Chúng tôi còn nên làm gì chứ?

Tôi không thể nghĩ ra phương án hợp lý. Nếu chúng tôi thật sự đụng xe thì sẽ chỉ là thất bại một chiều.

Và chúng tôi cũng không thể điều cái xe tải tự húc vào tường vì không ai giỏi lái xe đến thế.

Bên cạnh đó thì tay tài xế đó cũng đâu có ngu đến mức tự lái xe vào tường chỉ vì chúng tôi dụ hắn làm thế?

Tôi vô thức quay sang ghế lái và nhìn thấy một bóng người mờ ảo.

Chờ đã, một người à?

Han Kain: Có một người trên ghế lái xe tải

Kim Mooksung: Đương nhiên là có rồi.

Han Kain: Giết tên tài xế bằng khẩu súng thì sao? Có ai đủ tự tin không?

Kim Mooksung: …Chưa nghĩ tới cái đó.

Chúng tôi may mà đã đưa khẩu súng cho ông Mooksung, người có kinh nghiệm bắn súng, trước khi tiến vào căn phòng.

Ông ấy có tự tin bắn trúng không? Tôi không chắc chắn hoàn toàn về kinh nghiệm của ông ấy, nhưng ông ấy có kể đâu đó là đã dành cả cuộc đời trên chiến trường.

Kim Mooksung: Jinchul! Khiêu khích nó 1 tí.

Cha Jinchul: OK

Một lát sau, chiếc sedan xám phi đến chỗ cái xe tải. Khi xe tải quay đầu về phía chiếc sedan thì chiếc sedan đã tạo được một khoảng cách thích hợp, và thu hút được sự chú ý của nó.

Có vẻ anh Jinchul là người trong chiếc sedan xám đó.

Kim Mooksung: Sẵn sàng khai hỏa. Đến chỗ ta.

Anh Jinchul đã đánh lái điêu luyện và kéo cái xe tải lại gần chỗ một con xe màu đen. Cửa sổ ghế lái dần hạ xuống, và ông Mooksung đưa thân trên ra ngoài.

Mọi thứ sẽ kết thúc như thế này sao? Bắn hạ tên tài xế sẽ giải quyết vấn đề phải không?

Ngay khi cái xe tải phi qua, đổi mục tiêu sang chiếc xe đen gần nhất - 

(Bùm! Bùm! Bùm!

Những phát súng liên tiếp vang lên. Cuối cùng!

Kim Mooksung: Mẹ kiếp! Đó là kính chống đạn. Cái con -

Cái xe tải chèn lên chiếc sedan đen.

“...”

Chỉ như vậy, chúng tôi đã mất một thành viên, và cửa sổ chat.

Chúng tôi giờ phải làm gì?

Không có thời gian để suy nghĩ, cái xe tải đã quyết định xong mục tiêu tiếp theo của nó. Lần này, mục tiêu là Seungyub, người vẫn ở một vị trí không thuận lợi do chưa hiểu cách vận hành xe.

Vùuuuuuuu

Mặt đất rung chuyển, và âm thanh điếc tai vang lên khắp đấu trường.

Ngay trước khi va chạm, Seungyub đã bằng cách nào đó khiến xe chạy, nhưng không đủ để chạy thoát.

Có lẽ đầu óc ông em nhanh nhạy nên Seungyub đã mở cửa xe và nhảy ra ngoài.

Ngay sau đó thì xe của Seungyub bị nghiền nát.

- Bỏ qua người lái xe, chiếc xe bị nghiền nát.

Tôi lập tức nhận ra sau khi chứng kiến điều đó. Một ai đó cũng nghĩ ra và hét to hết cỡ:

“Mọi người! Ra khỏi xe đi!!!”

Chúng tôi lập tức ra khỏi xe.

Chủ đề của màn chơi là “xe đụng”. Xe đụng là trò chơi mà xe đụng vào xe, không phải là xe đụng người.

Chúng tôi đã đúng.

Cái xe tải bỏ qua chúng tôi sau khi chúng tôi ra khỏi xe, và cố chấp phá hủy hết xe này tới xe khác. Sau khi tụ tập vì không có lí do nào khác, Songee đã hỏi:

“Chúng ta sẽ qua màn nếu cứ đợi như thế này chứ?”

“Chắc là không? Chúng ta vẫn phải chặn chiếc xe tải đó lại. Chúng ta chỉ còn 4 xe nữa thôi”

“Sẽ ra sao nếu tất cả xe hỏng chứ?”

“Có lẽ.. đó sẽ là thất bại của chúng ta”

“...”

Tình huống vô cùng rõ ràng. Nếu chúng tôi ở đây mà không có xe, chúng tôi có thể không bị chiếc xe tải cán chết, nhưng cũng không có cách nào để chiến thắng.

Sẽ ra sao nếu chúng tôi thua ở đây. Ông Mooksung thì sao? Mọi thứ sẽ kết thúc với việc ông ấy bỏ mạng à?

Mặt chúng tôi xanh lại sau khi nghĩ về cái chết của ông ấy.

“Chúng ta phải nghiền nát nó. Bằng cách nào đấy phải hủy diệt cái xe tải kia. Chúng ta không thể để ông ấy chết như vậy được”

“Đúng thế, nhưng chúng ta cũng phải có cách để phá hủy nó theo nghĩa đen. Em có thể dùng vòng tay không, Songee?”

“Em đã thử từ nãy rồi”, em ấy đáp “Nhưng cái xe tải quá lớn, và ghế lái quá cao, lại còn liên tục di chuyển nên em không thể nhắm chuẩn mục tiêu ở trong.”

“Cô Elena, cô có thể dùng Phước Lành Công Lý được không?” Anh Jinchul hỏi.

“Tôi đã thử nhưng không thể. Tôi có thể cảm giác rằng ông Mooksung là người đã chĩa súng trước, nên-”

“Tay tài xế rõ ràng đang tự vệ nên tôi không nghĩ đó là một ‘tội ác’. Nhưng cái xe tải đã đe dọa chúng ta ngay từ đầu mà? Đó không phải là tội ác vì nó là một phần của thiết lập trò chơi chứ?”

Cái phước lành này càng ngày càng lố bịch rồi. Chúng ta chỉ còn 2 xe thôi. Tôi nghĩ là Kain phải dùng Giáng Thế nếu cần. Em có thể phá hủy chiếc xe đó nếu em Giáng Thế chứ?” chị Eunsol hỏi.

Giáng Thế. Tôi nghĩ lại cảm giác lúc trước.

“Thật sự thì em nghĩ em có thể tự tin phá 1000 cái xe tải còn được”

“Đó là lí do chúng ta không nên sử dụng Giáng Thế cho những việc như này” anh Jinchul nói. “Giống như việc dùng đồ long đao giết gà ấy. Anh có ý này, để anh”

“Anh?”

Anh Jinchul bước từng sải dài về phía trước mà không nói gì thêm. Chúng tôi chỉ còn 1 xe.

Mặc dù chúng tôi cũng không rõ anh ấy định làm gì, thì chúng tôi cũng phải làm gì đó để anh ấy không bị cản trở.

Anh ấy tiến về chiếc xe tải mà không hề nao núng. Chiếc xe tải dần chuyển hướng tới mục tiêu cuối cùng và -

Anh Jinchul nhảy lên 5 mét và bám chặt vào ghế lái!

Anh ấy đập nát cửa xe như một con gorilla, và ngồi vào ghế lái.

“...”

“...”

“Chị nghĩ là chúng ta cũng có thể làm thế”

“Anh ấy mạnh thật sự. Cái cửa xe tải đó nhìn như là thép luyện, ấy mà anh ấy nghiền nát nó chỉ bằng tay không? Hình như anh ấy còn mạnh hơn trước nữa”

“Có lẽ anh ấy đã quen dần với phước lành của mình”

Tay tài xế bên trong chiếc xe tải đã bị quẳng đi như giẻ rách, còn anh Jinchul bình tĩnh lái chiếc xe tới rìa ngoài đấu trường.

/Nhiệm vụ 1. Xe Đụng Thực Chiến: Thành Công! Chúc mừng. Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ kế tiếp không?/

À, có vẻ như chúng tôi có thể quyết định có thế tiếp tục hay không, nhưng thời điểm này thì chúng tôi không có lựa chọn nào khác.

Có một thông báo lúc ban đầu là

Nếu có người chơi sống sót sau khi kết thúc tất cả màn chơi, tất cả mọi người đã chết đều sẽ được hồi sinh.

Nói cách khác là, người chết sẽ chết cho đến khi chúng tôi qua toàn bộ các màn chơi.

“Chơi tiếp thôi”

“Chúng ta không có cách khác. Chúng ta phải hồi sinh cho ông”

***

Mọi người lặng lẽ bước tiếp và có một thông báo mới hiện ra

Thử thách #2: Đu Quay Ăn Thịt Người.

3! 2! 1! Start!

Đu Quay Ăn Thịt Người.

Sau khi không gian ngừng rung lắc và mọi thứ dần ổn định, tôi nhận ra mình đang ngồi trên một con ngựa kì lạ. Nó có một cái đầu còn sống gắn trên thân gỗ.

Đột nhiên, nó quay đầu lại, và cố gắng táp tôi một miếng!

Tôi lập tức định nhảy xuống, nhưng nhìn xuống thì sàn nhà còn ghê rợn hơn.

Những cọc gỗ nhọn hoắt sẽ xiên thủng tôi được cắm đầy đất, và mọi người đều đang ngồi trên những con ‘ngựa gỗ ăn thịt’ như vậy, trong khi đu quay xoay theo chiều kim động hồ.

Chúng tôi phải làm gì?

Mọi người đều bối rồi, nhưng khi đó anh Jinchul vui vẻ kêu lên.

“Chờ đã! Anh có thể kéo đầu bọn này ra”

Tôi vẫn còn đang ngu người nhưng vẫn phải quay ra nhìn một cái sau tuyên bố đầy vô lí kia. Và sau khi ngoái lại, tôi thấy anh ấy cũng đã “kéo” cái đầu còn sống ra khỏi xác con ngựa gỗ.

Nhiệm vụ này cũng có thể dùng vũ lực để cưỡng chế qua màn à?

Một thoáng suy nghĩ đồng thời hiện lên trong đầu tôi.

“Giải quyết đu quay có phải bằng cách đánh nhau với ngựa gỗ không?”