Lee Eunsol
“Thói quen giữ bí mật... Chị nghĩ em sẽ che giấu thông tin sao? Giống như việc chị đã làm với buổi họp hả?”
Ahri cũng rõ ràng là không hài lòng sau khi chúng tôi tổ chức buổi họp mà không có em ấy.
Chúng tôi đáng ra không nên bị tìm thấy mới đúng, nhưng mà...
Tôi chẳng có gì nhiều để nói, nên tôi pha một ly cocktail rồi đưa cho em ấy.
“Này, uống đi.”
Ahri làm một hơi cạn ly, rồi nét mặt giãn ra một chút.
“Khi em nhìn thấy tấm vé thì khó mà kiềm chế được. Nó như thể giấc mơ trân quý lâu năm đã nằm trong tầm tay. Nếu chúng ta tổ chức cuộc họp này vào hôm nghỉ ngơi đầu tiên thì chắc em đã phản ứng cực đoan như mọi người nghĩ rồi. Nhưng mấy ngày qua thì em có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện.”
“Em đã thay đổi suy nghĩ khi ở một mình à?”
“Em nghĩ về chuyện này theo hướng thực tế và nhận ra rằng, liệu Miro có thể thực sự không gây ra rắc rối không?”
Kể cả Ahri cũng không hoàn toàn tin tưởng Miro, chính mẹ của mình. Thế nên hồi sinh có hơi...
“Chỉ hơi tò mò chút thôi, một người đã độc chiếm chỗ Di Sản của tổ đội em đã kể là -”
“Một người là Miro. Mọi người cũng nghi ngờ rồi, phải không?”
“...”
“Nhưng mà để em bào chữa cho cô ấy một chút; đó là chuyện có thể áp dụng cho cả tổ đội hồi đó. Không một ai trong số họ là người xấu xa, nếu xét về vai trò trong xã hội. Nhưng một khi họ tiếp xúc với môi trường khắc nghiệt của Khách Sạn, rồi một vài cá nhân hành động ích kỉ, thì cả nhóm tan rã thôi.”
“Em có nghĩ một Miro tỉnh táo sẽ hành động bớt ích kỉ một chút nếu gia nhập tổ đội ngay bây giờ không?”
“Vâng ạ, nhưng đó chỉ là ý kiến chủ quan. Đằng nào thì, em cũng chưa từng gặp phiên bản Miro còn tỉnh táo.”
Em ấy nói với vẻ mặt trống rỗng hơn bao giờ hết. Nghe em ấy nói chuyện, một chút tò mò nảy lên trong tôi.
“Nói về Di Sản, thì nếu Miro được hồi sinh, liệu cô ấy có quay lại với toàn bộ số Di Sản đã từng sở hữu không nhỉ?”
“Em cũng tò mò về chuyện đó. Thực ra thì đây là một chuyện có thể áp dụng cho toàn bộ các ứng viên hồi sinh. Họ có thể có lại bao nhiêu phần sức mạnh từ cuộc đời trước đây? Liệu Phước Lành có còn được như trước không? Nếu chúng ta hồi sinh Estavio thì hắn có quay lại cùng chiếc vòng tay không? Liệu bác sĩ có sở hữu năng lực chữa trị như hồi còn NPC không?”
“Khó mà đảm bảo được những năng lực chúng ta cân nhắc trong giai đoạn này sẽ tồn tại sau khi hồi sinh. Lúc này chúng ta chẳng biết trước được gì.”
“Hồi sinh vẫn là một bí ẩn thôi. Phần lớn sẽ được khám phá sau khi chúng ta tìm ra Phòng Hồi Sinh. Khi thời khắc đó tới thì chúng ta sẽ cần phải thảo luận lại.”
“Quay về chủ đề của Miro đi. Chị nghe là cô ấy không ở trong trạng thái bình thường ngay lúc này.”
“Đúng rồi ạ. Đó là lí do cô ấy không phải mục tiêu hồi sinh đầu tiên. Chúng ta phải tìm cách khác.”
“Cách khác sao?”
Đôi mắt trống rỗng của Ahri có vẻ sáng lên với một tia hi vọng mới.
Kể cả tông giọng của em ấy cũng thay đổi.
“Miro trở thành một đứa trẻ sau khi tạo ra em, phải không? Nơi em được sinh ra, nơi khởi nguồn của em... Có lẽ sẽ là nơi chúng ta tìm ra cách để chữa trị cho Miro. Sự hồi sinh của cô ấy sẽ chỉ có nghĩa sau khi chúng ta tìm ra phương pháp để khiến cô ấy quay lại như xưa.”
“Em cũng không biết nơi đó là gì phải không?”
“Không ạ. Người duy nhất có thể giải thích đã biến thành đứa trẻ ngay khi em được sinh ra rồi. Căn phòng kiểu gì, sức mạnh kiểu gì có thể khiến Miro tạo ra em một mình được nhỉ?”
“...”
Đó có vẻ là kế hoạch của Ahri.
Hồi sinh một Miro vẫn còn mất trí là một gánh nặng lớn, kể cả với con gái Ahri của cô ấy.
Như Ahri đã kể, trừ khi ở cạnh Miro 24/7, thì sẽ không thể ngăn cản Miro làm những chuyện kì lạ.
Thế nên, Ahri định tìm cách phục hồi trí tuệ cho Miro trước, rồi hồi sinh Miro.
Giờ tôi đã hiểu tại sao Ahri lại chùn bước dễ dàng như vậy hồi trước.
Và một câu hỏi khác phát sinh là.
Bằng cách nào để Miro có thể tạo ra Ahri một mình?
Đó có phải là phòng bí mật không? Một siêu năng lực bí hiểm?
Mình không biết.
Rõ ràng là Khách Sạn này có quá nhiều bí mật.
Tôi đưa em ấy một ly cocktail khác rồi chuyển chủ đề tiếp theo.
“Em nghĩ sao về mắt chị hiện giờ?”
“Chị có muốn em nói thật không?”
“Có.”
“Nhìn vào nó có hơi đáng sợ đó.”
“Nói thật thì chị thấy nó thật kinh tởm. Nhưng bề ngoài không phải là chuyện chị quan tâm. Chị cũng chuẩn bị tinh thần rồi. Chuyện chị quan tâm là liệu có còn chữa được không sau khi rời Khách Sạn cơ. Chị không nghĩ là thay đổi đáng kể thế. Cứ như kiểu họ phải gọt xương đi thì con mắt này mới khổng lồ này mới ghép vừa vào được. Liệu Cục Quản Trị có thể chữa được thứ như vậy không?”
Ahri nghiêng đầu như thể đang cố hiểu thứ tôi đang nói, rồi đột nhiên vỗ tay.
“Aha! Em nghĩ là có hiểu lầm á.”
“Cứ nói bình thường xem nào. Em cứ thay đổi cách nói chuyện, khó hiểu quá. Hiểu lầm là thế nào?”
“Phần lớn không hiểu được mắt người lớn cỡ nào đâu ạ. Phần của mắt dùng để quan sát không phải là toàn bộ nhãn cầu, mà chỉ là một khu vực xung quanh đồng tử thôi. Chị nghĩ con mắt mới lớn hơn cỡ 1.5 lần mắt của mình đúng không?”
“Chị nghĩ nó lớn hơn khoảng 1.3 lần.”
“Chị cứ nghĩ thế này xem. Chị nghĩ là trong hộp sọ con người có thừa chỗ để gắn bộ phận mới nào chắc? Nếu một bộ phận nào đó tự nhiên lớn hơn 30%, thì sẽ chẳng còn chỗ chứa cho nó nữa. Để mà nó vừa thì chị phải phẫu thuật tới mức chỉnh sửa cả cơ thể.”
“Thế là nhãn cầu không tự nhiên lớn lên à?”
“Có khi nó lớn lên một chút thật. Em không thể chắc chắn nếu không móc ra xem, nhưng nó không lớn lên 30% đâu. Thứ làm cho mắt chị trông to ra là một chuyện hoàn toàn khác.”
“Ý em là bề mặt của nó được mở rộng hơn sao?”
“Chính xác. Chị cứ nghĩ đơn giản là mình vừa có một ca nâng mí mắt cực đoan đi. Một ca nâng mí mắt tiêu chuẩn cũng khiến mắt trông to ra 10 tới 20% rồi. Con mắt phải của chị không to ra 30%, chỉ là nó có thêm 30% diện tích bề mặt. Thế nên là chuyện này có thể xử lí được khi ra ngoài.”
Cũng may là họ không sửa lại hộp sọ của mình.
Nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự thật rằng nó vô cùng xấu xí.
“Chị không có vấn đề gì với việc chờ tới khi ra ngoài, nhưng không có cách khiến nó trông bớt kinh dị hơn được à? Tên thương nhân đó có nói, mọi tổn thương gây ra bởi con mắt sẽ không thể chữa trị được trong Khách Sạn.”
“Hắn ta chắc là nói tới việc phục hồi con mắt gốc, không phải con mắt mới. Cái chị cần chỉ mang tính thẩm mỹ nên chắc sẽ được, nhưng mà...”
“Nhưng?”
“Chị nghĩ tại sao bác sĩ lại thực hiện phẫu thuật kiểu này?”
“...”
“Đừng nhắm mắt lại. Đứng yên một chút nhé.”
Cùng với những lời đó, Ahri nắm lấy khuôn mặt tôi bằng cả hai tay và tiến lại gần.
Đôi mắt của em ấy, phát sáng như thể có ngọn lửa thiêu đốt bên trong, nhìn thẳng vào tôi.
Để phản ứng lại, mắt của tôi cũng nhìn thẳng vào mắt của em ấy, kiểm tra mọi mạch máu trên bề mặt nhãn cầu.
“Nó là một con mắt thú vị. Vô cùng thú vị... Nó đang mô phỏng một chiếc kính tiềm vọng sao? Có ba chiếc thấu kính nhỏ bao quanh đồng tử này.”
“Con mắt của chị chắc chắn là độc đáo rồi.”
Ahri lùi lại rồi tiếp tục, “Bác sĩ không mở rộng diện tích bề mặt chỉ cho vui hay khiến chị trông dữ dằn hơn đâu. Chắc là vì cần thiết. Em nghĩ có khi là vì toàn bộ phần xung quanh đồng tử phải được phơi bày ra.”
“Thế là, không thể cứu được à?”
“Đó là tất cả những gì em có thể nói với chị. Nhưng em cũng hiểu tại sao chị muốn nó trông ít kinh dị hơn. Nếu chúng ta có hồi sinh bác sĩ, thì chúng ta có thể bảo anh ấy trực tiếp cải thiện cho chị.”
Câu chuyện về con mắt của tôi kết thúc.
Tôi đột nhiên có một ham muốn mãnh liệt hơn để hồi sinh bác sĩ.
Vì anh ấy đã thực hiện phẫu thuật lên mắt tôi, nên có lẽ là anh ấy có thể khiến nó trông bớt kinh dị hơn thật.
Tới lúc đó thì mình cứ dùng bịt mắt che đi vậy.
Và thế là một ngày nữa kết thúc.
***
Han Kain
Có tác dụng không đây?
Hôm qua, sau buổi thảo luận, tôi đã dùng Lời Khuyên để tìm ra một phương pháp tấn công hữu dụng!
Dù tôi có hiểu nguyên lí đằng sau nhưng vẫn cần thử nghiệm để chắc chắn.
Mình nên hỏi ai để thử nghiệm nhỉ?
Tôi đang lang thang và suy nghĩ thì thấy Ahri lại gần từ phía đằng xa.
“Anh làm gì vậy? Cứ xoay vòng như trẻ con thế.”
Định mệnh đây sao? Căn thời gian chuẩn lắm.
“Thật ra, vài ngày qua anh đã hỏi Lời Khuyên về dịch chuyển mỗi khi có cơ hội.”
“Có vẻ anh đã có đáp án xịn nhỉ? Anh trông khá hào hứng đấy.”
“Ừ. Anh có vài lời khuyên chi tiết lắm. Một trong số đó là giải thích về phương pháp tấn công mới.”
“Phương pháp tấn công mới sao?”
Heh. Nhìn cái mặt hào hứng của Ahri kia kìa!
Em ấy chắc chắn sẽ muốn thấy chiêu này rồi.
Nghĩ tới việc thử nghiệm thôi cũng khiến tôi phê lòi.
“Nhìn kĩ đây! Anh sắp sửa cho em xem. Cẩn thận nhé.”
“Anh không định -”
- Vù! Rầm!
Tôi có một cảm giác như thể ai đó vừa dùng bàn tay khổng lồ kéo tôi đi.
Nó là một cảm giác khó chịu, và vị trí của tôi thay đổi trong nháy mắt.
- Rầm!
Trong tức khắc, Ahri bị quẳng vào tường!
“Sao hả? Khá ngầu đấy chứ? Kĩ thuật này sinh ra từ một ý tưởng đơn giản: Sẽ ra sao nếu anh đặt vị trí của bản thân trùng lặp với đối thủ trong khi dịch chuyển? Con Cú đã cho anh một giải thích chi tiết. Nếu vị trí trùng lặp, thì vật thể với khối lượng nhỏ hơn sẽ bị đánh văng. Nếu em nghĩ thêm thì – ”
Ahri bò dậy trong lúc tôi giải thích.
“Chiêu đó hay đấy nhỉ. Để em cho anh xem một chiêu của em nhé.”
Ahri đột nhiên bay lên và phi tới tôi, đánh tôi một cú mạnh.
- Vù! Rầm!
Chấn động mạnh tới mức tôi đâm vào tường và mất hơi trong một thoáng.
“...”
“Anh nghĩ sao? Đó là chiêu mới của em đó. Em có khả năng đấm người khác và họ bay đi vậy thôi.”
Có một thoáng im lặng trong căn phòng.
Ahri thở dài rồi lên tiếng, “Thế, lí thuyết là sao? Nếu tọa độ trùng lặp thì vật thể nhẹ hơn bị đánh bay à?”
“Cơ bản là như vậy. Nhưng có một chuyện anh chưa biết: Ngay sau khi dịch chuyển, khối lượng của anh sẽ bị đánh giá là nặng hơn hẳn ban đầu. Chính xác thì, nguyên lí của dịch chuyển – ”
“Đủ rồi đủ rồi! Anh giải thích nguyên lí của một năng lực chỉ bản thân mới có thể sử dụng thì có tác dụng gì chứ? Anh nghiện giảng bài hả? Chỉ cần biết là, với chiêu ‘dịch chuyển trùng lặp’ này thì anh có thể đánh bay gần như mọi đối thủ.”
Ahri có vẻ hơi càu nhàu.
“Chính xác.”
“Anh có hỏi gì về hồi sinh không?”
“Anh có hỏi, nhưng nhận được phản hồi là nó không thể cho anh biết thêm. Nó có nói là không được cầm đèn chạy trước ô tô. Anh nghĩ giới hạn của nó là tiết lộ chuyện lên tầng hai cũng có thể có thêm vé.”
“Kể cả Lời Khuyên cũng có giới hạn của nó nhỉ. Nó sẽ không trả lời những câu kiểu, ‘Khởi nguồn của Khách Sạn là gì?’”
“Kì nghỉ một tuần của mình sắp hết rồi đấy nhỉ. Đáng tiếc là mai nó sẽ kết thúc.”
Ahri đếm ngón tay rồi trả lời, “Anh có vẻ khá thành thạo dịch chuyển rồi, mọi người đã đại khái quyết định được cách xử lí Bộ Đồ Bảo Hộ, sử dụng Bàn Tay Dục Vọng, và thảo luận chuyện hồi sinh. Có vẻ là mình đã làm xong mọi chuyện cần làm rồi. Em tự hỏi liệu tầng hai sẽ mở cửa vào nửa đêm mai hay sáng ngày kia nhỉ? Cứ lên đó ngay khi mở cửa đi.”
“Anh hơi thất vọng là Thánh Địa Phước Lành không mở cửa. Có vài người đã có thể nâng cấp Phước Lành với điểm đóng góp nhận được trong Phòng Cửa Ngõ.”
“Chà, Thánh Địa Phước Lành chỉ mở ra trong ‘Thời Gian Tiệc Tùng’ thôi mà.”
“Mình sẽ quay về được tầng 1 sau khi lên tầng 2 mà đúng không? Mọi người vẫn sẽ dùng được Thánh Địa Phước Lành sau khi lên tầng 2 đó chứ?”
“Em có thể quay lại tầng 1 hồi trước. Nhưng mà Khách Sạn luôn luôn thay đổi. Từ những gì em nhớ thì đã có rất nhiều điểm khác biệt rồi.”
“Chị Eunsol có vẻ cũng đang mua sắm rất nhiều thứ rồi.”
“Anh cũng nên chuẩn bị cho tầng 2 nữa đi, về tinh thần hay gì đi nữa.”
Chẳng có nhiều chuyện khác để làm trong thời gian nghỉ nữa.
Sáng ngày hôm sau, sau khi kì nghỉ 7 ngày kết thúc, bảng thông báo của Khách Sạn hiện ra một tin nhắn.
Các vị Khách Quý thân mến,
Xin Kính Chào!
Tầng thứ hai của Khách Sạn Pioneer đã chính thức được mở ra!
Chúc mừng các bạn đã vượt qua vô số thử thách và tới được với màn chơi thứ hai.
Những thách thức mới và bảo vật mới đều đang chờ đón các bạn.
Vui lòng di chuyển tới thang máy.
Note: Tầng hai không được sưởi ấm tốt lắm. Các bạn nên để ý không khí sẽ hơi lạnh một chút.