“Chào mừng.”
“Ugh...”
Sau tiết mục thử đồ thì bây giờ là lúc luyện tập, nhưng họ không thể.
Nụ cười ‘làm việc' của Mahiru khiến cho tất cả con trai trong lớp bất động. Bọn họ, những người tình nguyện làm thực khách, đều bị hạ gục trước nụ cười đó. Nụ cười của Thiên sứ thật sự đáng sợ.
Những người may mắn sống sót qua đợt tấn công đầu tiên thì được đưa đến chỗ ngồi của mình, và sẽ bị bắn hạ bởi một nụ cười khác. Amane cảm thấy mọi chuyện sẽ rất tệ nếu như cô ấy không kiềm chế lại, và không thể làm gì khác ngoài nhăn mặt.
“Thiên sứ thật đáng sợ...Amane, đi ngăn Shiina-san lại đi.”
“Dù vậy thì nụ cười đó chưa phải là toàn bộ công lực đâu.”
“Chờ đã, cô ấy vẫn chưa tung hết sức ư...”
“Đừng có đứng đó vui vẻ nữa. Đây không phải là trò đùa đâu.”
Amane đứng ngoài quan sát, và đối với cậu thì nụ cười của Mahiru vẫn còn hơi gượng ép. Nó thật sự là vậy khi mà cô đang nở một nụ cười công nghiệp để thu hút khách hàng. Nếu cô mà đặt thêm vào đó dù chỉ một chút ít nỗ lực nữa thôi thì cũng đủ để khiến bọn con trai gục ngã hết.
Ngay cả mấy đứa con gái cũng bị mê hoặc. Nụ cười của Thiên sứ có sát thương cực kì lớn.
“...Chúng ta không thể tập phục vụ như này được.”
Kido chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo khi cô quan sát mọi chuyện.
Amane đã quen với nó, và đã đánh giá thấp nụ cười đó khi mà họ luôn ở cạnh nhau, bản thân Mahiru đã có một vẻ đẹp và tính cách có thể mê hoặc bất kỳ ai, và đáng lẽ cậu nên đoán ra chuyện này từ trước.
“Tớ nghĩ phần phục vụ thì ổn rồi...nhưng chúng ta không thể khiến cho lý trí của khách hàng bị tê liệt được.”
“Xin lỗi.”
“Không, đây không phải lỗi của Shiina-san đâu...”
Kido nói, và nhìn một cách xa xăm. Amane thật sự cảm thấy có lỗi, nhưng cậu cũng chỉ biết bất lực.
“Chúng ta nên đặt một ít đồ uống lạnh đi.”
“Ừm...làm nguội lại bầu không khí ở đây đã.”
Nhờ Mahiru mà cả lớp học như đang sôi lên, và họ quyết định chú trọng vào việc làm mát đi bầu không khí.
“Nhưng nghiêm túc đấy, sẽ thật rắc rối nếu chúng ta không kiểm soát được cô ấy.”
“Yeah, để tránh có thêm nạn nhân...”
“À không, đúng là một phần là để tránh có thêm nạn nhân...nhưng chủ yếu là vì tôi thấy khó chịu.”
Kido ném cho Amane một cái nhìn chết lặng khi cô nghe thấy những suy nghĩ thật lòng vừa được thốt ra kia.
“Tôi không muốn bạn gái mình mỉm cười với mấy tên con trai khác, ngay cả khi nó là một nụ cười công nghiệp đi chăng nữa. Nhìn xem, tôi nhỏ mọn thật nhỉ.”
“...Nói này, tôi tưởng cậu trưởng thành hơn cơ.”
“Hm?”
Việc thay đổi chủ để đột ngột khiến Amane mở to mắt ngạc nhiên. Kido mỉm cười, và ngước nhìn cậu.
“Tôi đã từng nghĩ cậu điềm tĩnh và chững chạc hơn cơ, và có vẻ trưởng thành hơn bọn con trai khác. Thành thực mà nói, cậu dường như hơi khó gần...nhưng cậu lại khá dễ thương đấy chứ.”
“Giờ thì cậu đang trêu tôi đấy à?”
“Không, không, không hề, tôi chỉ đang khen cậu thôi. Giờ thì cậu hành động giống với tuổi của mình rồi đấy. Uuu, kiểu như, tôi đã nhận ra cậu là một đứa con trai bình thường khi mà cậu hành động giống như đang ghen, và cậu thật sự thích Shiina-san, cho nên tôi khá nhẹ nhõm khi thấy điều đó. Yeah, dù sao thì, điều đó là tốt...Tôi không có đổ cậu đâu. Đừng lo.”
“Đoạn cuối là gì đấy?”
“Ể, có ánh mắt của Shiina-san kìa.”
Cậu ấy đang nhìn chúng ta. Những lời được thốt ra một cách thờ ơ đó khiến Amane nhận ra rằng Mahiru đang nhìn về hướng này.
Mahiru không nhìn với vẻ nghi ngờ gì, mà thay vào đó, có phần không hài lòng. Amane cảm thấy như cô có lẽ đang nghi ngờ sự chung thủy của cậu.
Và cũng như Amane cảm thấy mâu thuẫn khi Mahiru mỉm cười với mọi người, Mahiru cũng sẽ bực bội khi Amane thân thiết với những người con gái khác.
Tuy nhiên dường như Mahiru cũng thích Kido về mặt bạn bè, cho nên ánh mắt đó có phần hơi lo lắng.
“Ông được yêu thật nhỉ, Amane.”
“Cậu được yêu thật nhỉ, Fujimiya-kun.”
Có vẻ như Itsuki đã hóng chuyện nãy giờ khi cậu ta nói đùa, và Kido cũng vui vẻ hưởng ứng theo. Amane cau mày trong một khoảnh khắc, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười dịu dàng với Mahiru.
Nhóm con gái đã luyện tập phục vụ khách hàng xong, và giờ đến lượt nhóm con trai.
“Tớ muốn được làm khách hàng của Kadowaki-kun.”
“Ahh không đời nào, tớ cũng muốn!”
“Này, đừng có tự ý quyết định! Dù sao thì, tớ nữa!”
“Từ khi nào mà nó lại thành quyết định theo thứ tự tên rồi hả?”
Bọn con gái điên cuồng xung phong làm bạn luyện tập của Kadowaki, và Amane đứng xem từ xa, trong lòng nghĩ rằng những cô nàng này thật ghê gớm. Kadowaki cũng đứng đó, người là lí do chính của cuộc giao tranh kia.
Anh chàng Kadowaki cực kì nổi tiếng kia dường như thấy hơi khó chịu, và cũng như mệt mỏi khi cậu cười trừ. Nổi tiếng cũng khổ nhỉ, Amane cảm thấy thương thay cho cậu ta.
“Ghê thật.”
Kido không tham gia vào, và chỉ đứng ngoài xem.
“Kido...cậu có bạn trai rồi, đúng không?”
“Yep, tôi có rồi. Cậu ấy học ở lớp khác. Tôi biết cậu ấy từ hồi còn nhỏ cơ, và cậu ấy có cơ bắp đáng nể lắm đó.”
“Giới thiệu hơi thừa rồi đó. Cậu đang khoe đấy à?”
“À, tất nhiên là tôi không chỉ thích phần cơ bắp rồi. Cậu ấy hơi vụng về, nhưng rất tốt bụng và chững chạc.”
Tôi sẽ giới thiệu cậu ấy cho cậu nếu tôi có cơ hội, Kido cười khúc khích, và Amane gật đầu.
Cuộc tranh giành vị trí khách hàng dần trở nên hỗn loạn. Kido mỉm cười khi cô vỗ tay thật to để thu hút sự chú ý của mọi người, nhằm dập tắt cuộc xung đột này.
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ theo thứ tự luyện tập với Kadowaki-kun. Sau khi đã quyết định xong thứ tự, tớ sẽ chốt lại danh sách tên. Chúng ta sẽ thử vài lần, và tớ nghĩ ai cũng sẽ được trải nghiệm ít nhất một lần, dựa trên số người chúng ta có ở đây. Như vậy là công bằng rồi nhỉ? Dù sao thì, làm việc của mình đi Akazawa-kun. Hãy cho bọn tôi thấy các chàng trai có thể làm những gì.”
“Không, chà, chúng ta không cần phải để các chàng trai thể hiện đâu. Tôi nghĩ mình Kadowaki là được rồi.”
“Chúng ta không thể để hết mọi thứ lại cho Kadowaki-kun được! Và Chii-chan, đừng chỉ đứng đó nhìn nữa!”
“Ể, nhưng.”
“Không có nhưng nhị gì hết. Dù sao thì, những người muốn tình nguyện hỗ trợ luyện tập, hãy quyết định thứ tự rồi báo lại bọn tớ. Nhìn nè, mấy tên con trai khác đang rảnh quá trời nè. Đi luyện tập đi!”
Kido rõ ràng trông đáng tin cậy hơn Itsuki, người đáng lẽ ra phải dẫn đầu mọi người. Amane nở một nụ cười gượng gạo, và Mahiru khẽ lại gần cậu, lịch sự đứng kế bên cậu.
“...Mình sẽ là vị khách đầu tiên của cậu, Amane.”
“Được thôi. Mà sao mọi người lại phải đi chọn người vậy?”
“...Bởi vì ai cũng đều ăn mặc đẹp?”
“Hmm, chà, Kadowaki đúng là một tay quản gia điển trai. Đó có lẽ là hình mẫu lý tưởng nhất rồi.”
Kadowaki nở một nụ cười bối rối khi bị bao quanh bởi các cô nàng cuồng nhiệt. Trang phục quản gia của cậu trông rất đàng hoàng, và cực kì vừa vặn với cậu ta.
Cậu vốn đã rất đẹp trai đến nỗi được gọi là hoàng tử và bộ trang phục đó rất hợp với cậu. Bất cứ thứ gì cũng sẽ hợp với cậu ta trừ khi đó là mấy bộ trang phục kỳ quặc.
Hào quang điển trai mà cậu ta tỏa ra thật chói lóa, và Amane cảm thấy rằng nếu cậu mà đứng bên cạnh Kadowaki vào thời điểm này, mọi người chắc chắn sẽ đi so sánh họ, điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu.
“Nó cũng hợp với Kadowaki-san đấy...nhưng cậu ấy không phải gu của mình.”
“Chà, ừm, mình sẽ gặp rắc rối nếu đó là gu của cậu đấy...mình thấy khá hơn rồi.”
“Tất nhiên rồi.”
Amane cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe lời khẳng định chắc nịch của Mahiru. Cậu là số một, biểu cảm của cô như ám chỉ điều đó, và cậu không thể nói nên lời.
...Đây là bằng chứng cho thấy rằng cô ấy rất thích mình, nhỉ?
Cậu cảm thấy hơi lâng lâng và phấn khởi, và không ngạc nhiên khi khóe môi cậu hơi cong lên.
Cậu che miệng mình bằng bàn tay đang mang một đôi găng tay trắng để giấu đi nỗi xấu hổ của mình. Mahiru nở một nụ cười duyên dáng, như thể cô đã nhìn thấu cậu.