Lễ hội văn hóa ở trường Amane không được mở cửa rộng rãi cho công chúng; nó chỉ được giới hạn ở gia đình và bạn bè. Ngoài ra họ còn yêu cầu vé mời để được vào trường.
Tất nhiên, mỗi học sinh sẽ chỉ được phát một số lượng nhất định vé mời.
Biện pháp này được đưa ra là vì gần đây mọi chuyện không được yên bình cho lắm, có nhiều vụ việc du khách bạo lực tại trường học. Sự an toàn của mỗi học sinh phải được đặt lên hàng đầu, dù cho đây có là lễ hội, và vì thế quyết định này đã được đưa ra.
“Mình không có ai để mời cả.”
Họ đã ăn tối xong, và Mahiru thẳng thừng lẩm bẩm như thế khi cô nhìn vào danh sách phiếu mời được phát bởi nhà trường.
Cô được mệnh danh là Thiên sứ, được rất nhiều người yêu mến, nhưng cô hầu như không hề ra ngoài kết bạn. Ngay cả hồi còn học sơ trung, cô không có ai mà bản thân có thể gọi là bạn thân cả.
Lựa chọn khác ngoài bạn bè là bố mẹ của cô; không kể đến bố cô, cô chắc chắn sẽ không bao giờ mời mẹ mình. Thật sự mà nói, cô đã đi đến kết luận rằng không có ai mà mình có thể mời, chỉ đơn giản là vì cô không muốn mời bố mẹ mình.
“Mình không có ai quá thân thiết để mời, cho nên mình chẳng cần làm gì với thứ này cả. Những người mà mình thân thiết đều học tại trường rồi, cho nên cậu không cần phải lo đâu.”
“Mình cũng vậy...à chờ đã, mẹ sẽ càu nhàu nếu mình không nói với bà ấy về chuyện này mất...”
“Shihoko-san và Shuuto-san cũng sẽ đến chứ?”
“Năm trước mình giấu họ chuyện này, và bị càu nhàu rất lâu đấy.”
Shihoko đã làm ầm lên sau khi phát hiện ra điều đó.
Dựa trên tính cách bà ấy, Shihoko chắc chắn sẽ hành động thân mật với Amane, ngay cả khi ở nơi công cộng, và cậu sẽ thấy rất xấu hổ khi đã lên cao trung nhưng vẫn có một người mẹ bám dính lấy mình như thế. Đồng thời, cậu cũng không muốn để người khác thấy bố mẹ mình tình tứ với nhau như thế nào.
‘Sắp đến lễ hội văn hóa rồi kìa', dường như năm nay bà đã nhớ khi gửi cho cậu tin nhắn này. Chắc chắn là bà ấy đang hỏi xin vé.
“Mình sẽ nhắc họ không được làm mấy trò đó một cách công khai trước khi mời họ.”
“Ah-ahaha.”
Mahiru cũng biết rất rõ về việc Shihoko và Shuuto sẽ chim chuột công khai như thế nào, và nở một nụ cười gượng gạo.
“Hmm, mình sẽ mời họ. Nó cũng khá xa khi đi từ quê mình lên đây, và mình cũng không thật sự còn ai mà mình thân thiết nữa.”
“Mình hiểu rồi.”
Mahiru không định đi sâu vào vấn đề hơn nữa, vì cô đã hiểu một phần quá khứ của Amane.
Tuy nhiên Amane không còn để ý đến chuyện đó nữa rồi, và thấy ổn với những người bạn mình có được khi học cao trung. Tuy nhiên có vẻ như cô vẫn còn bận tâm về chuyện này.
Cậu thì bận tâm về bố mẹ Mahiru hơn cơ.
Bố của Mahiru- ông Asahi thì được, nhưng cả hai bên không hề có ý định gặp nhau. Mahiru cũng không muốn gặp mẹ mình, và Amane có thể nhận ra điều đó thông qua cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ. Không đời nào mà Mahiru sẽ mời mẹ mình đến lễ hội văn hóa.
Mặc dù vậy, Amane không biết gì về cuộc sống của Mahiru trước khi lên cao trung cả, và cho rằng mình không nên nói thêm gì về việc đó.
“...Dù sao thì, cậu nói rằng cậu không thể mời ai cả, nhưng còn cô giúp việc thì sao?”
Cậu bỗng nhớ lại rằng dù bố mẹ đã phớt lờ cô nhưng có một người phụ nữ đã trao tình yêu thương và kiến thức cho Mahiru.
Có vẻ người giúp việc đó chính là người đã dạy Mahiru những kĩ năng nội trợ và nấu nướng, và ánh mắt Mahiru trông thật hạnh phúc mỗi khi cô kể về người giúp việc. Không hề quá khi nói rằng người giúp việc đã nuôi nấng cô thay cho những người bố mẹ kia.
Cô mở to mắt khi nghe thấy những lời đó.
“Cậu nhớ về Koyuki-san à? Mình chỉ nói vài thứ về cô ấy thôi mà nhỉ?”
“Dù gì thì nó cũng là chuyện của cậu mà. Thế cậu không mời cô ấy à?”
“...Mình không thể làm vậy.”
Cậu tưởng rằng mình đã có một ý tưởng tốt, nhưng Mahiru hơi quằn quại, trông có chút thất vọng, chán nản, và cậu nhận ra mình đã lỡ lời mất rồi.
“...Xin lỗi.”
Có chuyện gì đó đã xảy ra với cô giúp việc Koyuki, và cậu đã vô ý đề xuất việc mời bà ấy. Cậu cau mày sau khi nhận ra điều này, và rồi Mahiru nhận ra những gì cậu đang tưởng tượng, vội xua tay và nói với cậu rằng không có chuyện gì đáng lo hết.
“Đây không phải ý của mình! Koyuki-san dừng việc làm giúp việc khi mình còn học sơ trung...cô ấy có vấn đề về phần thắt lưng.”
“...Ahh.”
“Dù là một phần công việc nhưng cô ấy đã phải một mình chăm sóc cho cả ngôi nhà rộng lớn, và mình thấy rất có lỗi khi đã khiến cô ấy phải chịu nhiều vất vả như thế.”
Amane thấy không có gì lạ khi cô Koyuki gặp phải chấn thương ở thắt lưng.
Ngay cả khi đã bình phục thì bệnh cũ vẫn có thể sẽ tái phát. Nó giống như một quả bom hẹn giờ được đặt vào thắt lưng vậy. Bà ấy không thể làm việc được nữa, và cũng không được phép bất cẩn.
“Cô ấy đang ở cùng với con gái và con rể của mình. Mình không muốn mời cô ấy là vì mình thấy lo cho cô ấy. Không có quá nhiều chỗ để dừng chân nghỉ ngơi tại trường, và cô ấy sống cách đây cũng xa nữa. Mình không thể vì bản thân mà bắt cô ấy phải lặng lội đến đây được.”
“Mình hiểu rồi. Tiếc thật đấy.”
“Ừm.”
Hiện rõ trên khuôn mặt của Mahiru là sự mến mộ dành cho cô giúp việc.
Amane cũng muốn gặp người đã hình thành nên lối sống và tính cách của Mahiru, để cảm ơn người đó. Tuy nhiên điều đó bây giờ khó có thể xảy ra do vấn đề sức khỏe của bà ấy.
“Mình thấy hơi tiếc khi không thể 'ra mắt' người đã nuôi nấng cậu. Có lẽ mình sẽ liên lạc với cô ấy trong tương lai.”
“Ể, r-ra mắt?”
“Ừm. Cô ấy giống như là mẹ của cậu còn gì?”
“...Vâng.”
“Vậy thì mình nên đến thăm cô ấy thôi.”
Amane về cơ bản đã tuyên bố với bố của Mahiru rằng cậu sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy, và đã được công nhận. Và giờ cậu cũng nên chú ý tới người mẹ đã nuôi nấng cho cô ấy.
Mahiru đã nhận được sự chăm sóc chu đáo của cô giúp việc, người đã vượt xa trách nhiệm của mình và yêu thương Mahiru hết mực. Sẽ thật quá đáng với con người rộng lượng đó nếu như cuỗm mất cô con gái mà không hề báo lại.
“Chúng ta sẽ nghĩ về điều này sau. Sẽ thật quá đáng nếu đến thăm một cách đường đột, cho nên hãy tìm cơ hội viết thư...Mahiru?”
“Kh-không có gì.”
“Mặt cậu rõ ràng như đang có chuyện gì đó.”
“Không có gì hết mà.”
Mahiru úp chiếc đệm ưa thích của mình lên mặt Amane, chặn tầm nhìn của cậu lại, trời ạ, và cậu cười khúc khích khi để cô muốn làm gì làm.