Vận hành một quán cà phê trong lễ hội văn hóa thật sự rất mệt mỏi, nhưng không ngờ là nó tiến triển tốt hơn nhiều so với Amane mong đợi.
Điểm mấu chốt là có ai đó cho họ mượn đồ hay không. Và sau khi vấn đề này được giải quyết, họ đã bắt tay vào việc mở cửa hàng.
Tiếp theo là việc trang trí quán và chuẩn bị đồ ăn thức uống để phục vụ. Về vấn đề đầu tiên, họ chỉ cần sắp xếp lại bàn ghế là được, và làm sao cho đẹp mắt nhất. Vấn đề thứ hai mới là rắc rối. Lễ hội văn hóa sẽ diễn ra trong hai ngày, và họ sẽ phải ước tính lượng đồ ăn cần phải chuẩn bị, và đồng thời phải chú ý đến vấn đề vệ sinh trong quá trình phục vụ.
Mặc dù vậy, với lớp cậu hiện tại thì đây không phải là vấn đề quá rắc rối. Do yêu cầu về vệ sinh và để tránh khỏi tốn nhiều công sức, họ đã quyết định mua sỉ đồ làm sẵn.
Chính xác mà nói, vì lớp của Amane đang mở một quán cà phê theo chủ đề hầu gái và quản gia, điểm cốt lõi chính là diện mạo và bầu không khí của quán. Vì thế, họ chỉ có thể làm sơ sài hơn ở khâu đồ ăn.
Dựa trên việc rất nhiều lớp sẽ đăng ký sử dụng phòng làm bếp, rõ ràng việc mua đồ ăn làm sẵn như thế là một lựa chọn khôn ngoan.
“Nhưng tôi sẽ nghiêm túc một chút về vấn đề thức uống.”
Người nói câu đó là Itsuki, vẫn còn là thành viên ủy ban, nở một nụ cười nhã nhặn, nháy mắt và nói với mọi người.
Cậu đã nói rằng mình có mối cung cấp hạt cà phê giá rẻ. Và đúng là như vậy khi cậu vui vẻ vỗ vào chiếc túi đựng hạt cà phê xay trên bàn.
Những hạt ngon nhất là những hạt vừa mới được rang, nhưng học sinh cao trung mở một cửa hàng tạm thời thì không có thời gian cho việc đó. Vì thế, hạt cà phê đã được chuẩn bị sẵn, và lá trà cũng vậy. Tất cả mọi thứ đều đã đầy đủ.
“Còn tốt hơn cả mong đợi.”
Chitose lẩm bẩm khi cô nhìn căn phòng đã được trang trí phần nào.
Có một giới hạn về việc họ có thể trang trí lớp học đến mức nào. Khăn trải bàn, đệm ngồi, và một vài vật trang trí được đặt trên bàn, đảm bảo rằng chúng không giống như bàn học nữa, tạo nên bầu không khí của cửa hàng.
Nó có lẽ chưa đủ để được gọi là một quán cà phê hầu gái chính thức, nhưng như vậy là đủ đối với hoạt động của học sinh. Phần quan trọng nhất vẫn là những học sinh đã được lên đồ.
“Hmm, tôi nghĩ nhiêu đây là ổn rồi đó.”
“Ừ. Việc thay đổi rèm cửa và cách trang trí đã thay đổi lớp rất nhiều.”
“Tốt lắm mọi người. Cái rèm thật sự rất hợp với bầu không khí.”
Chiếc rèm được mượn có nút thắt màu vàng, trông rất sang trọng. Amane chỉ vào chiếc rèm, sẽ rất tệ nếu chúng ta làm bẩn nó đây, và Chitose lẩm bẩm như thế.
Có một vài chỗ ngồi được đặt cạnh cửa sổ, và nếu họ làm bẩn nó, có lẽ họ sẽ phải chi kha khá để giặt nó.
“Mình nghĩ nhiêu đây là đủ rồi đó. Hãy hy vọng là khách hàng sẽ đến đây đi.”
“...Mình nghĩ họ sẽ dính miếng mồi là hầu gái Shiina-san thôi. Sợ khách nhiều đến nỗi chúng ta không xoay sở được ấy chứ.”
“Bạn gái tôi không phải là mồi nhá. Còn nữa, các bạn nữ khác cũng ăn mặc rất đẹp. Sẽ thật thô lỗ với những bạn nữ khác nếu nói mọi người chỉ đến vì cô ấy.”
Amane chỉ để ý mỗi Mahiru, nhưng khách quan mà nói, những cô gái khác trong trang phục hầu gái cũng trông rất tươm tất, và họ mặc rất hợp. Gạt sự thiên vị của cậu sang một bên, sự dễ thương của Mahiru là không cần bàn cãi rồi, nhưng không có nghĩa là cô ấy là người duy nhất hợp với nó.
“Ikkun, mình nghĩ cậu nên học tập Amane đó.”
“Ơ-ơm, cậu cũng dễ thương lắm.”
“Lời khen của cậu quá thiếu chân thành. Nếu cậu không khen mình nhiều hơn nữa, mình sẽ phạt cậu phải khao mình một bữa ở quán trà lần trước đấy.”
“Ể chỗ đó đắt lắm!”
“Mỗi bàn đều được phục vụ bởi một chàng quản gia. Cậu có thể học hỏi từ đó.”
“Học kiểu đó đắt quá!”
Và Amane quyết định lờ đi hai người bạn vừa cãi vã vừa vui vẻ lên kế hoạch cho chuyến hẹn hò tiếp theo kia, và nhìn sang Mahiru, người đang ngồi cạnh cậu một cách im lặng.
Vì vài lý do, cô đang nhìn cậu bằng một vẻ mặt khó tả.
“Mahiru?”
“...Amane, cậu có nghĩ rằng, m-mình là người dễ thương nhất không.”
“Sao lại hỏi chuyện này đột ngột thế? Cậu lo lắng khi thấy mình khen những người con gái khác ư...chẳng phải quá rõ ràng à? Còn gì để hỏi nữa? Nó hợp với cậu nhất, và cậu là dễ thương nhất.”
“Ư-ừm.”
Với Amane, quy tắc vàng là ‘Mahiru là đặc biệt nhất', nhưng có vẻ như Mahiru vẫn thấy hơi bận tâm.
Cậu dịu dàng khen cô nàng Mahiru đang hơi ghen kia, và nhiêu đó thôi cũng đã an ủi được cô khi cô mỉm cười một cách hạnh phúc.
Cô sẽ không tựa vào người cậu vì họ đang ở trường, mà chỉ bẽn lẽn kéo lấy tay áo của cậu. Nhưng cử chỉ như này cũng đủ để thu hút sự chú ý, cho nên Amane có hơi mâu thuẫn trước việc bạn gái mình dễ thương như thế nào.
...Ngày hôm đó sẽ còn có nhiều ánh mắt hơn cơ.
Rất nhiều ánh mắt ấm áp đến từ mấy người bạn cùng lớp, và dù thấy hơi mâu thuẫn thì Amane vẫn thấy ổn.
Vấn đề chính là vào ngày hôm đó.
Cậu đoán chắc rằng sẽ có nhiều cái nhìn thô lỗ, cũng như những cái nhìn săm soi.
Mình sẽ cố hết sức để không để cô ấy một mình.
Cậu cực kì biết ơn đến Itsuki và những người khác khi đã sắp cậu và Mahiru được làm chung ca. Cậu nhìn qua nhìn lại giữa Mahiru, người đang mỉm cười một cách bẽn lẽn, và đôi uyên ương đang cãi vã Itsuki và Chitose, trước khi nở một nụ cười gượng gạo.