Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

62 464

Paradigm Parasite

(Đang ra)

Paradigm Parasite

Kawa.kei

Nhân vật chính, tuyệt vọng về cuộc sống của mình và tự kết liễu đời mình, sau đó thấy mình ở một nơi xa lạ, trông giống như một con giun đất. Cơ thể của cậu ta có khả năng bám vào và điều khiển xác ch

10 289

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

300 8265

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

20 154

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

22 257

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

39 1860

Web Novel(100-213) - Chương 206: Quản gia lạnh lùng.

Trong suốt khoảng thời gian Mahiru phục vụ, điều mà Amane lo lắng nhất không phải là vẻ ngoài quyến rũ của cô.

Cũng không phải là việc mọi người quấy rối trước vẻ đẹp của cô và cố gắng bắt chuyện.

Điều đáng lo nhất xảy ra khi thật sự có ai đó muốn thực hiện một trong ba ước muốn lớn nhất của một thằng con trai lên người cô ấy.

Chuyện đó xảy ra vào buổi trưa, mười phút trước khi ca làm của họ kết thúc.

Một khách hàng nam đã để mắt đến các nhân viên nữ ngay khoảnh khắc anh ta bước vào. Đây không phải điều gì lạ khi có nhiều cô gái xinh đẹp đang phục vụ họ.

Tuy nhiên, Amane thấy người khách hàng này như đang đánh giá mọi người, và cậu có cảm giác rằng mình nên để mắt kĩ hơn.

Cậu phục vụ món ăn ra, cầm chiếc khay lên, chuẩn bị đi đến quầy tính tiền...thì tên khách đột nhiên với tay về phía Mahiru.

Mahiru vừa mới phục vụ thức ăn cho người đàn ông đó, và đã quay lưng lại. Và nó xảy ra vào đúng khoảnh khắc đó, và tất nhiên, cô không thể nào thấy những gì đang xảy ra sau lưng mình được.

Tên khách với tay đến phần eo nằm bên dưới chiếc váy, không, là phần mông. Amane bước về đó một bước.

Amane đang ở gần đó, và người khách thì khá chậm chạp, đây chính là lý do tại sao Amane có cơ hội chen ngang vào.

“Thưa quý khách, vui lòng không chạm vào nhân viên của chúng tôi.”

Cậu chèn chiếc khay vào giữa Mahiru và tay của người khách, trước khi nó có thể chạm vào cô nàng, và nhắc nhở với một biểu cảm điềm tĩnh.

Bên ngoài trông điềm tĩnh là thế, nhưng bên trong cậu thì hoàn toàn trái ngược. Cậu đã hơi khó chịu khi mà cô bạn gái dễ thương của mình bị tán tỉnh, đằng này còn là hành động quấy rối tình dục thì cậu sẽ càng nổi giận thêm nữa.

Mahiru xoay người lại ngay khi nghe thấy thế. Cô nhận ra điều mà vị khách định làm khi thấy chiếc khay đang chặn bàn tay lại kia, và cô rùng mình khi lùi về sau một bước.

Amane đã lao tới để bảo vệ Mahiru, và cố hết sức để vẫn giữ cho mình một nụ cười thân thiện.

Cả cửa hàng bỗng trở nên yên ắng, Amane có cảm giác như có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng cậu đang cực kì tức giận, cho nên cậu không quan tâm.

Đồng thời cậu vẫn đang rất bình tĩnh.

Người khách đã thất bại trong ý đồ của mình, và có thể biện minh cho bản thân.

Những vị khách xung quanh có lẽ cũng đã thấy, khi mà họ đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của tên khách. Tuy nhiên tên khách vẫn chưa làm gì cả, và Amane chỉ có thể để mọi chuyện trôi qua khi nói rằng nó chỉ là tai nạn mà thôi.

Tên khách vẫn chưa phạm tội về việc chạm vào Mahiru, nhưng Amane đã chú ý thấy thứ mà hắn ta không thể nào biện minh được.

“Thưa quý khách, tôi có thể xem giấy phép vào cổng của quý khách không?”

Việc thay đổi chủ đề đột ngột khiến người đàn ông mở to mắt ngạc nhiên.

“Và đồng thời...làm sao mà quý khách có thể vào được? Quý khách đang không đeo vòng tay chứng nhận cho quyền vào cửa của mình.”

Tất cả khách tham quan trường đều phải đeo một chiếc vòng tay minh chứng cho việc họ được phép vào trường. Nó là loại dùng một lần, nhưng lại cực kỳ chắc chắn.

Những năm gần đây hay có những trường hợp nguy hiểm hoặc tội phạm vào trường. Và vì thế, các học sinh cần phải đeo một chiếc bảng tên ghi tên mình trong suốt khoảng thời gian diễn ra lễ hội, màu sắc khác nhau theo từng khối. Khách hàng bình thường thì chỉ cần mang vòng tay.

Nhà trường đã đặt ra hạn chế ra vào ở một số khu vực nhất định, một biện pháp để ngăn các vị khách vào một cách trái phép.

Ơ-ờ, nó dính nước, và vỡ ra rồi, người đàn ông câm nín khi điều này bị chỉ ra, và Amane khẽ cười.

“Lạ nha. Chiếc vòng được làm chống nước để tránh trường hợp tương tự với mồ hôi. Tờ rơi hướng dẫn cũng đã đề cập rằng nếu mất vòng thì phải đi đăng ký cái mới ở văn phòng chính. Học sinh từ lớp nào đã xin giấy mời cho vị khách đây thế? Quý khách sẽ trả lời được câu hỏi này chứ nhỉ?”

“Ch-chà.”

“...Luyên thuyên đủ rồi.”

Amane không còn giữ nụ cười nữa, và hướng về những người nhân viên khác đang quan sát.

“Xin lỗi, ai đó có thể gọi cho hội đồng học sinh hoặc giáo viên không? Tôi không nghĩ để một người ngoài không được chào đón lảng vảng ở đây như thế này là ổn đâu.”

“Đã gọi rồi. Giáo viên chủ nhiệm làm nhiệm vụ tuần tra đang đến đây.”

“Tốt lắm.”

Amane thở dài một hơi nhẹ nhõm khi Kadowaki đã ngay lập tức đáp lại và hành động một cách nhanh chóng. Cậu nhún vai, chỉnh lại thái độ của mình, và quay sang mỉm cười với người đàn ông đã thất bại trong việc quấy rối.

Tất nhiên, Amane biết rằng ánh mắt của mình chắc chắn không phải đang cười.

“Thưa quý khách, vấn đề về bàn tay chưa trở thành hành động, nhưng vấn đề một người ngoài vào trong trường mà chưa có phép thì lại là một chuyện khác. Xin thứ lỗi, nhưng những người tại văn phòng chính sẽ tra hỏi quý khách sau.”

Amane bình tĩnh kể những gì sẽ xảy ra với người đàn ông này thì giáo viên chủ nhiệm đến, và đi đến chỗ người đàn ông. Amane dùng tay kéo Mahiru về sau, và thở dài.

Hành vi biến thái thất bại cũng sẽ được báo cáo, và ông ta có lẽ sẽ bị đuổi khỏi đây. Lạ hơn là ông ta không hề biết tại sao phải cần có giấy phép để vào trường.

Sẽ có hồ sơ về những người được học sinh mời, và vì thế các học sinh sẽ chỉ mời những người có danh tính được xác minh rõ ràng. Nhà trường có thể lần ra thông tin nếu vấn đề vượt quá tầm kiểm soát, và người học sinh mời người đàn ông đó có thể sẽ bị phạt nhẹ; cho nên chẳng có ai lại đi làm những thứ như thế cả.

Tán tỉnh vẫn chỉ là hành vi nhẹ, và họ sẽ không bị cảnh cáo nếu chưa có ai bị quấy rối.

Amane thấy tò mò về cách mà người đàn ông đó vào được trường, nhưng nhiệm vụ thẩm vấn kỹ hơn thì thuộc về bên văn phòng chính. Có lẽ vào năm tới, hay thậm chí là ngày mai, tất cả mọi người sẽ phải đeo vòng trước khi vào các lớp học.

Người đàn ông nói gì đó, nhưng Amane chẳng có việc gì phải nghe nó cả, cho nên cậu phớt lờ đi.

Amane quan sát người đàn ông rời khỏi phòng học cùng với giáo viên chủ nhiệm, và hành động như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra khi cậu mỉm cười với tất cả khách hàng đang nhìn mình.

“Kính thưa các quý khách, xin lỗi vì sự gián đoạn này. Xin hãy tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.”

Cậu cúi đầu một cách lịch sự, và các nhân viên khác cũng làm tương tự, muốn ám chỉ rằng sự hỗn loạn đã kết thúc.

Khi cậu thấy mọi việc lại ra đâu vào đó, cậu khẽ nắm tay Mahiru đang đứng cạnh mình, và kéo cô về sau.

“Ể, A-Amane?”

“Ca trực của chúng ta sẽ hết sớm thôi, cho nên hãy đi nghỉ đi. Đợi bên trong. Mình sẽ đi thay đồ cùng cậu sau.”

Amane cảm thấy làm như vậy là ổn sau khi đã nhìn thử bạn bè mình quanh đó, những người đang vẫy vẫy tay, về cơ bản đang kêu cậu đi đi. Cậu khẽ cúi đầu, đưa Mahiru về phía sau, và để cô ngồi lên ghế.

Cô vẫn còn vẻ chết lặng, có lẽ vẫn còn thấy sốc bởi sự việc mới đây, cho nên Amane xoa đầu cô. Tuy nhiên, không hề tốt chút nào khi cả hai đều rời vị trí, ngay cả khi đã gần hết ca trực, cho nên cậu quay lại cửa hàng một lần nữa.

Cậu quay trở lại khi đã đến lúc chuyển ca. Mahiru im lặng chờ đợi khi cô ngồi trên ghế một cách đàng hoàng, trên tay là một ly cà phê. Có lẽ đã có một người bạn nào đó thấy lo lắng và đưa nó để an ủi cô.

Có vẻ như cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận thấy Amane đã trở lại, và ánh mắt cô dịu đi. Sau khi thấy thế, Amane cũng đã bớt căng thẳng phần nào.

“Mừng trở lại.”

“Mình trở lại rồi đây. Cậu thấy ổn hơn chưa?”

“...Mọi người không cần phải lo lắng như thế đâu.”

“Đương nhiên là bọn mình phải lo rồi.”

Amane kéo cô lại đây bởi vì trông cô khá mệt mỏi. Cậu có cảm giác rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.

Cậu xoa đầu cô một lần nữa sau khi thấy vẻ mặt có phần không hài lòng của cô. Cô bẽn lẽn cụp mắt xuống, và cố gắng xua nỗi xấu hổ đi bằng việc uống cà phê.

Sau khi cậu đã đảm bảo rằng chiếc cốc giấy đã hết sạch, Amane lấy chiếc áo parka của mình đặt lên đùi Mahiru.

Máy điều hòa của trường đã điều chỉnh nhiệt độ, nhưng nhiều người vẫn mặc áo khoác do cảm thấy hơi lạnh. Tuy nhiên cậu mang nó theo là để cho Mahiru mặc.

“Mặc nó lên đi. Cậu khá nổi bật trong trang phục này đó.”

Sẽ có nhiều ánh mắt hướng về cô nếu cô mặc trang phục hầu gái, và ảnh thì được phép chụp ở bên ngoài. Amane chuẩn bị điều này để khỏi phải gây ra những rắc rối không cần thiết.

Do cách biệt về chiều cao, chiếc áo có thể dài đến tận đùi, và cô sẽ không còn nổi bật nữa nếu như cô cởi chiếc tạp dề và đồ đội đầu ra. Cô vốn đã nổi bật từ đầu rồi, và sẽ không lạ khi gương mặt xinh đẹp của cô sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.

Cô cởi tạp dề ra, ngoan ngoãn mặc chiếc áo parka mà cậu đưa lên, và gài nút phía trước lại. Có thể thấy rằng cô đã cảm thấy khỏe hơn.

Cô vội vàng xoắn phần tay áo dài lên, và thậm chí còn đưa mũi lại gần nó, ngửi ngửi, và mỉm cười. Amane hy vọng cô sẽ dừng lại khi mà nụ cười chói lóa đó cực kì có hại cho tim cậu.

Itsuki, người phải làm ca chiều, dường như đã để ý thấy cảnh tượng này, khi mà cậu ta chỉnh lại cà vạt và liếc nhìn về phía này. Amane cau mày, và liếc nhìn lại cậu ta.

Amane cảm thấy như mình vừa mất thứ gì đó, và càng ngày càng thấy khó chịu. Mahiru chớp mắt, và mỉm cười. Không còn lựa chọn nào khác, Amane chỉ có thể hứng chịu những ánh mắt này.

Tuy nhiên, Amane không muốn phải đắm mình trong hàng loạt ánh mắt của mọi người nữa, cho nên cậu lấy chiếc túi đựng đồng phục của mình từ tủ đựng đồ ở sau lưng. Tất cả những gì cậu cần làm đó là cởi áo khoác ngoài và áo ghi lê ra, và đặt chúng vào tủ. Cậu sẽ không còn nổi bật ngay cả khi phải đi trên hành lang.

Mahiru cũng biết rằng cậu sắp đi thay đồ, cho nên cô đứng dậy, cất chiếc tạp dề và đồ đội đầu vào tủ đựng đồ, và lấy bộ đồng phục của mình ra.

“Bọn tôi đi đây. Để phần còn lại cho mọi người đấy.”

“Được rồi, cứ chim chuột thỏa thích đi.”

“Im đi. Nhớ cũng đũng có tán tỉnh nhau trong cửa hàng đấy.”

Amane cau mày khi nghe thấy câu trả lời thường thấy của cậu ta, nhưng Mahiru đã nắm tay cậu, và không tốt chút nào nếu cậu lại trưng lên một vẻ mặt xấu xí. Thế là cậu làm một vẻ mặt khó chịu khi rời khỏi phòng học cùng Mahiru.

Họ bước ra hành lang, và thấy dòng người đông đúc ở ngoài này. Ngay cả khi du khách phải cần có giấy để vào thì số lượng người vẫn rất đông. Hành lang bình thường không hề ồn ào như thế này, và cảm giác bây giờ thật náo nhiệt, nhưng đây là điều đã được dự đoán từ trước.

“Nhiều người ghê.”

“Mình nghe nói năm nay có nhiều khách hơn so với năm ngoái.”

“Không lạ khi có những người khả nghi vượt qua được hệ thống an ninh khi mà có quá nhiều người ở đây.”

Lễ hội văn hóa ở trường này được tổ chức tốt hơn và lớn hơn về quy mô so với các trường khác, đó cũng chính là lý do có nhiều nhóm người bên ngoài muốn tham gia.

Những người khả nghi, Mahiru cụp mắt xuống khi nghe thấy thế. Amane nhận ra mình vừa lỡ lời, và dồn nhiều sức hơn vào bàn tay của mình.

“...Cậu ổn chứ?”

“M-mình ổn. Nó khiến mình khá sốc, nhưng cũng may là ông ta đã thất bại.”

Có vẻ như Mahiru đã nhận thấy nỗi lo của Amane, khi cô nhanh chóng lắc đầu. Tuy nhiên cô sẽ không làm một vẻ mặt như thế nếu cô nàng thật sự ổn.

“Xin lỗi, đáng lẽ mình nên cẩn thận hơn.”

“Nhưng cậu đã khá bận rộn mà. Đơn giản là vì mình cũng đã bất cẩn...”

“Bất cẩn hay không cũng vậy, mấy tên như thế thì luôn lảng vảng quanh đây. Đó chính là lý do tại sao bọn mình phải chú ý và ngăn chặn những tên như thế.”

Đúng là cô có thể cảnh giác hơn, nhưng vẫn có những trường hợp nhất định có thể xảy ra. Sau cùng, không có cách nào để ngăn chặn mấy tên quấy rối này cả.

Có vẻ như cô đang tự trách bản thân vì đã bất cẩn, nhưng bất kì ai cũng có thể làm nếu như họ muốn. Cô không hề làm gì sai cả.

“Cậu không làm gì sai cả. Chỉ có mấy tên kỳ lạ mới cho rằng những người có khuôn mặt và thân hình đẹp đều phải đi thỏa mãn ham muốn của người khác. Bất kì ai cũng đều cần được tôn trọng, bất kể giới tính nào đi chăng nữa.”

“...Vâng.”

“Cho nên đừng nói như thể đó là lỗi của cậu.”

Amane lẩm bẩm, và Mahiru cụp mắt xuống, trông có phần bối rối, trước khi tựa mình lên cánh tay cậu.

“...Cậu chưa từng chạm mình đến cỡ đó, Amane. Mình không muốn bị chạm bởi ai khác hết.”

Mahiru run rẩy khi cô thì thầm như thế, và Amane nắm tay cô một lần nữa để động viên cô.

Họ vẫn làm như vậy trong khi đi trên hành lang, cho nên những ánh mắt xung quanh hướng vào khá khó chịu, nhưng mọi người trong trường đều biết rằng Thiên sứ đang hẹn hò, cho nên điều đó không còn quan trọng nữa. Amane cảm thấy khó chịu khi bị nhìn như thế, nhưng cậu cũng đã bắt đầu quen với việc này.

“Không nhiều? Mình không nhớ là có làm điều gì như thế cả.”

“Cậu thỉnh thoảng lại bám dính lấy mình mỗi khi mình đến đánh thức cậu dậy.”

“Làm ơn đừng có nhắc lại như thế chứ? Cậu biết mình không phải là một đứa biến thái mà đúng không?”

Amane vô tình nhìn sang Mahiru khi mà sự thật đáng kinh ngạc đó được tiết lộ, và có cảm giác như sức sống đã quay trở lại với gương mặt chán nản của cô, khi mà cô nở một nụ cười tinh quái.

“Mình không nghĩ chạm vào cơ thể bạn gái là biến thái đâu.”

“Là cậu nói đấy nhá...”

“Mình không phiền đâu.”

“Đừng có chiều hư mình. Mình sẽ làm đấy.”

“Vậy là bây giờ cậu không muốn?”

“Mình là con trai mà. Tất nhiên là mình muốn, chỉ là vẫn còn hơi sớm.”

Tất nhiên, Amane cũng có ham muốn được chạm, nhưng cậu biết rằng độ tỉnh táo của một thằng con trai mỏng manh đến thế nào, cho nên cậu vẫn phải đảm bảo rằng sẽ không chạm quá nhiều.

Cậu cũng biết rất rõ rằng Mahiru sẽ không ghét nó, và thay vào đó sẽ để cho cậu chạm vào. Cô nói rằng cảm giác khi chia sẻ hơi ấm với nhau thì cực kỳ thoải mái, và sẽ thấy rất vui nếu được cậu chạm vào.

Nhưng nếu cậu thật sự làm vậy thì cậu có lẽ sẽ mất kiểm soát, cho nên cậu phải chịu đựng.

Mahiru có lẽ đã để ý những gì Amane đang nghĩ trong đầu trong khi cậu quay đầu sang một bên, khi mà cô cười khúc khích, và bám chặt lấy cánh tay cậu.

“Xin hãy hiểu rằng mình không phiền đâu.”

“...Mình biết mà.”

Cậu biết rằng cô đồng ý việc này là bởi vì cô thích cậu, nhưng con tim cậu như bị bóp chặt khi cô lại nói những lời như thế.

Cậu thầm thề với bản thân rằng sẽ chạm thỏa thích khi cậu đã có thể chịu trách nhiệm cho việc làm của mình. Cậu nhìn cô mỉm cười một cách hạnh phúc bên cạnh mình, và xoa lòng bàn tay của mình lên tay cô.