Và đúng như dự đoán, có rất nhiều khách hàng đang có mặt tại lớp của Amane ngay từ lúc mới mở cửa, hầu hết là học sinh.
“Sức ảnh hưởng của Thiên sứ tuyệt thật đấy.”
Người đang lẩm bẩm những lời đó là cậu bạn cùng lớp Yamazaki, người cũng ở chung ca với Amane.
Tất cả chỗ ngồi đã bị lấp đầy chỉ trong vài phút, một điều rất hiếm đối với một hoạt động của học sinh. Cậu ta có lẽ đã cảm thấy chết lặng, hay thậm chí là choáng ngợp bởi các vị khách nồng nhiệt.
Thật sự rất khó đối với một cửa hàng khi phải phục vụ nhiều thực khách cùng một lúc, cho nên họ đã giới hạn lại số lượng. Không lạ khi cậu ta thấy hoảng sợ trước số lượng người đông đảo kia.
Ánh mắt của bọn con trai sẽ hướng về phía Mahiru mỗi lần cô bước qua chỗ họ. Amane cảm thấy cực kỳ miễn cưỡng, bực bội, và gương mặt cậu sắp không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa.
Cậu đã đoán ra chuyện này từ trước, nhưng vẫn cảm thấy hơi bực bội, dù cho lúc trước cậu đã vui vẻ chấp nhận. Tuy nhiên điều ngược lại cũng đúng với Amane nếu xét từ góc nhìn của Mahiru.
“Tôi đoán mọi chuyện đằng nào cũng như thế này mà. Mà kệ đi, chúng ta có khách kìa.”
Amane nói với Yamazaki, và đưa vị khách mới vào lại chỗ ngồi.
Thông thường mà nói, các thực khách sẽ được phục vụ bởi bất kỳ ai đang rảnh tay, nhưng một vài người lại muốn chỉ định một người cụ thể nào đó, và điều này thì cực kì khó xử. Cửa hàng này không cung cấp dịch vụ kiểu đó, và nếu muốn thì họ có thể đến những cửa hàng thật sự mà làm vậy.
Cô nữ sinh mà cậu phục vụ dường như định hướng lại phía Kadowaki, nhưng cậu ta lại đang phục vụ khách hàng khác, cho nên thật không may cho cô ấy, người phục vụ cô chính là Amane.
“Vui lòng ngồi ở đây.”
Amane kéo ghế ra, và nở nụ cười mà Kido đã dạy cậu. Cô nàng dường như vẫn còn cảm thấy nuối tiếc khi Kadowaki không phục vụ mình bỗng ngạc nhiên khi nhìn Amane.
Sẽ tệ lắm đây nếu cô ấy bắt đầu chạy đi lung tung, cậu nghĩ bụng khi chỉ cô chiếc giỏ để đặt vật dụng mang theo vào, trước khi truyền menu cho cô ấy.
“Món được đề xuất hôm nay là set A. Quý khách thấy thế nào?”
“V-vậy thì tôi sẽ lấy một xuất đó...”
Bên cạnh đó, dù nói là được đề xuất, chỉ có duy nhất 3 set đồ ăn và thức uống là A, B và C. Chúng được bán theo set, để tránh việc các thực khách chỉ mua mỗi đồ uống.
Nhân viên lễ tân đứng tại lối vào đã nhắc họ phải báo trước những thứ mình bị dị ứng nếu có, cho nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì thêm hết.
Cô gái gọi món một cách do dự, chắc chắn rồi, hãy đợi một lát, chúng tôi sẽ phục vụ ra ngay thôi, Amane cúi đầu một cách lịch sự, và đi vào báo cho nhân viên đứng tại quầy tính tiền.
“Một phần A. Các đơn đang bắt đầu chồng chất. Làm hết sức đi nào.”
Một vài người bạn của cậu đang ở phía sau quầy, chuẩn bị món ăn lên dĩa, một vài thì đang vội vàng chạy qua lại giữa phòng làm bếp và phòng học này, và một người bạn vừa có được một thoáng nhàn rỗi chầm chậm ngẩng đầu lên.
“Woah...ngoài đó căng thế.”
“Đừng có chết vào lúc này đấy.”
“Chúng ta có thế xử lý đến bây giờ là vì đã chuẩn bị rất nhiều từ trước, nhưng...”
“Nhưng gì cơ?”
“...Tôi đoán chắc là mấy ông gặp khó lắm nhỉ?”
“Thế ư? Chà, Kadowaki thật sự là một con hàng hấp dẫn. Chúng ta sẽ còn bận hơn đây.”
“Tôi không có nói về cái đó.”
Cậu ta thở dài, nhưng vẫn không đề cập tại sao, Amane bối rối, nhưng chỉ nghĩ bụng rằng có lẽ nó không phải là vấn đề quan trong cho lắm.
Vô lý quá đấy, Amane trưng lên một vẻ mặt như thế, và đến lượt cậu bạn cảm thấy thương xót thay.
“...Và còn nữa, Shiina-san đang nhìn sang đây nãy giờ, trông có chút không vui.”
“Gì nữa đây?”
“Tôi nghĩ ông chính là nguyên nhân đó.”
“Tôi cần phải phục vụ mà. Làm như tôi còn lựa chọn nào khác í.”
“Đó cũng là một phần, nhưng tôi không nghĩ rằng đó là lý do chính đâu.”
“Tôi không hiểu nổi ông đang nói gì luôn.”
Amane cảm thấy như mình đang bị khiển trách, nhưng cậu không thể hiểu tại sao, và cau mày.
Ý nghĩa của cái nhìn đó có lẽ là Mahiru đang thấy ghen, nhưng có vẻ như Mahiru còn bực bội vì điều gì đó nữa.
Amane quyết định là sẽ hỏi Mahiru sau, và kết thúc cuộc trò chuyện ở đây khi cậu phục vụ phần thức ăn ra bàn.