Amane trở về nhà sau khi tạm biệt Asahi. Mahiru đang ngồi trên ghế sô pha, trông vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Thông thường, cô sẽ ra cửa đón Amane nếu như cô đang ở nhà cậu, nhưng hôm nay chuyện đó đã không xảy ra.
Mahiru trở nên căng thẳng một cách kì lạ, và dường như đang cố ép bản thân thư giãn lại. Cô không hề mất tập trung, và nhìn về phía Amane.
“Mình nói chuyện xong rồi.”
“Mình hiểu rồi.”
Giọng nói lạnh lùng đó không trực tiếp hướng vào Amane, mà đúng hơn là cô đang cố hết sức để giữ bình tĩnh.
Amane cố hết sức để thể hiện vẻ mặt vui vẻ, và lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô.
Ngay sau đó, Mahiru nhẹ nhàng ngã người mình về phía cậu. Cử chỉ của cô không còn ngọt ngào như mọi khi nữa, mà giống của một người cần được an ủi hơn.
…Có lẽ cô ấy đang cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ cô ấy cố gắng tỏ ra thờ ơ, nhưng sự thật là người bố đã bỏ rơi mình suốt nhiều năm lại đi tìm gặp bạn trai mình. Cô không nghĩ rằng bố mình là một người hống hách, nhưng cô vẫn phần nào thấy lo lắng cho cậu.
“Mọi chuyện không như cậu đang lo lắng đâu…ông ấy mang vẻ điềm tĩnh hơn mình tưởng nhiều.”
“Thật vậy ư?”
“…Mình nói về những gì bọn mình đã trò chuyện được chứ?”
“Cứ như cậu muốn. Làm ơn hãy kể cho mình nghe nếu như cậu nghĩ tốt hơn là mình nên biết.”
Mahiru nói vậy, nhưng dường như cô vẫn thấy sợ khi phải nghe nội dung của cuộc trò chuyện. Amane nắm lấy đôi bàn tay đang dần run lên của cô.
Sau cùng thì cậu nghĩ mình nên nói cho cô ấy biết tất cả.
Cậu không hiểu nổi Asahi đang nghĩ gì, tại sao ông ấy lại không gặp con gái mình mà lại đi gặp bạn trai của con gái, nhưng ít nhất thì cậu nên nói cho Mahiru biết về việc Asahi sẽ không gây thêm bất kì đau khổ nào cho cô nữa.
“Chà, mình có thể chắc chắn rằng Asahi-san sẽ không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cậu nữa. Ông ấy nói rằng ông sẽ không phá vỡ cuộc sống hiện tại của cậu.”
“…Vậy thì tốt.”
“Và còn nữa, ông ấy không kể cho mình toàn bộ lý do về việc tại sao ông ấy lại không muốn gặp cậu, chỉ là ông ấy không định gặp lại cậu lần nào nữa, cho nên ông ấy muốn nhìn cậu lần cuối trước khi điều đó xảy ra.”
Sau khi nghe cậu nói thế, Mahiru lẩm bẩm, “Tại sao ông ấy lại phải xuất hiện khi mà ông ấy chưa từng đến gặp mình chứ?”
Tuy nhiên, giọng nói của cô mang đầy vẻ cay đắng, hơn là giận dữ.
“…Mình không nghĩ rằng Asahi-san cảm thấy cậu không quan trọng…và cứ như ông ấy thật sự cầu chúc cho hạnh phúc của cậu.”
Và cũng chính vì lý do này mà Amane cảm thấy rất bối rối.
Tại sao tới tận thời điểm này Asahi mới mong muốn con gái mình được hạnh phúc? Thay vì giờ đây thấy hối hận thì ngay từ đầu ông đừng bỏ rơi cô ấy chứ? Mahiru chắc hẳn đã không phải cô đơn như thế.
Amane hoàn tất những lời của mình một cách khó khăn, và Mahiru khẽ thở dài.
“…Thành thật mà nói, mình không thể nào hiểu nổi bố mẹ của mình.”
Giọng cô thật nhẹ nhàng khi cô cố gắng thốt lên từng từ, và cũng thật rõ ràng.
“Ấn tượng của mình về bố mẹ đó là họ có thể trả tiền cho ai đó để nuôi nấng mình, rằng họ chỉ là những người ngoài có chung huyết thống với mình mà thôi.”
Mahiru thẳng thừng nêu ra những suy nghĩ thật lòng của mình, trông cứng nhắc hơn bình thường, và có phần thiếu sức sống.
“Họ chưa bao giờ chăm sóc cho mình dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù cho mình có ngoan ngoãn như thế nào, và chưa bao giờ nắm lấy bàn tay mình dù cho mình có cố gắng vươn ra như thế nào…có thể nói rằng mình chưa từng chạm tới được bọn họ, rằng mình không còn chút hy vọng nào nữa.”
Amane có cảm giác rằng Mahiru chưa bao giờ hy vọng vào bố mẹ mình khi mà cô chưa từng nhận được sự chăm sóc và quan tâm từ họ.
Cậu không hề nghĩ đây là một suy nghĩ sai lầm. Cô hiểu được trong trái tim trẻ thơ của mình rằng bố mẹ chưa từng yêu mình, rằng cô không nên hy vọng bất cứ điều gì, và tốt hơn hết là cô nên ngừng khao khát chúng, để bản thân không đau khổ thêm nữa.
“…Mình biết bố mình là một người có năng lực trong công việc, và là một người tử tế, nhưng sự thật là ông ấy chưa từng chăm sóc mình vẫn còn đó, và thực sự mà nói thì mình cảm thấy rất mâu thuẫn khi ông ấy đột nhiên quan tâm đến mình một lần nữa.”
“Ừm.”
“…Thật đấy, tại sao ông ấy lại xuất hiện lần nữa?”
“Ừm.”
“Nếu ông ấy mà xuất hiện sớm hơn thì mình đã…”
Mahiru chợt dừng lại.
Amane chỉ có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của cô. Và rồi cô khép miệng lại.
Cô nàng mím môi một cách lo lắng, và chớp mắt liên tục, trông như sắp khóc. Tuy nhiên cô lại không khóc, và dường như cô đang yên lặng chờ đợi cơn bão lòng mau chóng qua đi.
Cô trông thật yếu đuối và mỏng manh, Amane ôm cô và vùi mặt cô vào ngực cậu.
Lúc trước, Amane đã đắp chăn cho cô sau khi cô gặp mẹ mình.
Lần này, cậu không có gì để che cho cô ấy cả, cho nên cậu quyết định ôm cô vào lòng.
Cơ thể mảnh khảnh trong vòng tay cậu run lên, nhưng vẫn không có tiếng nức nở nào được vang lên.
Có lẽ cô không có ý định ngẩng đầu lên, và tựa mình vào người cậu, vùi mặt vào ngực cậu một lúc lâu.
Cô ngẩng đầu lên, và đôi mắt cô không hề đỏ.
Có lẽ cô đã bình tĩnh lại đôi chút khi nằm trong vòng tay cậu, và trong khi ánh mắt cô dường như mang vẻ lưỡng lự, có vẻ như cô không thấy đau đớn như cậu nghĩ.
“…Bây giờ cậu muốn làm gì?”
Sau khi đã thấy cô nàng bình tĩnh lại, cậu hỏi như thế, và cô cụp mắt xuống.
“…Mình không biết nữa, nhưng mình nghĩ thế này vẫn là tốt nhất. Đến bây giờ ông ấy mới xuất hiện, mình không biết có nên xem ông ấy là bố mình hay không.”
“Mình hiểu rồi.”
“…Có lạ không khi mình là con gái ông ấy nhưng lại cư xử như thế?”
“Ai cũng đều có một lời lý giải khác nhau cho chuyện này, và mình không thể nào đưa ra kết luận được. Dù vậy thì mình không nghĩ rằng suy nghĩ đó của cậu kì lạ đâu, và mình sẽ không phủ nhận nó. Nếu cậu nghĩ vậy thì ổn thôi, mình sẽ ủng hộ quyết định của cậu.”
“…Vâng.”
Không đến lượt Amane quyết định xem nó có lạ hay không.
Nhìn từ góc độ cá nhân, không lạ khi Mahiru không thể nào xem bố mẹ của mình như là bố mẹ thật sự, khi mà họ chưa từng làm bất cứ điều gì ra dáng một bậc phụ huynh. Họ chưa bao giờ trao cho Mahiru thứ gọi là tình yêu, và sẽ thật rắc rối cho cô khi phải xem họ như là bố mẹ của mình.
“Mình ủng hộ quyết định của cậu. Mình chỉ là người ngoài, và không thể can thiệp vào vấn đề của gia đình cậu, nhưng mình sẽ tôn trọng ý kiến của cậu, và hỗ trợ cậu dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
“…Vâng.”
“Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cho nên nếu có bất cứ điều gì cậu không chắc chắn thì cứ việc dựa dẫm vào mình.”
Amane đã hạ quyết tâm, rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi Mahiru, và yêu cô bằng tất cả tâm trí của mình.
Cậu nghe từ bạn bè của bố mẹ cậu rằng nhà Fujimiya luôn tràn ngập tình yêu, và cậu thấy rằng mình cũng không phải ngoại lệ, nghĩ vậy nên cậu cười khúc khích.
Cậu thấy rằng cảm xúc của mình dành cho Mahiru sẽ không bao giờ phai nhạt.
Đây không phải là một lời dự đoán, mà là niềm tin.
Cậu là kiểu người chưa bao giờ thay đổi sở thích cá nhân, cho nên điều đó có lẽ cũng đúng khi áp dụng vào người con gái cậu yêu.
Khi cô nàng đáng yêu nghe thấy những lời của Amane, cô cau mày, vòng tay ra sau lưng cậu, như thể đang ám chỉ rằng cô sẽ không bao giờ để cậu đi.
“…Cậu sẽ ở cạnh bên mình mãi chứ.”
“Tất nhiên rồi.”
“…Mình sẽ không thể nào quay về như trước được nữa. Làm ơn đừng để mình một mình…nếu mình nói vậy thì cậu vẫn sẽ chấp nhận mình chứ.”
Sau khi nghe thấy những lời lẩm bẩm có phần chán nản, “Tất nhiên rồi.” Amane trả lời một cách thẳng thừng.
“Nếu cậu sẵn lòng, cậu có thể ở lại đây mãi mãi. Chúng ta sẽ sống chung với nhau trong vài năm nữa, vậy nên bắt đầu luyện tập từ bây giờ thì sao nhỉ?”
Mahiru có lẽ đã hiểu được ý định của Amane trong câu hỏi đùa đó, và khuôn mặt cô, vốn đã sắp khóc, ngay lập tức trở nên đỏ như gấc.
Amane cũng thấy hơi khó xử khi nhận ra những gì mình vừa nói, nhưng khi cậu nhận thấy ánh mắt Mahiru đang đảo quanh, khuôn mặt cô thì đông cứng trong sự xấu hổ, cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“…Đừng lo, cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa đâu. Hãy bỏ hai chữ ‘cô đơn’ ra khỏi từ điển đi.”
Amane lẩm bẩm khi cậu cố gắng giấu đi nhịp tim của mình, Mahiru rưng rưng vì một lý do khác, và gật đầu đồng ý.