“Vậy là cậu nhận tấm ảnh rồi à?”
Mahiru vẫn còn hơi giận dỗi khi họ về đến nhà, và hỏi Amane như thế.
Cô không bận tâm lắm đến việc mình bị chụp ảnh, nhưng dường như cô không hề muốn Amane thấy nó, và cô đang nhìn cậu với ánh mắt khó chịu.
“Cậu đoán thử xem?”
“Mình sẽ thêm thật nhiều sốt tsuyu và wasabi vào tô mì soba của cậu, Amane. Nó sẽ ngon lắm đấy, cậu sẽ phải chảy nước mắt nước mũi cho mà xem.”
“Xin lỗi, mình thật sự chưa nhận chúng.”
Tô mì soba cho bữa trưa đã bị bắt làm con tin, và vì thế, Amane phải thành thật thú nhận khi mà việc chuyển hướng chủ đề không hiệu quả chút nào.
Mahiru là nhân vật chính của mấy tấm ảnh, và Amane sẽ không nhận chúng vì cô nàng không hề thích chuyện này. Đương nhiên, nếu Mahiru cho phép thì cậu cũng định là sẽ kêu Chitose gửi mấy tấm ảnh qua đấy chứ.
Mahiru rõ ràng trông khá nhẹ nhõm sau khi Amane nói thế, và có phần hạnh phúc, “Vậy thì tốt.” Cô buộc tóc mình lên để chuẩn bị nấu ăn.
“…Cậu không muốn mình thấy đến thế à?”
“Kh-không phải như vậy…chỉ là biểu cảm đó trông rất xấu hổ…mình nghĩ chúng chắc chắn sẽ không đáng yêu chút nào.”
“Trông cậu đâu có xấu hổ chút nào đâu. Mà thật ra, cậu chắc chắn sẽ trông rất đáng yêu thôi.”
“Mình nghĩ cậu thật tệ khi nói những lời như thế, Amane.”
“Tệ chỗ nào cơ?”
“Nó hại cho tim mình lắm.”
Mahiru quay mặt sang một bên, buộc tóc mình lên thành búi, đeo tạp dề vào, và bắt đầu rửa dụng cụ nấu ăn.
Amane cũng định chuẩn bị gia vị và rửa bát đĩa, cho nên cậu đứng cạnh cô và bắt đầu rửa tay. Cậu liếc nhìn sang Mahiru, và thấy mặt cô hơi đỏ lên.
“…Cậu sẽ làm gì nếu Akazawa-san gửi cho mình một tấm ảnh xấu hổ của cậu?”
“Chà, còn phụ thuộc vào đó là ảnh kiểu gì nữa. Mình có lẽ sẽ tha thứ cho cậu ta trừ khi đó là thứ gì đó không được phép cho người khác xem. Itsuki sẽ không gửi thứ gì đó quá đáng đâu, và có có thì cậu ta cũng sẽ không gửi chúng ngay từ đầu. Mình nhớ là bản thân chưa từng phải xấu hổ đến mức đó trước mặt cậu ta.”
“…Vậy tai mèo thì có tha thứ được không?”
“Nếu đó là hồi mình bị ép phải đeo trong buổi hát karaoke thì không sao cả.”
Mahiru có lẽ đang ám chỉ tới cái hồi ba đứa con trai đi hát karaoke cùng nhau. Vì vài lý do, Itsuki đã đem theo một đôi tai mèo, bắt Amane phải đeo, và chụp ảnh cậu. Itsuki và Kadowaki thì cố nhịn cười, Amane đã ngay lập tức lấy nó ra, nhưng dường như tấm ảnh đã được chụp.
Mahiru lúng túng cúi đầu xuống sau khi nghe Amane chấp nhận nó như thế.
“…Mình mới là người phải xin lỗi khi đã nhận ảnh mà không có sự cho phép của cậu.”
“Mình sẽ đổ tội lên Itsuki vì đã gửi đi bất ngờ như thế. Lần tới, mình sẽ yêu cầu cậu ta khao một bữa hamburger mới được.”
Itsuki có lẽ vẫn còn những bức ảnh khác trong thư mục ảnh của mình, điều này khiến cậu thấy hơi sợ, nhưng chắc có lẽ không có gì quá mức đâu.
Amane lau khô tay mình bằng khăn mềm, và mỉm cười với Mahiru đang cảm thấy khá tội lỗi.
“Được rồi, đừng lo về nó nữa. Hay là cậu chuẩn bị thêm gia vị và đồ ăn kèm thay vì đứng đó và cảm thấy tội lỗi thì sao? Mình sẽ thấy hạnh phúc hơn đó.”
“…Cả Wasabi chứ?”
“Làm ơn bỏ vừa đủ thôi.”
Amane trả lời với một vẻ mặt nghiêm túc, và Mahiru dường như đã phần nào nhẹ nhõm khi cô mỉm cười, ngã đầu mình lên khuỷu tay cậu, “…đây chính là điểm mình thích ở cậu đấy.” và lẩm bẩm như thế.
“Chúng ta sẽ có ba ngày kiểm tra liên tục kể từ ngày mai, nhưng không có gì to tát đâu ha.”
Amane vỗ vỗ bụng một cách mãn nguyện sau khi ăn xong tô mì soba của mình, và lẩm bẩm như thế.
Cậu thích học, và thường đặt khá nhiều nỗ lực vào nó, cho nên cậu không cần phải lo lắng về mấy bài kiểm tra. Thật ra, điều khiến cậu thấy bận tâm hơn chính là điểm số của mấy đứa bạn.
“Ừm, chúng ta chỉ cần làm bình thường như mọi khi là được.”
“Chitose chắc chắn sẽ bĩu môi và nói ‘học sinh ưu tú có thể nói ra mấy lời này’ nếu cô ấy nghe cậu nói đấy.”
“Fufu, Chitose-san nói như thế là vì cô ấy còn nhiều điểm cần cải thiện lắm. Lần tới mình sẽ dạy cậu ấy một cách đàng hoàng.”
Amane có suy nghĩ rằng Chitose đằng nào cũng sẽ tuyệt vọng thôi, nhưng cậu giữ những suy nghĩ này trong lòng, và nhìn sang Mahiru, người vẫn đang vô tư dù ngày mai phải làm bài kiểm tra.
“Vậy, lần này phần thưởng là gì?”
“Ể, phần thưởng?”
“Cậu chắc chắn sẽ lại đứng nhất thôi, nhưng cậu nên có phần thưởng chứ. Mình sẽ làm mọi thứ miễn là mình có thể thực hiện.”
“Phần thưởng lần trước của cậu là gối đùi nhỉ? Có lẽ lần này mình nên thưởng như vậy thêm một lần nữa.”
“Niềm vui của cậu là phần thưởng của mình, Mahiru.”
“…Mình cũng cảm thấy như vậy. Cậu thật là ăn gian khi nói thế.”
Mahiru mím môi, rõ ràng trông không được hài lòng. Cô nhẹ nhàng đánh vào đùi Amane, và cậu nắm lấy tay cô với một nụ cười gượng gạo.
“Mình muốn làm điều gì đó cho cậu. Lần này hãy để mình làm nó.”
“Uuu…ơ-ơm, có thứ mình muốn đó.”
“Thứ cậu muốn?”
Mahiru thật sự có rất ít những ham muốn vật chất, và hầu như chẳng muốn thứ gì, nhưng bây giờ cô đang yêu cầu Amane một thứ. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt màu caramel của cô, tự hỏi không biết đó là gì, và cô lúng túng đảo mắt đi.
“…Ơm, nếu không nhầm thì có một cái đệm trong phòng cậu phải không, Amane.”
“Ah, đúng rồi.”
“Mình muốn cái đó.”
Amane chớp mắt vài cái, vì thứ mà Mahiru muốn thật sự không thể lường trước. Cô có lẽ đang thấy rất xấu hổ, khi mà cô không thể giấu đi khuôn mặt đỏ ửng và cơ thể thì bồn chồn không dứt.
“Mình đã dùng nó từ rất lâu rồi. Cậu chắc chứ?”
“Vì cậu đã dùng nó nhiều nên mình mới chọn nó…ơm…mùi hương của cậu làm mình thấy dễ chịu lắm, Amane.”
“…Đợi đã, cậu có fetish về mùi hương à, Mahiru?”
“K-không hề! Mình thích mùi hương của cậu là vì mình thích cậu, Amane, mình sẽ thấy rất mừng nếu có cậu ở bên cạnh…”
“O-okay.”
Amane có cảm giác rằng cô nàng vừa nói điều gì đó rất xấu hổ.
Nó còn xấu hổ hơn cả việc Mahiru chỉ đơn thuần nói yêu cậu. Cậu gãi gãi má, nghĩ về cái đệm ở trong phòng.
Nghĩ lại thì Mahiru luôn ôm cái đệm đó mỗi khi cô vào phòng Amane. Cậu cứ nghĩ là vì cô nàng sẽ thấy thoải mái khi được ôm một thứ gì đó, nhưng có lẽ là vì cái đệm đó là của cậu nên cô mới thích ôm như thế.
“…Nhưng nói mới để ý, một cái đệm?”
“K-không được à?”
“Ah, mình không bận tâm đến chuyện đó. Ý cậu là cậu không cần con người thật đang ngồi đây à?”
Mình nghĩ nó tốt hơn nhiều so với việc chỉ có mùi hương từ cái đệm, cậu lẩm bẩm, và nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ đáp lại.
“N-nhưng mình không thể mang cậu về nhà được, Amane.”
“Cậu nói đúng, nhưng mình có thể mang cậu sang đây mà.”
“……”
Mặt Mahiru đỏ bừng. Amane cũng cảm nhận được khuôn mặt mình đang đỏ lên, và mỉm cười.
“Nếu cậu định qua đêm ở đây thì mình sẽ…”
“Ơ-ơm, eh, uu…chà, mình nghĩ là, mình, có lẽ, c-cần, phải, chuẩn bị.”
“Mình không ép cậu đâu. Cậu có thể qua đây bất cứ lúc nào cậu muốn, và nếu cậu không muốn qua thì cũng chẳng sao cả.”
Họ là người yêu của nhau, nhưng chắc chắn là Mahiru sẽ rất lo lắng về việc ở lại qua đêm, thậm chí có hơi sợ sệt. Họ đã ngủ chung giường với nhau vài lần, nhưng Mahiru chưa từng ngủ lại ở nhà Amane với tư cách là người yêu.
Amane không định làm bất kì điều gì cả, nhưng chẳng trách khi Mahiru thật sự thấy bối rối trước viễn cảnh ngủ qua đêm ở nhà cậu, đồng thời cô cũng thấy phấn khích và hơi lo lắng. Vì thế, Amane mong Mahiru sẽ qua chỉ khi cô muốn thế.
“Cậu có chắc về việc chỉ có mỗi cái đệm thôi không?”
“Eh…ư-ừm.”
“Vậy như này thì sao. Chúng ta sẽ mua thêm bánh ngọt. Vì cậu lúc nào cũng cố gắng nên có vài phần thưởng cũng vô cùng quan trọng.”
Suy cho cùng thì bàn về những thứ Mahiru không muốn cũng chẳng giúp cô vui được, cho nên cậu đã cẩn thận rút lại lời nói của mình. Cậu lục lọi tìm điện thoại, và bắt đầu tìm các loại bánh mà Mahiru có lẽ sẽ thích.
Bên cạnh cậu, rõ ràng là Mahiru đang trông khá bối rối. Amane xoa đầu cô, và vì vài lý do, cô húc đầu mình vào người cậu, “Amane-kun no baka.” Và phàn nàn với một giọng điệu đáng yêu.