Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, và buổi họp toàn trường đã kết thúc. Sau khi giáo viên chủ nhiệm của họ kết thúc cuộc họp, bọn họ đã có thể về nhà.
Tuy nhiên, họ được về sớm cũng là vì ngày mai họ sẽ phải làm bài kiểm tra.
“Tôi không muốn làm bài kiểm tra~”
Sau khi buổi học kết thúc, Chitose ngồi xuống cạnh Itsuki, nằm dài lên bàn, và càu nhàu một cách chán nản.
“Vậy à? Tôi nghĩ nó sẽ dễ thôi nếu cậu chịu ôn tập thường xuyên. Bọn tôi lại thấy khá ổn khi mà có thể về nhà sớm hơn vào hôm có bài kiểm tra.”
“Cậu và Mahirun nói được như vậy vì bọn cậu là học sinh ưu tú~ học sinh bình thường thì sẽ ghét kiểm tra~ phải vậy không, Yuu-chan?”
“Ahahaha, chà, tôi hiểu được những gì hai người cậu đang nghĩ. Đúng là tôi có thấy hơi cô đơn khi không có các hoạt động của câu lạc bộ, nhưng một ngày nghỉ đối với tôi cũng quý giá lắm. Tôi không thật sự nghĩ nhiều về bài kiểm tra.”
“Ughh, cậu cũng là một học sinh ưu tú ư, Yuu-chan…?”
Kadowaki là con át chủ bài của đội điền kinh, nhưng người cậu ta không chỉ toàn là cơ bắp. Học lực của cậu thuộc loại giỏi, và thực ra, cậu thậm chí thuộc top đầu của lớp.
Chitose không tham gia vào bất kì câu lạc bộ nào, nhưng cô cũng đã từng ở trong đội điền kinh, và thích các hoạt động thể chất hơn là việc học hành, đó cũng chính là lý do tại sao cô học tệ như thế. Thật sự mà nói, lý do lớn nhất chính là vì cô nàng ghét việc học.
“Ikkun~, mọi người đang bắt nạt mình nè.”
“Tìm mình cũng không được gì đâu. Chà, cố lên, Chii.”
“Ikkun đồ phản bội. Cậu đã bí mật học trong suốt kỳ nghỉ hè.”
“Nếu điểm số của mình quá tệ thì mình sẽ không được tự do mất.”
Itsuki cười trừ. Theo như cậu nói, bố mẹ cậu yêu cầu cậu phải cải thiện điểm số của mình.
Vốn dĩ thì cậu có năng lực khá tốt và thông minh, nhưng cậu luôn ưu tiên cho Chitose hơn, dẫn đến điểm số của cậu rơi vào mức trung bình. Bố của cậu có lẽ không được vui về chuyện này cho lắm.
Chắc cậu ta đang gặp khó với gia đình lắm đây, Amane tiếc thay cho cậu ấy khi cậu chuẩn bị về nhà. Dường như Mahiru cũng đã chuẩn bị xong, khi mà cô tiến lại chỗ cậu với chiếc cặp trên tay.
“Xin lỗi vì khiến cậu phải đợi. Nãy giờ mình có nói chuyện với giáo viên…”
“À không sao, mình cũng đang trò chuyện với bọn họ. Chitose cứ làu bàu về những thứ như bài kiểm tra ngày mai, và đại loại vậy.”
“Vậy thì tớ không giúp được gì rồi.”
“Cậu bỏ rơi tớ à!?”
“Ngày mai là chúng ta phải làm bài kiểm tra rồi, và không ổn chút nào khi phải nhớ lại mọi thứ có trong bài kiểm tra, thậm chí còn bất khả thi ấy chứ…và bên cạnh đó, mục đích của kì nghỉ dài là gì vậy?”
Chitose, người đang nhìn Mahiru với một ánh mắt cầu xin, lại ngã rạp xuống bàn sau khi nghe thấy những lời đầy thuyết phục này.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, Amane nhìn cô với vẻ thương cảm, và thật sự bất lực không thể giúp được cô nàng vừa thiếu kiến thức, vừa thiếu chăm chỉ này.
Tuy nhiên, sau khi Mahiru nói xong những lời tuy gay gắt nhưng chứa đầy sự quan tâm trong đó, cô nàng nở một nụ cười, lấy ra một tập tài liệu từ cặp mình, và đưa nó cho Chitose.
“Tớ đã đoán được chuyện này, cho nên tớ đã lọc ra những phần sẽ có trong bài kiểm tra. Có lẽ cậu sẽ không rớt đâu.”
“Thiên sứ Mahirun vạn tuế!”
“Tớ đã dặn bao lần rồi là không được gọi tớ như thế…”
Chitose nhảy dựng lên và ôm lấy Mahiru, khiến cho Mahiru phải cau mày.
Bên cạnh đó, Amane cũng có đóng góp vào cái tập tài liệu chứa đầy ghi chú về những phần có thể sẽ ra trong bài kiểm tra kia.
Cả Amane và Mahiru đều hiểu rõ thói quen ra đề của giáo viên, và chọn ra những phần mà giáo viên có lẽ sẽ chọn. Họ sẽ thấy hơi tiếc nếu như không đoán trúng được thói quen ra đề của giáo viên, nhưng những phần quan trọng này sẽ giúp cho Chitose đạt đủ điểm để qua bài kiểm tra.
“Amane cũng giúp đỡ đó. Cảm ơn cậu ấy đi.”
“Amane…”
“Gì hả?”
“Cậu muốn cái nào, một tấm ảnh Mahirun đang ăn bánh crepes một cách hạnh phúc và bị dính kem lên mặt, hay là một Mahirun đang run rẩy, ứa nước mắt trong khi đang xem một bộ phim kinh dị?”
“Chitose-san!?”
“Cả hai được không?”
“Cả cậu nữa à, Amane?”
Mahiru cau mày, đỏ mặt với vẻ giận dữ, khi biết được mình đã bị chụp lén mà không hề hay biết. Amane bật cười.
“Đùa thôi.”
“…Thật ư?”
“Mình vẫn sẽ giữ chúng nếu cậu chịu gửi nó cho mình.”
Những bức ảnh thì không có tội, và Amane sẽ rất mừng khi nhận được ảnh về những khía cạnh dễ thương của bạn gái mình, từ góc nhìn của bạn cô ấy.
Mahiru trông không được vui cho lắm khi nghe Amane nói thế, nhưng cô không hề giận cậu. Chitose vẫn còn đang cười khúc khích, “Chitose-san no baka.” Mahiru hét to.
“Nói này Mahirun, cậu gần gũi với Amane là tốt, và giấc mơ của cậu ấy chính là có được những bức ảnh của người yêu mình đấy, biết không hả?”
“Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.”
Mahiru nói một cách kiên quyết, và quay đầu sang một bên. Cả Amane và Chitose đều bật cười, và Mahiru chỉ biết bĩu môi với chút hờn dỗi.