Cái nóng vẫn chưa tiêu tan dù đã là tháng Chín. Những cơn gió nóng ập đến vào buổi sáng, và mặt trời thì nắng chói chang.
Tuy nhiên, Amane không cảm thấy nóng cỡ đó, vì cậu có một Mahiru trông rất tươi tắn đang bước đi bên cạnh.
Bàn tay đang nắm lấy tay cậu lạnh hơn nhiệt độ ngoài trời, và có cảm giác rất dễ chịu khi chạm vào.
“Trời nóng ghê nhỉ.”
“Đáng lẽ giờ đã là mùa thu rồi, nhưng dường như sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian dài để tiết trời dịu đi đây.”
Mahiru dùng bàn tay còn lại quạt quạt để dịu đi cơn nóng. Biểu cảm của cô vẫn giữ nét điềm tĩnh và lạnh lùng trái ngược với những gì cô nói, và đến lượt mặt Amane nhăn lại vì cơn nóng, khi mà mái tóc đen của cậu dần nóng lên vì hấp thụ nhiệt từ ánh nắng mặt trời.
“Hmm…dù vậy thì mình không thích mấy ngày nắng cho lắm.”
“Vậy à?”
“Mình chịu lạnh tốt hơn. Bên cạnh đó, chắc cậu cũng không thích mùi mồ hôi đâu, đúng không?”
“…Nếu là từ cậu thì mình không phiền đâu.”
“Được rồi, giờ thì mình ghét nó thêm rồi. Mình sẽ chú ý về chuyện này.”
Amane không thể mong chờ gì ở việc bản thân sẽ tỏa ra một mùi hương dễ chịu, nhưng chắc chắn là cậu không hề muốn cơ thể có mùi khó chịu, cho nên cậu phải chú ý đến nó. Nhất là khi cậu phải ở cùng với người khác.
Amane quyết định là sẽ lau khô mồ hôi bằng khăn giấy khi đến trường, và sẽ xịt chất khử mùi loại không có mùi hương. Và rồi Mahiru đưa mũi mình lại gần khuỷu tay cậu.
“…Mùi hương tự nhiên của cậu dễ chịu thật đấy, Amane.”
“…Cảm ơn. Mùi của cậu cũng vẫn tuyệt như mọi khi.”
“Đ-đó là vì mình vẫn luôn chăm sóc cho bản thân. Mình cũng không muốn khiến cậu phải khó chịu, Amane.”
“Mình cũng như vậy nên là mình hiểu mà.”
Sau cùng thì, cả hai người đều có chung suy nghĩ. Amane cười khúc khích khi cậu cảm nhận dòng không khí mát lạnh lẫn trong cơn nóng, chầm chậm rảo bước đến trường sao cho ngang với tốc độ của Mahiru.
“……Mới sáng sớm mà hai người bọn ông đã định chọc mù bọn này à?”
“Chọc mù gì cơ?”
Amane và Mahiru vẫn còn trò chuyện khi ngồi xuống chỗ ngồi, và vì vài lý do mà Itsuki lại chào họ với một khuôn mặt nhăn nhó.
Điều hòa đã được bật ở trong lớp học, và không khí khá là mát. Mỗi lớp đều có một chiếc, và họ sẽ không cần phải bận tâm đến cơn nắng nóng bên ngoài nữa.
“Kiểu như…ông cứ chim chuột nhiều quá, hại mắt lắm.”
“Cái gì mà hại mắt cơ chứ? Bọn này chỉ đang trò chuyện thôi.”
“Chà, đúng là ông đang trò chuyện như những học sinh bình thường khác, nhưng mà tâm trạng, thái độ, và cả ánh mắt nữa…”
Sau khi bước vào lớp thì họ đã chào hỏi mọi người, ngồi cạnh nhau ôn lại đề, và dường như cảnh tượng này người ngoài nhìn vào chỉ sẽ thấy sự nồng thắm trong đó.
Amane chỉ đang ôn lại bài một cách nghiêm túc, và không hiểu tại sao nó lại trông nồng thắm được.
“Nói này, ông có thể vui lòng ngưng việc vô thức hành động một cách ngọt ngào với Shiina ở nơi công cộng được không?”
“Bọn tôi không hề làm gì cả. Bọn tôi chỉ đang xem lại mấy bài kiểm tra cũ và trao đổi bài với nhau thôi.”
“…Nói này, Amane.”
“Tôi không biết ông đang muốn nói gì cả.”
Ý là sao đấy? Cậu trưng lên một vẻ mặt như muốn nói như thế, nhưng Itsuki cũng nhìn lại cậu với vẻ mặt như vậy.
“Nhìn xung quanh ông kìa.”
Amane làm như Itsuki nói, nhìn xung quanh, và thấy bọn con trai nhìn cậu với ánh mắt đầy sát khí, còn bọn con gái thì trông khá phấn khởi, và có phần ghen tị.
Kadowaki, Hiiragi và Kuju, những người đang trò chuyện với nhau, nhìn cậu với một vẻ mặt gượng gạo, và mặt Amane co lại.
“Nãy giờ hai cậu thật sự nổi bật lắm đấy, biết chứ?”
“…Không phải ông với Chitose cũng vậy à?”
“Ý ông là sao? Bọn tôi cố tình làm chuyện đó một cách công khai. Chứ không phải cư xử như hai người, cứ như cặp đôi mới cưới vậy.”
“Nghe ông nói vậy kì thật đấy.”
Amane cảm thấy kì lạ hơn khi nghe Itsuki nói rằng việc cậu đùa giỡn đến tận thời điểm này là có chủ đích, nhưng rõ ràng là đối với cả lớp thì người có lỗi ở đây là Amane.
Má Mahiru ửng đỏ khi nghe Itsuki nói thế, dường như cô đã nhận ra chuyện này nên mới thấy không được thoải mái cho lắm. Amane thật sự mong rằng Mahiru nói ra việc này sớm hơn.
“Dù sao thì, cẩn thận hơn đi…sẽ rất nguy hiểm nếu như hai cậu lại làm những việc như hồi lễ hội mùa hè.”
“Ý ông là sao nữa, nguy hiểm?”
“…Mình cũng thấy hơi tiếc khi phải để người khác thấy Amane như thế.”
Đợi đã, nó buồn cười đến vậy sao? Amane trả lời sau khi nghe thấy những lời lẩm bẩm của Mahiru, và xoa đầu cô. Cô nàng hơi mím môi, dường như có chút hờn dỗi khi nói, “Đây chính là lý do cậu thật là vô vọng đấy, Amane-kun.”