Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

62 464

Paradigm Parasite

(Đang ra)

Paradigm Parasite

Kawa.kei

Nhân vật chính, tuyệt vọng về cuộc sống của mình và tự kết liễu đời mình, sau đó thấy mình ở một nơi xa lạ, trông giống như một con giun đất. Cơ thể của cậu ta có khả năng bám vào và điều khiển xác ch

10 289

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

300 8268

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

20 154

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

22 257

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

39 1866

Web Novel(100-213) - Chương 171: Bức thư được chuyển đến.

Sau khi mua bánh cho Chitose và Mahiru xong, Amane quay trở về căn hộ, và thấy vài thứ bên trong hộp thư được đặt trước cửa căn hộ.

Một bức thư ẩn danh lẫn vào giữa các tờ quảng cáo thông thường.

“Gửi Amane Fujimiya”, một dòng chữ viết tay đẹp đẽ bên trên bức thư. Amane không hề có ý tưởng nào về người gửi nó, thuận tay lật nó lại, và ngạc nhiên đến nỗi không tin vào mắt mình.

Tên người gửi được viết ở đằng sau.

Asahi Shiina.

…Bố của Mahiru, huh?

Amane biết rằng mẹ Mahiru tên là Sayo, chứ không phải là cái tên được ghi lên bức thư.

Ngoài ra, người đàn ông đó có lẽ là người duy nhất biết Amane.

Ông ấy có lẽ đã chứng kiến Mahiru ra chào cậu, và chỉ cần một cuộc điều tra đơn giản cũng có thể biết được mối quan hệ thân mật giữa Amane và Mahiru.

Tuy nhiên, Amane lại không hiểu tại sao người đàn ông đó là cố tình gửi thư cho cậu. Sẽ là câu chuyện khác nếu người nhận là con gái của ông ấy, và cậu không nghĩ rằng việc gửi thư cho bạn trai của con gái là điều cần thiết.

Mahiru nói rằng bố của cô khá vô tâm với cô nàng, nhưng nếu thật sự là vậy, ông ta đã không ghé qua để quan sát như thế.

Amane không hề hiểu được ý định của ông ta chút nào.

Rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, Amane quyết định cứ về nhà và mở lá thư sau khi Chitose rời đi, cho nên cậu nhét nó vào túi.

“Cậu có vẻ không được ổn sau khi về nhà. Có chuyện gì xảy ra à.”

Chitose đã trở về nhà sau khi vừa càu nhàu vừa làm được khoảng 70% lượng bài tập, Mahiru đang nghiêng người bối rối nhìn Amane.

Amane định sẽ mở bức thư sau khi Mahiru về nhà, nhưng dường như cô nàng đã nhận thấy cậu đang giấu cô điều gì đó.

Tuy nhiên, thay vì cố gắng giấu nó khỏi cô ấy, đúng hơn là Amane không biết bên trong viết gì. Cậu không hề mong Mahiru nhận ra dễ dàng như vậy, nhưng vì cô ấy đã nghi ngờ, có lẽ ngay từ đầu cậu đã không nên giấu chuyện này.

“À, ơm, chà.”

“Hm…ah, nếu cậu không muốn nói cho mình nghe thì chắc đó là chuyện mình không cần phải biết rồi.”

Rõ ràng Mahiru rất tôn trọng ý kiến của Amane, Amane chỉnh lại tư thế, và nhìn sang cô nàng.

“Không phải là mình không muốn kể cho cậu…nhưng có lẽ cậu sẽ không muốn nghe đâu.”

“Những gì mình không muốn nghe…à, là vậy à?”

Cô nàng có lẽ đã nhận ra rằng nó có liên quan đến bố mẹ cô, và nở một nụ cười gượng với vẻ chán chường.

“Người đàn ông đó vẫn còn ở đây à?”

“Không hề…Mình nhận được một lá thư.”

“Một lá thư? Từ ai?”

“…Một người tên là Asahi Shiina.”

“Đó là bố của mình.”

Mahiru gật đầu một cách ngắn gọn, trông không hề lo lắng như cậu tưởng tượng. Dường như cô đã quen hơn với chuyện này và không còn bị lay động nữa, và có một chút ngạc nhiên.

Tuy nhiên, ánh mắt cô trông có phần lạnh lẽo hơn, có lẽ là vì cô đã nhớ lại cách bố mẹ đối xử với mình.

“Dù sao thì, mình cũng có tò mò không biết tại sao ông ấy lại gửi thư cho cậu, Amane, và làm sao ông ấy biết được mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng mà nó cũng chẳng liên quan đến mình nữa, mình tin vậy.”

“Cậu không bận tâm đến những gì được viết trong thư à?”

“Mình không hề có hứng thú với việc đọc trộm thư của người khác. Có lẽ người gửi là bố mình, nhưng người nhận lại là cậu.”

Amane thấy bản thân đã quá lo lắng cho cô nàng, nhưng thay vào đó, dựa trên câu trả lời kiên quyết của cô thì cô đang thấy lo cho cậu hơn.

Tuy nhiên, dường như Mahiru không hẳn chỉ đơn giản là chấp nhận tình huống này, mà là cô không muốn dính dáng gì thêm.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng đảo sang một bên, không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa. “Cậu sẽ đọc ha, có cần mình rời đi không?” Cô hỏi với giọng lạnh băng, và Amane lắc đầu với một vẻ mặt gượng gạo.

“Hm…chà, mình muốn cậu ở bên cạnh mình hơn. Mình không phiền nếu cậu không thích ý tưởng này, nhưng mình có hơi lo lắng khi đọc một bức thư từ bố của bạn gái mình.”

“Vậy thì mình sẽ ở lại đây…còn lại cậu cứ toàn quyền quyết định rằng sẽ đọc nội dung của bức thư cho mình nghe hay không.”

Mahiru bắt đầu đọc cuốn sách giáo khoa ở trên bàn. Amane thở dài, và nhìn vào lá thư nằm trong chiếc túi bên cạnh cậu.

Lá thư được niêm phong rất chặt. Cậu cẩn thận mở nó ra, và đọc nội dung bên trong.

Nói một cách đơn giản, người gửi muốn gặp trực tiếp Amane để nói chuyện, và ở trong đó có cả cách thức để liên lạc.

 …Sao lại là mình? Ông ta không định kiểm tra tình hình của Mahiru ư?

Amane không thể hiểu nổi tại sao chính cậu, người hoàn toàn không liên quan gì, lại được mời gặp.

“…Có vẻ như ông ấy muốn gặp mặt mình.”

“Không phải con gái của ông ấy, mà là cậu, Amane? Mình hiểu rồi.”

Giọng của Mahiru dần trở nên lạnh nhạt hơn, và Amane theo bản năng xoa đầu Mahiru, người sau đó thấy hơi nhột và nheo mắt lại.

“Không, mình không có giận đâu…Mình chỉ đơn giản không hiểu ý của ông ấy là gì, và tại sao ông ấy lại muốn gặp cậu mà thôi.”

“…Mình đoán có lẽ là vì ông ấy thấy có một đứa con trai đang tiếp cận con gái mình chăng.”

“Không thể nào. Tại sao tới bây giờ ông ấy mới hỏi khi mà trước giờ ông ấy luôn ngó lơ mình?”

“…Mình phải giải quyết chuyện này ra sao đây?”

“Mình sẽ không ngăn cản cậu gặp ông ấy đâu.”

Dường như Mahiru định để lại chuyện này cho Amane, khi mà cô ấy đáp lại cậu một cách lạnh nhạt.

“Ah, nhưng mình nghĩ là cậu không cần phải lo lắng đâu. Ông ấy đã thất bại với tư cách một người bố, nhưng ông ấy không phải là loại người sẽ đi đe dọa người khác…Tuy nhiên, đúng là mình không nên nói những lời này với tư cách là một người không hiểu bố của mình.”

“…Mahiru.”

“Mình không biết ông ấy đang tính toán điều gì, nhưng cứ yên tâm, ông ấy không phải là loại sẽ đi hãm hại người khác. Cậu cứ thoải mái gặp ông ấy, Amane.”

Mahiru nói và tựa mình vào người Amane. “Mình hiểu rồi.” Amane khẽ lẩm bẩm, và nhìn vào bức thư một lần nữa.