Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel(214-266) - Chương 261: Món quà của Thiên sứ.

Amane được Mahiru đút cho ăn, và xấu hổ đến mức suýt chết, và Mahiru cười rạng rỡ khi thấy cậu đang xấu hổ đến nhường nào.

“Ngon không?”

“…Ngon, nhưng cậu đâu cần phải đút mình ăn đâu, nhỉ?”

“Đây là bắt buộc. Sau cùng thì cậu đang là nhân vật chính mà, Amane.”

“Nếu có ai đó khác ở đây thì sẽ nguy hiểm lắm đấy…hãy để chuyện này là bí mật của riêng hai ta thôi.”

Nếu Itsuki và những người khác có mặt ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ trêu cậu đến tối mặt tối mày luôn. Còn không thì họ sẽ tặng cậu những ánh mắt và nụ cười ấm áp.

Mahiru thậm chí còn phấn khích hơn cả Amane. Vì cô không phải là đang người chịu trận nên sẽ không để ý lắm, nhưng cậu thì lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ bởi việc được đút cho ăn, đến nỗi cậu muốn lăn lộn quằn quại ra sàn.

Lần tới, vào sinh nhật của Mahiru thì mình sẽ đền ơn cô ấy đàng hoàng, Amane quyết tâm, và uống một ngụm sữa để làm mới lại khuôn miệng đã bị Mahiru làm cho ngọt lịm, bởi cả chiếc bánh và việc được cô đút ăn. Và rồi, Mahiru mỉm cười khi cô lấy ra thứ gì đó từ chiếc túi đặt bên cạnh cô.

Một chiếc hộp trắng, to hơn bàn tay cô một chút, được trang trí bằng một dải ruy băng màu xanh nước biển.

Dù cho cậu có chậm tiêu đến mức nào thì cậu cũng biết được nó là gì. Cậu nhìn Mahiru, và gương mặt tươi cười của cô hơi ửng đỏ lên.

“Đây là quà sinh nhật của cậu. Hy vọng là cậu thích nó.”

Mahiru nói với vẻ hơi thiếu tự tin, đặt chiếc hộp lên tay cậu, và ngước lên nhìn cậu, có vẻ đang cảm thấy hơi bồn chồn.

Có vẻ như cậu có thể mở nó ngay lúc này, và cô chỉ muốn xem thử phản ứng của cậu mà thôi.

Hiếm khi cậu mới nhận được một món quà, cho nên cậu nghĩ rằng mình nên mở nó tại đây. Cậu cẩn thận tháo dây ruy băng, và thấy một chiếc hộp nhung ở bên trong.

Cậu cho rằng món quà ở ngay trong chiếc hộp, nhưng không ngờ là còn một chiếc hộp khác bên trong. Trong thoáng chốc cậu cảm thấy ngạc nhiên, và chắc chắn là Mahiru phần nào muốn làm cho Amane bất ngờ nên mới làm nhiều lớp như thế.

Bên trong là gì nhỉ? Sao có nhiều lớp thế? Amane tự hỏi khi cậu nhẹ nhàng mở chiếc hộp bên trong ra. Có vẻ như đó là-một thứ gì đó với màu trắng bóng, trông giống một chiếc kẹp hay gì đó.

Khắc trên đó là hoa văn hình những bông hoa, và trong một khắc, cậu không hề nhận ra đó là thứ gì. Rồi cậu nhớ ra đó là thứ mà cậu đeo hồi lễ hội trường.

“……Một chiếc kẹp cà vạt?”

“Đúng rồi đó…thành thật mà nói, mình thật sự không biết phải tặng quà gì cho một người con trai cả. Mình đã nghĩ tới việc mua một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng mình không thể nào cứ đơn giản tặng một món quà đắt tiền cho cậu được, và mình lo là cậu sẽ quá xấu hổ để nhận nó. Mọi người đều có một sở thích riêng, và còn nữa, mình thấy cậu đã có một chiếc đồng hồ rồi, và có vẻ như cậu khá thích nó.”

Họ vẫn thường dùng điện thoại hơn, và Amane chẳng mấy khi đeo chiếc đồng hồ của mình. Chiếc duy nhất mà cậu hay đeo ra ngoài là món quà mà bố mẹ cậu mua nhân dịp cậu bước chân vào cánh cửa trường cấp 3.

Có vẻ như món đó khá đắt, và không hợp lắm đối với một học sinh. Amane cũng hiếm khi dành thời gian ở bên ngoài, cho nên cậu chẳng mấy khi đeo đồng hồ.

Cậu đã từng đeo chiếc đồng hồ đó khi đi ra ngoài cùng với Mahiru, và dường như cô đã nhớ điều đó.

“Cho nên mình đã nghĩ đến một món mà cậu sẽ dùng nhưng lại không hay mua. Trường của chúng ta cho phép học sinh đeo kẹp cà vạt miễn là nó không quá nổi bật, cậu biết điều đó nhỉ? Cậu cũng có thể dùng nó mỗi khi đi làm.”

Amane sẽ phải đeo một chiếc kẹp cà vạt nếu có lễ, nhưng ngoài ra thì không có hạn chế nào cả. Hầu hết mấy đứa con trai cũng không đeo khi mà việc này khá rắc rối.

Amane cũng hiếm khi đeo, và cũng thường quên khuấy đi nó. Vì đây là món quà mà Mahiru tặng cậu, có lẽ cậu sẽ đeo nó mỗi ngày.

Có vẻ như cô chọn món quà này cho cậu cũng vì muốn thấy cậu đeo nó mỗi ngày.

“Mình có thể tặng cậu một chiếc cà vạt luôn, và cậu sẽ cần dùng đến nó khá nhiều khi cậu đi làm…nhưng đối với học sinh chúng ta, việc lựa chọn cà vạt là cố định, tùy thuộc theo nội quy của từng trường. Mình sẽ chọn cà vạt cho cậu sau khi cậu có cơ hội mặc vest.”

 “…Hmm, cảm ơn. Mình đảm bảo sẽ đeo nó đàng hoàng.”

Rõ ràng, dù không nói ra nhưng cô đang ẩn ý là họ sẽ bên nhau cả đời. Lồng ngực cậu nóng rang lên trong niềm vui sướng.

Tất nhiên là cậu cũng đã có ý định đó ngay từ ban đầu. Tuy nhiên cậu thấy khá xấu hổ khi cảm nhận được cảm xúc tương tự từ Mahiru, nhưng đồng thời cũng rất vui sướng.

Mình sẽ trân trọng chiếc kẹp này cùng với cậu mãi mãi, Mahiru. Cậu khắc ghi cảm xúc cùng những suy nghĩ này vào sâu trong tim, và mỉm cười với Mahiru, người đang trông khá nhẹ nhõm, và mỉm cười lại với cậu.

“Vậy là tốt rồi. Mình còn lo là cậu sẽ không thích nó cơ. Sau cùng thì đây không phải là một món quà để tặng cho một nam sinh cao trung mà.”

“Mình sẽ rất vui với mọi thứ cậu tặng, Mahiru.”

“Fufu, mình biết mà, nhưng mình nghĩ là mình nên tặng cậu thứ gì đó cậu cần, Amane. Cậu không hứng thú lắm với quà kiểu vật chất, và cậu cũng chẳng thiếu thứ gì cả, cho nên mình thật sự đã rất khó khăn đấy.”

Amane thường sẽ không có bất cứ thứ gì thật sự muốn, điều này khiến cô rất bận tâm, và cậu chỉ biết mỉm cười gượng gạo.

Cậu sẽ không nói rằng bản thân không có ham muốn vật chất, và nếu có có thì đó chính là ngân sách cho thứ mà cậu đã thề là sẽ mua cho Mahiru. Cậu phải tự phấn đấu để đạt được, và không thể nào đi nhờ vả cô điều xấu hổ đó. Cậu chưa bao giờ nói cụ thể với Mahiru lý do mà cậu làm việc, và tất nhiên, cậu không thể nào nói cho cô thứ mà cậu muốn.

Theo nghĩa đó thì Amane không thật sự muốn thứ gì cả. Cậu chẳng có mấy ước muốn, điều này khiến cho Mahiru gặp khá nhiều rắc rối.

“Đối với mình, mình thích mọi thứ cậu tặng mình.”

“…Nếu mình tặng cậu giấy gói bánh kẹo thì chắc cậu cũng sẽ thấy vui nhỉ? Nghe sợ thật đó.”

“Mình sẽ nghĩ rằng cậu đang lên kế hoạch gì đó, hoặc là hoa văn trên đó thú vị hoặc dễ thương, và mình vẫn sẽ giữ nó.”

“Cậu nghĩ mình sẽ tặng như thế thật à!? Nếu có tặng thì mình cũng sẽ tặng kèm đồ ngọt trong đó chứ!”

“Rồi rồi, mình biết là cậu đang đùa mà…mình rất vui với mọi thứ miễn là nó đi kèm với cảm xúc của cậu, Mahiru.”

“…Trời ạ.”

Mahiru nói với vẻ không hài lòng, nhưng biểu cảm của cô vẫn rất dịu dàng, có lẽ là cô đang giấu đi nỗi xấu hổ của bản thân.

Amane vui vẻ nhìn Mahiru, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc kẹp, và thề sẽ đeo nó kể từ ngày mai. Sau đó, Mahiru rụt rè kéo tay áo cậu.

“Ơm, vẫn còn một, món quà nhỏ khác.”

Giọng điệu có phần do dự khiến Amane nghiêng đầu bối rối.

“Hôm nay, mình sẽ chiều theo mọi mong muốn của cậu, từ bây giờ cho đến hết ngày.”

Ngay sau khi Mahiru nói ra những lời này, Amane gần như bị nghẹn.

May là cậu đang không uống sữa. Nếu không thì cậu đã phun hết ra ngoài rồi.

Cậu khẽ ho vài cái, và cô quay mặt đi, dường như đã hạ quyết tâm. Cô quay lại nhìn cậu với một vẻ mặt nghiêm túc.

“…Nguy hiểm lắm đấy…”

“Sau cùng thì chúng ta đang hẹn hò mà.”

“Ngay cả thế, thì.”

Cậu có cảm giác như bản thân đã nói điều tương tự trước đây. Dù vậy, vẫn rất nguy hiểm nếu một cô gái nói rằng mình sẽ làm theo mọi thứ mà một người con trai khác muốn.

Ngay cả khi có là người yêu thì nó vẫn quá nguy hiểm.

“…Mình nên nói là cậu đang quá thận trọng, hay là cậu không có mong muốn vậy, Amane?”

“Không phải vậy…mình không thể. Dù sao thì cậu cũng là con gái mà.”

“Mình không nghĩ là cậu sẽ làm điều gì đó quá đáng đâu, Amane.”

“…Lỡ mình làm thật?”

“Mình sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm.”

Mahiru bắn gục cậu bằng một biểu cảm ngây thơ và đầy sự tin tưởng, và cậu biết rằng mình đã thua cuộc. Cậu nhẹ nhàng gãi gãi mặt mình, và từ từ đưa tay về phía cô.

“Mình sẽ chịu trách nhiệm ngay cả khi mình không làm gì cả…đồ ngốc.”

Thật sự, Mahiru rất yêu Amane, và có hơi đáng sợ về việc cô để cậu làm mọi thứ cậu muốn. Amane vẫn là một thiếu niên trẻ, khỏe, và lý trí của cậu sẽ không thể nào vững mãi.

Nhưng điều này cho thấy cô ấy yêu mình đến nhường nào, chắc thế?

Cậu cảm thấy mức độ tin tưởng cỡ này thật sự là quá nhiều, và nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng, vùi mặt mình lên vai cô.

Cậu ít một hơi thật sâu, và có vẻ như cô đã tắm từ trước, khi cậu cảm nhận được mùi sữa tắm nồng hơn bình thường.

Nếu mình nói rằng mình muốn cô ấy, có lẽ cô ấy vẫn sẽ gật đầu đồng ý.

Amane không định làm trái với lời thề của mình, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang ngượng nghịu gật đầu. Sau cùng thì một cô bạn gái đang yêu quá mức thật đáng sợ, và cậu thậm chí có thể mất kiểm soát lúc nào không hay.

Lý trí của một đứa con trai còn mỏng hơn cả giấy, và chỉ cần chạm vào là sẽ rách ngay.

Một lần nữa, cậu cảm thấy căng thẳng, và tự cảnh báo bản thân phải cẩn thận. Cậu đưa môi mình lại gần má cô, và thở vào đó.

Mahiru rùng mình; có thể thấy rằng cô nàng vẫn dễ bị nhột và nhạy cảm thế nào.

Tuy nhiên, cậu không định cho ai khác thấy khía cạnh này của cô cả. Việc cô bị nhạy cảm ở mọi giác quan là điều mà chỉ có mình cậu được biết.

Mahiru tiếp tục cựa quậy trong vòng tay cậu, nhưng không hề phản kháng. Amane mỉm cười, và đưa môi mình lên tai cô.

“…Đúng rồi, cũng đã khá lâu rồi, cậu làm gối ôm của mình được không nhỉ?” (Amane dùng từ dakimakura, là mấy cái gối ôm gái anime ấy)

Vì Mahiru muốn Amane đưa ra yêu cầu, cậu đã chọn thứ mà cậu có thể thỏa mãn mà khó làm mất đi lý trí nhất, và Mahiru trong vòng tay cậu đỏ mặt lên.

Amane chỉ muốn cô trở thành một chiếc gối ôm, không thêm gì nữa cả, hoàn toàn theo nghĩa đen. Tuy nhiên có vẻ như cô đang có vài suy nghĩ kỳ lạ.

Amane không định làm những gì giống với lần cậu ngủ qua đêm ở nhà cô. Cậu đã xoay sở phanh lại vào phút cuối, và nếu mà lúc đó tiếp tục thì cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

“…Ý mình là vậy đấy, một cái dakimakura. Cậu đang nghĩ gì thế?”

“Kh-không có gì hết! Mình không có đang nghĩ gì bậy bạ cả.”

“Mình còn chưa nói gì hết mà.”

Cậu vẫn chưa nói gì cả, và bây giờ mặt cô còn đỏ hơn cả lúc trước.

Gương mặt của Mahiru đỏ đến mức sắp có hơi bốc ra từ đó, và cô ngước lên nhìn cậu với một đôi mắt ươn ướt, trước khi bỏ trốn khỏi vòng tay cậu.

“B-baka, Amane-kun no baka.”

“Mình không làm gì cả mà?”

“Uu…nhưng…cậu đang bắt nạt mình.”

“Rồi rồi, mình nhận lỗi, là mình đã xấu tính, xin lỗi, tại cậu dễ thương quá nên mình mới,”

Amane muốn được trêu Mahiru, khi mà cô đang cảm thấy rất thoải mái về việc bị chạm vào, nhưng nếu cậu đi quá đà thì cô sẽ dỗi mất.

Vì thế, cậu xin lỗi trước, và Mahiru không phàn nàn gì thêm nữa. Thay vào đó thì cô nhẹ nhàng lấy tay gõ gõ vào ngực cậu.

Cô trông thật dễ thương khi mà không giấu nỗi gương mặt đỏ ửng của mình trong khi đang trút giận lên cậu. Cậu mỉm cười trong khi xoa đầu cô, nhưng có vẻ như cô vẫn chưa hết giận dỗi, khi mà hai má cô phồng lên.

“…M-mình sẽ đi thay đồ. Cậu đi tắm trước đi, Amane.”

Nụ cười ấm áp trên gương mặt Amane vẫn không đổi, còn Mahiru thì chạy vụt ra khỏi phòng. Tuy nhiên, cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.

Amane bất ngờ khi thấy Mahiru bỏ chạy y như một chú thỏ, nhưng rồi cậu lại cười khúc khích bởi cảm giác muốn được yêu thương cô đang trào dâng trong người.