“…Bữa tiệc thịnh soạn ghê.”
Amane nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, và không khỏi thốt lên những suy nghĩ của mình.
Đây là một bữa tiệc sinh nhật, với rất nhiều món được bày ra trên bàn, tất cả đều là những món mà Amane thích.
Mahiru thường sẽ chú trọng vào việc cân bằng dinh dưỡng, nhưng hôm nay thì khác. Có rất nhiều món trứng được đặt cạnh nhau thành một dãy, có lẽ là vì Amane đã công khai nói rằng mình rất thích ăn trứng. Cậu cực kì thích trứng, và chúng cũng rất giàu dinh dưỡng, nhưng ăn quá nhiều thì không tốt chút nào. Vì thế, cậu vẫn thường bị giới hạn lượng trứng nạp vào trong một ngày, nhưng chỉ riêng trong hôm nay thì giới hạn đó tạm thời được gỡ bỏ.
Món bắt mắt nhất trên bàn đó là thịt bò hầm ăn chung với cơm trứng cuộn, món mà cô rất ít khi làm, khi mà món này cần phải được chuẩn bị từ ngày hôm trước.
Ngoài ra, còn có cả trứng hấp, salad khoai tây kèm với trứng luộc, thịt lợn kho với trứng. Có đủ lượng thức ăn cho một nam sinh cao trung bình thường, và còn cả nhiều thứ khác mà Amane thích nữa. Có khá ít rau củ, không phải là vì cậu ghét rau, mà vì cậu thích trứng hơn nhiều.
“Mình đã làm những món cậu thích, Amane, và không hề bận tâm đến cân bằng dinh dưỡng. Lâu lâu thưởng thức cho đã một lần cũng được.”
Mình sẽ thêm lại nhiều rau vào ngày mai. Mahiru nói trong khi khẽ cười khúc khích. Có lẽ cô cũng đã thấy được Amane đang vui như thế nào, khi mà gương mặt cô có chút ửng đỏ.
“Còn nữa, sáng mai chúng ta sẽ ăn trứng cuộn. Hiện tại mình đã làm quá nhiều rồi, mình nghĩ để mai rồi mới ăn trứng cuộn thì sẽ ngon hơn. Mình cũng sẽ chuẩn bị cá hồi saikyo yaki. Liệu cậu có muốn súp miso nấu với đậu phụ và củ cải trắng không nhỉ?”
“Vậy thì mới sáng ra là mình lại được thưởng thức một bữa tiệc rồi…mà, trước mặt mình đã là một bữa tiệc rồi mà.”
“Fufu. Hãy nhanh chóng ngồi xuống ăn kẻo nguội. Thịt hầm hôm nay mềm lắm đó.”
“Tuyệt vời. Cơm trứng cuộn với thịt bò hầm chính là chân lý.”
Món ăn ưa thích này của Amane hiếm khi xuất hiện vì nó tốn quá nhiều công sức để thực hiện. Cậu muốn hét thật to lên trong niềm vui sướng, và nén hết những cảm xúc này vào trong tim mình trước khi chắp tay lại.
Itadakimasu, cậu không quên bày tỏ lòng biết ơn của mình, và ngay lập tức cho miếng cơm trứng thịt bò hầm vào trong miệng. Khóe môi cậu tự cong lên thành một nụ cười.
Phần thịt đủ mềm để có thể bị cắt bởi thìa, và khi ăn vào thì cậu không cảm thấy khô chút nào. Nó thật sự rất ngon, và ngay lần cắn đầu tiên, cậu đã biết rằng miếng thịt là hàng chất lượng cao.
Hương vị đã ngấm kĩ vào trong miếng thịt, và là sự kết hợp hài hòa với món cơm trứng. Amane gật đầu mãn nguyện trước khi nhanh chóng thưởng thức các món khác, nhưng vẫn không quên đi các quy tắc ăn uống. Mahiru cũng ăn một cách tao nhã và cười khúc khích khi nhìn Amane.
“…Sao thế?”
“Không có gì. Mình cảm thấy rất vinh dự khi thấy cậu ăn một cách ngon lành như thế, Amane.”
“Tại tất cả đều rất ngon mà. Không ngoa khi mình nói rằng đây là những món ngon nhất.”
“Nếu cậu nghĩ nó là ngon nhất thì mình mãn nguyện rồi. Tất nhiên là mình sẽ không ngủ quên trên chiến thẳng đâu.”
Amane nở một nụ cười gượng gạo trước vẻ mặt nghiêm túc của Mahiru, và tiếp tục công cuộc càn quét của mình, chẳng mấy chốc mà những chiếc đĩa đã bị ăn sạch.
Có rất nhiều món, nhưng mỗi món lại được làm ở mức độ vừa phải, và vì cậu đã bắt đầu đi làm nên dễ thấy đói hơn, cho nên cậu có thể xử lý tất cả chúng một cách dễ dàng.
Amane dọn sạch hết các dĩa, và Mahiru nở một nụ cười hài lòng, từ từ đứng dậy, và đặt bát đĩa vào bồn rửa.
Amane muốn đứng dậy để giúp cô, nhưng “ngôi sao của bữa tiệc thì phải nghỉ ngơi”, Mahiru nhẹ nhàng ‘đe dọa’ cậu, cho nên cậu ngồi lại xuống ghế với vẻ chán nản.
Sau khi toàn bộ bát đĩa được dọn khỏi bàn ăn, Mahiru lại nở một nụ cười khác với Amane.
“Vẫn còn món tráng miệng sau bữa tối. Mình mong là cậu sẽ thích.”
“…Có phải là thứ mà cậu luyện tập mấy hôm nay không?”
“Vâng. Mình vẫn không hài lòng lắm và vẫn còn hơi do dự trong khi làm…cho nên mình đã sửa đổi công thức khá đáng kể để cậu có thể thích nó, Amane.”
Điều đó giải thích vì sao cô lo lắng về việc sợ bản thân béo lên.
Có vẻ như Mahiru đã làm và tự ăn thử. Cũng sẽ tùy thuộc vào các loại đồ ngọt khác nhau nhưng nhìn chung thì chúng chứa khá nhiều calo, và không lạ khi cô nàng lo lắng về lượng lớn calo mà cô nạp vào.
“Thật sự, cậu có thể làm được mọi thứ đấy, Mahiru…dù nói thế thì có hơi thô lỗ. Mình rất vui khi cậu nỗ lực đến thế vì mình, nhưng đừng ép bản thân quá, được chứ?”
“Mình không có…mình chỉ cần tập thể dục lại một chút sau đợt này thôi.”
“Sự cố gắng đó chính là lý do tại sao vóc dáng cậu không hề thay đổi đó. Thật sự, sự tự giác đó tuyệt vời lắm đấy.”
“Cũng may là vẫn nằm trong tầm kiểm soát, và vòng eo của mình cũng không thay đổi đáng kể. Vậy thì mình mang nó ra đây…”
Cô nói thế, và lấy ra một chiếc đĩa từ tủ lạnh, có lẽ trên đó là bánh sô cô la mà cô tự làm.
Và với một tiếng cạch, chiếc đĩa đã được đặt lên bàn.
Chiếc bánh đã được cắt thành từng miếng vừa ăn, và cô lặng lẽ đặt chúng lên những chiếc đĩa khác nhau.
Cậu nhìn vào chiếc bánh trước mặt, có lẽ là bánh gato sô cô la, mà cũng giống cô cô la thô hơn. Bề ngoài của chiếc bánh tạo cảm giác khá rắn chắc.
Sau đó, Mahiru thêm một ít kem và bạc hà lên, nhưng có vẻ như nó vẫn là một loại bánh dễ làm.
“Mình đã chọn làm bánh gato sô cô la. Cậu không đặc biệt thích đồ ngọt, Amane, cho nên mình nghĩ sẽ ngon miệng hơn nếu cậu dùng nó với đồ uống. Mình đã chọn sữa, dựa trên việc nó có hương vị đậm đà. Thưởng thức cả hai cùng lúc sẽ ngon lắm đó.”
“Nếu đầu bếp đã nói thế thì đây là cách ăn ngon nhất rồi, mình sẽ ăn một cách biết ơn nhất có thể.”
Mahiru đã rất nỗ lực để làm chiếc bánh này, và chắc chắn là sẽ không có sai sót nào trong đó. Amane không hề lo lắng đâm chiếc nĩa vào miếng bánh trong khi Mahiru vẫn đang quan sát cậu.
Đúng như vẻ ngoài của mình, chiếc bánh căng ra khi cậu cố chọc chiếc nĩa vào.
Tuy nhiên, nó lại rất dễ cắt. Cậu cắt ra một phần vừa đủ, từ từ đưa nó lên miệng…và cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được là hương vị đậm đà của sô cô la.
Chiếc bánh giống sô cô la thô hơn là một chiếc bánh gato. Nếu phải diễn tả thì có thể nói rằng nó khá dính.
Nhưng đồng thời, nó cũng khác với sô cô la thô. Cậu có thể cảm nhận được lớp vỏ mịn màng trong miệng mình, độ cứng của lớp phủ sô cô la cũng thật tinh tế.
Độ ngọt được kiểm soát tốt, có thể dễ dàng cảm nhận được độ ngọt và độ đậm đà của sô cô la. Có thể dễ dàng nhận ra rằng sô cô la đã được điều chỉnh đến độ ngon tối đa.
“…Ngon quá.”
Cậu thốt lên những suy nghĩ thật lòng của mình, và Mahiru thở dài một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười,
“Thật may khi nó hợp khẩu vị của cậu. Mình muốn nó có được hương vị và kết cấu hoàn hảo.”
“Thật sự rất tuyệt đấy. Mình không hiểu làm sao mà cậu có thể làm ngon đến vậy.”
“Fufu, mình cảm thấy rất mãn nguyện khi nhận được phản ứng như thế đấy. Có vẻ như nỗ lực của mình không phải là vô ích rồi.”
Một tiếng cười khúc khích nghe như tiếng chuông ngân, và tiếp theo là một nụ cười rạng rỡ khi cô nhìn thấy Amane thưởng thức chiếc bánh một cách ngon lành.
“Còn nữa, cậu có để ý thấy hương vị nào khác không?”
Sau khi được hỏi như thế, Amane nhắm mắt lại, và tập trung vào vị giác của mình.
Có một vị ngọt đậm đà, và cả một hương thơm và vị đắng khác với sô cô la.
Đó là hương thơm mà Amane đã được thưởng thức dạo gần đây tại nơi làm việc.
“Hm…cà phê…hmmm? Đợi đã…của cửa hàng bọn mình?”
Hương vị tinh tế và hương thơm đậm đà gần như giống với cà phê được bán tại nơi làm việc của cậu.
Chỉ là một phỏng đoán nửa vời, nhưng “Cậu đoán đúng rồi đó.”, Mahiru nói trong khi mỉm cười thật tươi, hai tay cô vỗ vào nhau.
“À, dù vậy thì mình vẫn chưa đến đó đâu. Mình đã nhờ Kido-san mua một ít hạt cà phê từ nơi làm việc của cậu đó, Amane. Cô chủ cửa hàng còn giúp pha trộn để đảm bảo rằng nó sẽ làm hương vị của sô cô la đậm đà hơn. Mình thật sự phải cảm ơn họ rất nhiều đó.”
“Cả Itomaki-san cũng là đồng phạm à…chà, mấy hôm nay cô ấy cứ gặp mình là cười rất tươi, giờ nghĩ lại thì…”
Cậu không ngờ bà chủ Itomaki-san cũng có liên quan đến vụ này. Cậu cảm thấy như có giọt mồ hôi lạnh trượt xuống tim mình, có lẽ ca trực tới của cậu sẽ là một quãng thời gian khó khăn.
Tuy nhiên sự thật là cà phê rất ngon. Amane nghe nói rằng cà phê mới xay rất ngon, và cậu cũng muốn mua một máy xay cà phê, nhưng cậu không ngờ rằng mình lại được nếm thử hương vị đó theo cách này.
“Fufu, mình chỉ định nhờ Kido-san thôi, nhưng trước khi kịp nhận ra thì tin tức đã lan truyền rồi…và bọn họ đã giúp đỡ rất nhiệt tình. Cũng may là nó không lọt đến tai cậu, Amane.”
“Thật là, Mahiru…”
Amane cảm thấy cực kì xấu hổ bởi vì Mahiru đã nỗ lực không ngừng nghỉ vì cậu.
Cậu thầm nghĩ về việc cắt chiếc bánh gato để giấu đi nỗi xấu hổ của mình, nhưng cô lại dịu dàng dừng tay cậu lại, và giật lấy chiếc nĩa từ tay cậu.
Cậu ngước mặt lên, và ánh mắt họ gặp nhau khi Mahiru nở một nụ cười quyến rũ.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng có cơ hội. Mình đút cho cậu ăn được không? Vì hôm nay là sinh nhật cậu nên mình nghĩ rằng mình nên đút cho cậu ăn.”
“Ể, kh-không, cái đó.”
“Đừng ngại chứ.”
Có vẻ như Mahiru đang ám chỉ rằng cô sẽ gạt phăng đi mọi do dự của Amane, và đưa miếng bánh gato lại gần miệng cậu. Amane lắp bắp, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn miếng bánh.
Mahiru biết chắc rằng không phải là cậu không bằng lòng, và đó chính là lý do tại sao cô làm thế. Dù nỗi xấu hổ đang nhói lên trong ngực cậu, cậu vẫn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc trào dâng khắp cơ thể.
Omurice Chawanmushi Dashimaki