“…Cậu đã trở nên nổi tiếng trước khi mình kịp nhận ra luôn đó, Amane.”
Mahiru quay trở lại phòng học sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và cảm thấy bất ngờ và vui sướng khi thấy mọi người trong lớp tổ chức sinh nhật cho Amane.
Tuy nhiên, đó cũng là chuyện dễ hiểu, khi mà Amane không thường được quây quanh bởi nhiều người thế này. Mọi người trong lớp chỉ đơn thuần là tổ chức sinh nhật cho cậu, chứ không phải là vấn đề nổi tiếng hay gì cả.
“Ah, chào buổi sáng Shiina-san. Đừng lo, tớ không cướp mất Fujimiya-kun đâu.”
“T-tớ không có lo lắng chuyện đó. Tớ chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy được mọi người quây quanh thôi.”
“Chà, đúng là chỉ khi hẹn hò với Mahirun thì cậu ấy mới có thể bị quây quanh thôi. Tớ cũng bất ngờ đó.”
Chitose, người đến lớp cùng lúc với Mahiru, mở to mắt ngạc nhiên. Sau khi bắt gặp ánh mắt của Amane, cô nở một nụ cười tinh nghịch.
“Amane lúc trước mà thấy cảnh này thì sẽ hết hồn đó.”
“Yeah, tôi sẽ bất ngờ đến không nói nên lời luôn đó.”
Amane thừa nhận rằng cái bản thân u ám lúc trước hoàn toàn khác với cậu của hiện tại. Amane lúc trước có lẽ sẽ không thể chịu nổi cậu của hiện tại.
Nhưng Amane không hề ghét bản thân của hiện tại chút nào.
Cậu đã nỗ lực hết mình để có thể đứng cạnh bên người mình yêu. Mặc dù cảm giác tự ti của cậu chưa biến mất nhưng nó cũng đã giảm bớt phần nào. Mô tả chính xác nhất về cậu lúc này là cậu đã chấp nhận bản thân hơn.
Sau khi đã tự mình trải nghiệm một sự thật không thể phủ định rằng tình yêu sẽ thay đổi con người, Amane cảm thấy hơi xấu hổ, vừa vui vừa buồn, và một chút hoài niệm khi nghĩ về bản thân lúc trước.
Cậu nuốt nước bọt, và nở một nụ cười dịu dàng “Bây giờ thì ông dịu dàng hơn rồi ha” và Chitose cười khúc khích.
“Tôi đoán đây là một ví dụ tốt về việc tình yêu thay đổi con người như thế nào.”
“Im đê. Như vậy không được à?”
“Chả biết, mà như vậy cũng tốt mà? Không phải ông của quá khứ là không tốt hay gì, chỉ là bây giờ chẳng phải vui hơn ư, Amane?”
Chitose mỉm cười khi cô lấy hai ngón trỏ chỉ lên má, ý muốn nói rằng dạo này Amane đã cười nhiều hơn, và cậu chỉ biết đập tay lên mặt với vẻ ngao ngán. Cậu liếc nhìn sang Mahiru, người gật đầu đáp lại với một nụ cười dịu dàng, có vẻ như không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
“Cậu đã dịu dàng hơn trước rồi đó.”
“Yeah. Ánh mắt khác hẳn luôn. Tuy nhiên vẫn không rõ ràng như khi cậu ấy nhìn cậu, Shiina-san.”
“Cậu ấy yêu say đắm Shiina-san rồi mà. Mê đắm đuối luôn ấy chứ.”
“Tôi nghĩ Thiên sứ cũng đã trở nên đáng yêu hơn trước nhiều đó.”
“…Hiểu rồi mà, đừng có nhìn tôi nữa. Tôi cũng biết là bản thân đang say đắm Mahiru mà.”
Biểu cảm của Amane sẽ trở nên dịu lại mỗi khi cậu nhìn Mahiru, và khi mà cậu cố gắng che giấu chuyện này, mấy người bạn trong` lớp rõ ràng đã để ý thấy. Cậu có thể nghe thấy tiếng mọi người cùng đồng tình.
Amane bắt đầu cảm thấy hơi khó xử khi bị chỉ ra như thế, và khi môi cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu, “Okay, nhiêu đó là đủ rồi. Không thì Amane sẽ dỗi mất.” Chitose vỗ tay và thay đổi chủ đề.
Đáng ra cậu nên nói như thế từ đầu đi, Amane nghĩ bụng, nhưng có lẽ Chitose cũng chỉ đang tổ chức sinh nhật cho Amane theo cách của riêng mình mà thôi. Cô cười khúc khích, và lấy ra một chiếc hộp được gói kỹ càng từ cặp mình.
“Vậy thì, đây là món quà sinh nhật trễ từ tôi và Ikkun!”
“…Thật lòng, cảm ơn cậu đã vì tôi mà hỗ trợ Mahiru.”
“Ufufu, dù sao thì tôi cũng là bạn thân của Mahirun mà~. Tất nhiên là tôi sẽ giúp mọi thứ mà cô bạn đáng yêu của tôi đang muốn làm rồi. Của~ cậu~ đây~”
Chitose đưa chiếc hộp cho cậu với vẻ phấn khởi hơn mọi khi, và chiếc hộp nặng hơn những gì Amane tưởng tượng.
Vì đây là món quà do Itsuki và Chitose chọn nên chắc sẽ chẳng có vấn đề gì. Tất nhiên là Amane sẽ thấy vui miễn là món quà đừng có nhạt nhẽo quá là được. Họ có gu thẩm mỹ khá tốt, cho nên chắc không có gì phải lo, nhưng trọng lượng của món quà không khỏi khiến cậu bối rối.
“…Để tôi hỏi trước. Cái gì trong này vậy?”
“Yaa, cậu hỏi ngay bây giờ á? Tôi có nên nói không nhỉ?”
Amane liếc nhìn sang Mahiru, và chợt thấy lo lắng.
“Này, nói vậy là sao hả?”
“Ahaha, đùa thôi. Không có gì nguy hiểm đâu mà, chỉ là một ít bột và muối tắm thôi. Một cái là loại ưa thích của Mahiru, và cái còn lại thì nghe nói rất tốt cho quá trình trao đổi chất. Tôi nghĩ hai người có thể dùng chúng đó.”
“…Sao lại là cả hai bọn tôi? Thường thì chỉ cho một người thôi chứ?”
Bản thân món quà thì tốt rồi, nhưng cái câu kết không cần thiết kia khiến cho Amane cau mày.
Đúng là hai người có động chạm, nhưng mối quan hệ hiện tại của họ vẫn rất trong sáng. Sẽ thật sự rắc rối nếu như có ai đó cho rằng hai người họ vẫn luôn tắm chung với nhau. Dù đúng là đã có chuyện như thế, họ vẫn mặc đồ bơi hoặc lấy khăn tắm quấn quanh người, và không phải cứ lúc nào ở lại qua đêm thì hai người họ lại làm như thế.
Chẳng phải nói thế sẽ gây hiểu nhầm à? Amane lườm lại, “Ể~” và Chitose đáp lại với vẻ không vui. Amane thật sự rất muốn chọc vào má cô nàng, nhưng đã xoay sở để cầm lại.
“Này, sẽ gây hiểu nhầm mất?”
“Chúng ta có một đứa hèn nhát ở đây nè.”
“Im đi Itsuki.”
“Này này…chà, ngay cả khi tôi giữ yên lặng chuyện này thì mọi người cũng đều đã biết được cảm xúc của cậu rồi…đauuuu, hiểu rồi mà…”
Amane ấn và xoay xoay nắm đấm vào sườn Itsuki trong khi cậu ta tiến lại chỗ cậu, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn đó. Dù có cảm giác đã thua cuộc nhưng ít nhất thì cậu cũng đã khiến cho Itsuki im lặng, sau đó thở dài một hơi.
“Tôi thật sự rất vui vì món quà, và cả tấm lòng nữa, nhưng chỉ cần đừng nói những điều không cần thiết là được.”
Cậu nói trong khi cố gắng ngăn cho má mình không nóng lên bởi vì xấu hổ trong khi cẩn thận cầm món quà về chỗ ngồi của mình. Itsuki cố tình đi theo, với tay ra nắm lấy eo cậu.
“Này Amane.”
Sau khi họ đã ra khỏi đám đông, Itsuki khẽ đưa miệng mình lại gần tai Amane.
“Gì?”
“Tôi chưa từng nói gì đến việc hai người sẽ tắm chung với nhau. Bọn này chỉ nghĩ rằng hai người bọn cậu sẽ tắm riêng thôi.”
“…Im đi.”
“Tôi đã hạ giọng xuống rồi còn gì!?”
Amane nhận ra rằng mình đã tự đào hố chôn thân, cho nên cậu bĩu môi và nhìn đi đâu khác. Đến lượt Itsuki nở một nụ cười sảng khoái, và vui vẻ lấy tay vỗ lưng Amane.