“…Trông như này thì chắc hôm qua ông đã có khoảng thời gian tuyệt vời ha.”
Hôm nay là ngày hôm sau sinh nhật Amane, và bây giờ cậu đang bị Itsuki trêu.
Có vẻ như Mahiru có vài vấn đề cần giải quyết ở phòng giáo viên, cho nên Amane vào lớp một mình, chỉ để bị chào đón bởi một Itsuki đang nhếch mép cười. Nhân tiện, Chitose vẫn chưa đến lớp.
“Đừng có làm như thể có chuyện gì khác xảy ra nữa vậy. Chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi.”
“Lại thế nữa rồi.”
“Này, ông.”
“Đùa thôi. Chà, khá vui khi công sức chuẩn bị của Shiina-san đã thành công.”
Itsuki vỗ vào vai Amane để giúp cậu bình tĩnh lại, và gật đầu như thể bản thân đã nhìn thấu mọi thứ. Amane không thể vặn lại được lời nào cả, cho nên cậu rên rỉ một chút, và thở dài.
“…Cảm ơn vì đã giúp đỡ Mahiru.”
“Ơm, tôi chẳng làm gì cả đâu. Nếu có gì thì Chii với Kido-san mới là những người góp sức nhiều nhất, chẳng hạn như cho lời khuyên hoặc đại loại vậy.”
“Và ông đã giúp che giấu giúp bọn họ. Cảm ơn vì điều đó.”
“Chà, dù sao thì đó cũng là cơ hội hiếm có để tạo bất ngờ mà. Có vẻ như ông đã thật sự tận hưởng bữa tiệc sinh nhật của mình, như vậy là được rồi. Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật!”
Itsuki, người quan tâm nhiều nhất, mỉm cười và vỗ vai cậu một lần nữa như thể chẳng có chuyện gì. Amane cắn đôi môi đang dần mất kiểm soát do niềm vui xen lẫn sự xấu hổ, “…Ừm.” và lý nhí đáp lại.
Lát nữa, cậu cũng cần phải cảm ơn cả Chitose, người vẫn chưa đến. Có vẻ như Mahiru đã tham khảo ý kiến của cô ấy khá nhiều.
Khi cậu còn đang cảm thấy vui sướng khi có những người bạn sẵn lòng giúp đỡ tổ chức sinh nhật cho mình, thì một người bạn trong lớp, sau khi nghe thấy điều đó, đột ngột chạy đến.
“Ể, hôm nay là sinh nhật Fujimiya-kun?”
“Thật ra, là hôm qua cơ.”
Sau khi Itsuki xác nhận lại, “Ể~!?” Người bạn cùng lớp hét lớn lên và nhìn chằm chằm Amane.
“Sao không nghe cậu nói gì hết? Shiina-san và những người khác cũng không nói gì hết. Tôi chẳng biết gì hết luôn á!”
“Chà, kiểu như để tạo bất ngờ ấy mà…”
“Hiểu rồi. Nhưng không nói gì với bọn này cũng kỳ thật đấy…Tôi chẳng đem gì hôm nay cả…nước ép được không?”
“Vậy thì tôi sẽ tặng cậu viên kẹo này. Hàng giới hạng đó.”
“Đừng có làm thế. Nghe không ổn chút nào.”
“Sao thế!? Hương vị tuyệt vời này dễ gây nghiện lắm đó!”
“Khẩu vị của cậu tệ lắm!”
Amane đang rất bối rối bởi những người bạn cùng lớp đã nghe thấy chuyện của cậu, và Itsuki chỉ mỉm cười và thì thầm, “Mọi người không có ý gì đâu, cứ nhận đi.”
Kể từ khi quyết định thay đổi bản thân trước mặt mọi người, Amane cảm thấy như đã gần gũi với mọi người trong lớp hơn…nhưng đây là lần đầu tiên họ đến chúc mừng cậu như này, và trái tim cậu cảm thấy ấm áp và vui sướng.
Nếu cậu vẫn cứ khép kín và tránh dính dáng đến người khác thì bây giờ cậu sẽ không được quây quanh bởi mọi người như thế này.
“…Ơm, cảm ơn mọi người. Tôi rất vui.”
Những người bạn quây quanh Amane mỉm cười rạng rỡ khi cậu cảm ơn bọn họ với một giọng như thể không giấu nỗi sự xấu hổ, và một lần nữa, cậu lẩm bẩm, “Cảm ơn.”