Phần I: Nghệ nhân chữ Rune.
Tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi cùng Theresia đến phòng của Millais.
“Xin lỗi, cô có rảnh không? Tôi muốn hỏi cô vài thứ,” tôi nói.
“Tất nhiên rồi. Nếu được tôi rất sẵn lòng trả lời. Còn việc gì không rõ, tôi có thể hỏi đồng nghiệp,” Millais đáp. Cô ngồi bên một chiếc bàn khá sang trọng, chân gỗ chạm trổ hoa văn, kế bên còn có hai người Hầu gái nữa. Nội thất trong phòng chờ cho Người hầu cũng không hề thua kém độ xa xỉ so với nội thất của toàn dinh thự.
“Không biết cô có quen thợ rèn lành nghề nào không? Tôi muốn gặp một người càng sớm càng tốt.”
“À, tôi có biết một người rất chi là lão luyện; thường hay rèn lại dao hay mấy thứ khác cho chúng tôi. Nếu anh muốn, tôi có thể chỉ vị trí trên bản đồ trong bảng thông tin của anh.”
“Ồ, được vậy tốt quá.” Tôi lấy bảng thông tin ra, hiển thị bản đồ Quận Tám. Millais đứng cạnh tôi, nhìn xuống bảng rồi chỉ vào một điểm gần phía trên cùng phần hiển thị.
“Nếu từ quảng trường trung tâm đi xuống phía tây, anh sẽ thấy một xưởng gần biên giới quận ở đó,” cô nói.
“Biên giới quận sao… Ở đó có tường thành đúng không?” tôi hỏi.
“Vâng. Mê cung Quốc gần như bao bọc bởi các tường thành ngăn cách thành phố với nhau. Mỗi quận được ngăn cách bởi những thành ấy, nên gọi là vùng biên giới các quận. Bắt đầu từ Quận Một đầu tiên, theo chiều kim đồng hồ, đến Quận Hai và cứ thế. Ở hướng đông, anh sẽ thấy phần biên giới ngăn quận này với Quận Một. Thành này dày hơn, an ninh cũng chặt chẽ hơn thành phía tây.”
“ Trông có vẽ như có thể thể dùng kỹ năng vượt thành nhỉ? Nhưng nếu không có phận sự gì ở đó, chắc chắn họ sẽ bắt giam ngay phải không?.”
“Có lẽ thế thật. Tôi nghe nói nếu không tuân thủ các thủ tục phù hợp, sẽ không thể dùng ma thuật dịch chuyển để vượt thành. Biên giới quận có độ cao nhất định thôi, nhưng nếu cố tìm cách vượt qua thành, anh sẽ lập tức bị trả về chỗ cũ.”
Có một hệ thống đưa bạn tới phòng mở rương, nên Mê cung Quốc dùng thuật dịch chuyển theo rất nhiều cách. Có thể nói, nếu không có thuật dịch chuyển, sẽ không có Mê cung Quốc như ngày hôm nay.
Dù Quận Một và Quận Tám có bị thành phân cách, mọi người vẫn có thể dùng các kỹ năng để vượt thành, đi tới quận khác, miễn là không bị cản trở ở lối vào. Ngay cả khi họ không có kỹ năng bay lượn, về lý thuyết, họ vẫn có thể dùng ma thuật leo thành. Nhưng dù sao, nhờ Millais mà giờ tôi đã biết, nhảy qua thành kiểu thế không mấy khả thi. Mà bạn chắc cũng không thể đào hầm dưới chân thành.
Nhưng mọi thứ đều có nhược điểm. Quy tắc đặt ra vẫn có những ngoại lệ – như tôi chẳng hạn – đồng nghĩa những người không rõ chức nghiệp và kỹ năng hoàn toàn có thể phá được hệ thống an ninh. Họ có thể đi tới những quận cao hơn, thử sức các mê cung mạnh nhưng nhiều ích lợi hơn, miễn là có đủ kỹ năng mạnh, dù ở cấp thấp cũng không vấn đề. Tôi thì thấy việc cải thiện cấp bậc và tiến bộ dần dần sẽ tốt hơn, nhưng bạn không thể vượt qua các đối thủ nếu cứ ở mức an toàn mãi được.
Nếu một người có chức nghiệp mạnh và ở cấp cao…đó thực sự là nơi họ sẽ nán lại sao? Những Nhà thám hiểm này hiếm khi tới những quận thấp hơn, có lẽ vì ở những quận cao, cạnh tranh khá khốc liệt.
Sự xuất hiện của Elitia ở Quận Tám thật kỳ lạ, tới nỗi đủ gây náo động. Có lẽ sau khi đã thăng cấp tại những quận cao hơn, các Nhà thám hiểm sẽ chẳng nhận được gì nhiều nếu xuống quận thấp. Elitia nhập đội chúng tôi, chiến đấu thật tuyệt vời trên chiến trận, nhưng chỉ lên được một cấp.
“Anh Atobe, nếu anh muốn, tôi có thể chỉ chỗ đến xưởng cho anh.” Millais đề nghị.
“Ồ, thôi, cảm ơn cô… Tôi sẽ tự tìm. Cô cũng vừa chỉ đường cho chúng tôi rồi. Nơi đó tên gì nhỉ?”
“Nó tên là Lò rèn Mistral. Thợ rèn ở đây có biệt danh là Thợ rèn mặc giáp, vì họ luôn trang bị toàn một thân giáp. Mới đầu gặp có thể anh sẽ ngạc nhiên, nhưng thợ rèn của Lò rèn Mistral rất thân thiện. Hi vọng anh sẽ không bị dọa sợ.”
Rikerton cùng Melissa vốn dĩ đã kì lạ rồi. Tôi thấy có lẽ tất cả thợ rèn ở đây đều kì dị như thế. Thực ra thì, tôi không nên phán xét người thợ rèn này là kì quặc chỉ vì họ luôn mặc áo giáp được.
Tôi cảm ơn Millais rồi rời dinh thự. Theresia ngơ lại phía sau một chút, nhưng rồi nhận ra bị bỏ lại phía sau, cô liền đuổi theo đến khi bước ngang hàng với tôi.
“……”
“Cẩn thận; họ vẫn đang sửa sang thành phố đấy. Chúng ta cũng nên để mắt tới đường phía trước nữa,” tôi nhắc. Vài người xung quanh có vẻ làm chức nghiệp về thiết kế, họ đang tu sửa lại những nơi bị quái vật tấn công. Với tốc độ này, thành phố chỉ cần tốn vài ngày để trở về trạng thái nguyên dạng vốn có.
Chúng tôi đến đúng nơi đánh dấu trên bản đồ và thấy một kiến trúc bằng đá, đằng trước treo biển LÒ RÈN MISTRAL. Hầu hết các tòa nhà trong thành phố được xây rất gần nhau, đến nỗi gần như không có khe hở giữa chúng. Nhưng có lẽ đây là lò rèn, thường dùng tới lửa, nên bên cạnh được nối các kênh nước.
Tôi rung chuông cửa, tiếng giày kim loại cạch, cạch nặng nề vang lên, hướng về chỗ chúng tôi. Cánh cửa mở ra, tôi thấy một người đàn ông nhỉnh hơn mình, toàn thân đều mang giáp.
“Hừm, anh không phải cuộc hẹn tôi đang chờ. Tôi tên là Steiner. Tôi là thợ rèn ở lò này. Tôi giúp gì được cho anh?” người mang giáp hỏi. Giọng nói không phát ra từ giáp, mà cảm giác nó vọng ra từ ngay trong đầu tôi. Nó nghe rất khàn, không trầm và sang sảng như tôi đã tưởng tượng từ một thợ rèn cao lớn, tôi không thể biết giọng nói này là nam hay nữ.
“À, chắc nhìn thấy tôi thế này anh ngạc nhiên lắm,” Steiner tiếp. “Đừng bận tâm. Tôi rất cần trang bị cải tiến với linh thạch để bảo vệ khỏi nhiệt của lò và tránh làm hại mắt.”
“Được rồi…,” tôi đáp. Tôi đã từng nghe qua việc này khi dùng lò tatara cổ. Thợ rèn luôn phải quan sát ánh lửa dùng nung sắt, và rất nhiều thợ khi về già bị mất hoàn toàn thị lực một bên mắt. Có lẽ mặc giáp toàn thân để bảo vệ cơ thể cũng khá hợp lý. Nếu nó thực sự có tác dụng chống nhiệt, vậy thì cũng không đến nỗi phiền hà như vẻ bề ngoài.
“……”
“Hửm? …Sao thế Theresia?” tôi hỏi. Xem ra quầy hàng phía sau Steiner có một thứ khiến cô cảnh giác. Hình như đằng sau có người.
“Đồng đội anh là á nhân… Chắc anh không có thành kiến gì với á nhân, đúng không?”
“Vâng, Theresia là bạn tốt của tôi,” tôi đáp không hề do dự. Theresia liền nhìn tôi, tay siết lại thành nắm ghì chặt trước ngực. Giá như tôi có thể nói với cô, đó là lời thật lòng của tôi.
“Tuyệt. Tôi luôn mong muốn mọi người giao tiếp với á nhân mà không mang theo thành kiến. Tôi biết tên anh được chứ?”
“Ồ, phải rồi. Xin lỗi vì chưa giới thiệu bản thân. Tôi là Arihito Atobe.”
“Cảm ơn anh Atobe. Một lần nữa chào mừng đến Lò rèn Mistral. Xin mời đi lối này.”
Steiner mở rộng cửa, ra hiệu cho chúng tôi tiến vào. Bên trong là một căn phòng cho khách đợi trong lúc chờ thợ rèn làm việc. Khi dẫn chúng tôi vào lò, Steiner đột nhiên hỏi tôi.
“Nhân tiện, hôm nay anh đến để làm gì?”
“Tôi muốn nâng cấp vũ khí với linh thạch và quặng. Có thêm chữ rune vào ấn ký nữa thì càng tốt …”
“A ha… Chữ rune!” một giọng nói khác vang lên. Một cô gái nhỏ nhắn đi ra từ sau lò rèn. Cô ấy mặc áo choàng có mũ đội trùm đầu, khiến cô trông rất giống một pháp sư. Tôi thấy cô ấy có chút gì đó khác người bình thường. Tóc cô gái vàng nhạt, đôi mắt xanh lục tựa màu cây rừng.
“Ối, chết rồi. Tôi vừa xen ngang à, đúng không? Steiner mới là người lo chuyện làm việc với khách hàng,” cô nói.
“R-rất vui được gặp cô… Ờm, Steiner, cô gái nhỏ này là ai thế?”
“Tôi không phải ‘cô gái nhỏ’ nhé! Tin hay không thì tùy, tôi còn lớn tuổi hơn anh đấy. Trông anh không có vẻ gì khác người cả, nên tôi sẽ nói thẳng luôn. Tôi, Ceres Mistral, là chủ Lò rèn Mistral này!” Nói rồi, cô gái bỏ mũ xuống, để lộ ra hai tai nhọn hoắt. Chúng giống như tai loài elf vậy.
“Tai cô… Ồ, chắc cô phải là dân gốc của thế giới này,” tôi nói.
“Đúng là thế. Hầu hết người đầu thai gọi chúng tôi là elf, nhưng vì màu mắt nên được gọi là jade,” cô giải thích.
“Jade sao… Hiểu rồi.”
“Chúng tôi có thể làm những chức nghiệp mà người đầu thai không chọn. Chức nghiệp của tôi là Nghệ nhân chữ rune,” Ceres tiếp. “Còn đây là bộ giáp dùng chữ rune để vận hành. Các nghệ nhân Golem cũng có khả năng biến những vật thể vô tri trở nên sống động, nhưng điều khác biệt ở đây, Steiner chính là bản thể của họ.”
“Như anh thấy đấy, tôi rất khỏe, tôi phụ trách công việc lò rèn. Chủ nhân của tôi giám sát mọi công việc về chữ rune,” Steiner đáp. Có vẻ họ không bận tâm lắm khi Ceres tiết lộ danh tính hai người. Nếu Steiner gần giống như một áo giáp sống hơn là một con iron golem, vậy đồng nghĩa bên trong bộ giáp này hoàn toàn trống rỗng sao?
“Ờ, nhân đây, bên trong giáp Steiner vẫn có vài thứ đấy. Tôi không muốn anh hiểu lầm và nghĩ mình có thể gây sự với họ, chỉ vì không có gì bên trong cơ thể họ đâu,” Ceres đáp.
“Ờm… Kh-không, Chủ nhân, bên trong thực sự không có gì. Tôi chỉ là một áo giáp sống thôi.” Cuộc đối đáp giữa họ khiến tôi càng thêm tò mò, liệu có gì bên trong đó. Họ giống như một con búp bê được chữ rune thổi sự sống vào sao? Mà Steiner có vẻ như không muốn nói, nên tôi cũng không muốn ép.