Phần V: Trại quái vật.
Suzuna tới ngồi cạnh tôi, những thành viên còn lại dần rời phòng để chuẩn bị cho chuyến thám hiểm tiếp theo. Có lẽ họ thấy rằng việc quan sát chúng tôi không thực sự giúp ích gì cho họ. Bảng thông tin của Suzuna lúc này có nhiều kỹ năng hơn phù hợp với chức nghiệp Nữ Tu của cô ấy. Hẳn là ở Mê cung quốc, mỗi chức nghiệp khác nhau lại hướng đến một phương thức hỗ trợ đặc biệt.
♦Kỹ năng đã có♦
Thiết lập đánh tự động
Thanh lọc
Rải muối
Ngoại cảm
Trừ tà 1
Phát hiện linh hồn 1
♦Kỹ năng khả dụng♦
Bắn tầm cao: Phóng cung tên lên cao để tấn công kẻ thù ở khoảng cách xa.
Cao thủ bắn cung 1: Tăng khả năng sát thương từ việc sử dụng đúng những trang bị bắn cung.
Mũi tên trừ tà: Thêm đức tin của Thần khi sử dụng cung.
Thanh tẩy: Thêm đức tin của Thần cho bất kỳ ai ở cùng một khu vực với bạn.
Handwash: Dùng tay lọc sạch nước.
Gột rửa: Sử dụng nước để loại bỏ một phần tác dụng của trạng thái nhiễu loạn.
(Kỹ năng cần có: Thanh lọc)
Điểm kỹ năng còn lại: 2
“Handwash... Anh tự hỏi không biết nó có giống lúc rửa tay trước khi vào điện thờ không,” tôi nói.
“Có lẽ là vậy. Đặc biệt ở chỗ kỹ năng này cho phép anh làm sạch nước chỉ qua việc khuấy đều... Giống như làm phép vậy,” Suzana nói.
“Em không nghĩ đó thực sự là mục đích chính của kỹ năng này, nhưng sẽ rất hữu ích nếu chúng ta có nước sạch để uống. Nhưng kỹ năng Bắn tầm cao cũng có vẻ lợi hại nữa... Em không biết nên chọn cái nào.”
Chúng tôi có thể chọn bất cứ kỹ năng nào, nhưng mỗi loại lại có một tác dụng riêng. Có lẽ khi nào cần mới chọn sẽ hữu ích hơn, giống như khi chúng tôi chọn Rải muối vậy. Vậy là tôi quyết định tạm gác vấn đề này lại và sẽ chọn kỹ năng sau khi xác định được rõ mục đích sử dụng.
Sẽ thật tuyệt vời nếu chúng tôi có thể lấy toàn bộ các kỹ năng, nhưng điều đó sẽ không thể thành hiện thực trừ khi lúc thăng hạng nhận được ít kỹ năng mới hơn. Ngay cả Elitia cũng không hề biết tới những cách thức nhận điểm kỹ năng, nên xem chừng không phải ai cũng biết đến nó, cũng giống như các Bí thần vậy.
“Atobe, bọn em sẵn sàng rồi,” Igarashi báo.
“Anh cũng vừa chọn xong một vài kỹ năng. Anh sẽ đi thay đồ,” tôi đáp.
“Xem này, Suzu! Phần trước ngực của tớ đã được gia cố, giờ trông nó giống như áo giáp của Kyouka và Elitia vậy!” Misaki háo hức.
“Những Con Bạc chỉ được trang bị áo giáp hạng nhẹ, nên đừng có liều mình làm điều dại dột chỉ vì áo giáp của cô đã được gia cố. Tôi cũng chỉ bảo vệ cô có giới hạn được thôi,” Elitia cảnh báo.
“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận!”
Elitia chỉ muốn tốt cho Misaki, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn chưa lường được những nguy hiểm mình có thể gặp phải... Tôi chợt cảm thấy lo lắng.
“Em chắc là mình sẽ ổn chứ...? Đã đi xa đến thế này rồi thì em không thể lùi bước được đâu,” tôi nói.
“Hee-hee... Em chỉ muốn được ở gần anh thôi, Arihito, nên em sẽ cố gắng làm việc hết sức mình,” Misaki đáp. Tôi không biết liệu cô có đang nói thật hay không, những người còn lại cũng không trêu chọc Misaki, và cô ấy bắt đầu đỏ mặt.
“......”
“Mm? ...Theresia, ý em là em cũng cảm thấy như vậy sao?” tôi hỏi.
“Bọn em cũng vậy. Em biết rằng lúc này lúc khác có người tham gia người ở lại, nhưng chúng em vẫn muốn được cùng nhau chiến đấu hơn là bị bỏ lại phía sau,” Igarashi nói.
Đúng như những gì bạn có thể trông đợi ở một Valkyrie, Igarashi đã từng chiến đấu với rất nhiều kẻ thù hùng mạnh mà không hề sợ hãi. Tôi cũng phần nào hiểu lý do vì sao cô ấy có thể học được kỹ năng Lớp màn Dũng cảm, một loại kỹ năng có thể loại bỏ Nỗi sợ của đồng đội cô. Phải chăng các Valkyries miễn nhiễm với Nỗi sợ? Nếu thực sự có những khả năng kỳ diệu như vậy, thì mọi chức nghiệp ở Mê cung Quốc này đều ẩn chứa những tiềm năng đặc biệt.
Đội hiện tại của chúng tôi có tổng cộng 7 thành viên cùng với Cion là khuyển vệ. Ngoài ra còn có Madoka và Melissa hợp thành đội thứ hai, đang chờ ở thị trấn. Là một đội trưởng, tôi có thể điều hành tới 16 đội nhóm khác nhau, vì vậy, cả hai đội đều hiện lên trong bảng thông tin của tôi. Tuy nhiên, vì chỉ mới là một Nhà thám hiểm hai sao, hiện giờ giới hạn đội của tôi vẫn là hai.
Melissa được trang bị dao cận chiến, một loại vũ khí vô cùng lợi hại trong việc tấn công gần. Tôi muốn được tận mắt thấy công hiệu của nó, nhưng phải tạm gác chuyện đó sang một bên đã.
“Arihito và mọi người, chúc mọi người sẽ có thật nhiều may mắn và thành công trong cuộc thám hiểm tới,” Madoka nói.
“...Lần sau nếu có cơ hội thì cho tôi gia nhập cùng nhé. Tôi cũng muốn thử giải phẫu tại chỗ,” Melissa thêm vào.
Cả Melissa và Madoka đều quyết định ở lại. Hẳn là hai bọn họ sẽ làm việc tại khu xưởng nhỏ đằng sau vườn của dinh thự.
“Nếu anh bắt được quái vật quý hiếm nào, hãy lập tức đem nó tới đây,” Melissa nói.
“Chắc chắn rồi. Và chúng ta sẽ báo cáo kết quả với Rikerton,” tôi đáp, rồi hai người họ dõi theo bóng chúng tôi khuất dần trên con đường tới Trại quái vật.
Cũng giống như khi tới kho chứa đồ, lần này chúng tôi cần phải qua cổng dịch chuyển tới Trại quái vật. Cả đội đi bộ chừng năm phút từ dinh thự, qua một tấm biển gắn chữ VĂN PHÒNG THÔNG TIN TRẠI. Căn phòng quá nhỏ để tất cả chúng tôi cùng vào, nên tôi quyết định sẽ đi một mình, những thành viên còn lại thì lên đường tới Rừng Thét. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở đó sau.
“Xin chào, tên tôi là Atobe,” tôi lên tiếng, đoạn đưa tay gõ cửa. Một lát sau, một ông lão tóc đã bạc phơ nhưng xem chừng vẫn còn khỏe ra tiếp tôi. Ông ấy đội chiếc mũ lưỡi trai bọc một lớp da, chòm râu rậm rạp.
“Xin chào, Atobe. Tôi là William Christensen, Quản lý Trại Quái vật thứ mười bảy. Cậu tới để đăng ký triệu tập những Demi-Harpy mà cậu đã gửi lần trước phải không?” ông ấy hỏi.
“Đúng vậy. Nếu được, tôi muốn đăng ký luôn. Quy trình có lâu không vậy?”
“Phụ thuộc vào việc các Demi-Hapry có thực sự nghe lời hay không. Cậu có thể triệu tập chúng bất cứ lúc nào cậu muốn, nhưng với điều kiện là chúng có đủ trang thiết bị để nhận được tín hiệu của đá triệu hồi. Cháu gái tôi có thể cho cậu thêm thông tin chi tiết, con bé giờ đang ở trong Trại quái vật. Theo tôi, lối này.” Nói rồi ông ta dẫn tôi xuống cầu thang, và đúng như tôi dự đoán, chúng tôi tới một cổng dịch chuyển, chắc chắn nó chỉ dẫn tới một nơi duy nhất.
“Dựa trên những điều kiện tự nhiên của các Trại Quái vật ở Mê cung quốc, chúng tôi làm nhiệm vụ chăm sóc và quản lý sinh mạng của những quái vật được gửi tới đây. Tuần chăm sóc đầu tiên hoàn toàn miễn phí, nhưng kể từ sau đó chúng tôi bắt đầu tính tiền,” William giải thích.
“Được. Liệu chi phí có tăng lên phụ thuộc vào các loại quái vật không?” Tôi hỏi.
“Có chứ, tất nhiên rồi. Quái vật lớn cần những không gian lớn hơn, và chúng tôi cũng cần phải cung cấp nguồn thức ăn phù hợp nữa. Nếu quái vật đực và cái được giữ trong cùng một khu vực, số lượng quái vật sẽ tăng lên, vì vậy sẽ tốn nhiều diện tích hơn. Ở quận Tám này không có nhiều người giữ quái vật, nên trong trại luôn có đủ chỗ.”
“Vậy thì tốt quá, nếu ông không phiền thì mong ông quản lý chỗ quái vật đó giúp tôi vậy.” William có vẻ rất vui sau khi nghe câu nói đó. Tôi tỏ ý không hiểu, và rồi ông giải thích.
“Đến thời hạn tính phí, có rất nhiều người quyết định tiêu hủy hoặc thả tự do cho những con quái vật mà chúng tôi quản lý, chẳng việc gì phải chi trả cho một con quái vật không giúp ích trong chiến trận. Dù sao thì, trong những trường hợp như vậy, những Nhà động vật học chúng tôi sẽ dùng số quái vật đó để nghiên cứu. Bản thân tôi cũng rất thích nghiên cứu những quái vật sống, để hiểu hơn tập tính sinh học của chúng. Đó chính là lý do vì sao tôi yêu cầu họ mở của Trại Quái vật này.”
“Hả, thật sao?”
“Rất ít người chọn những chức nghiệp có khả năng giao tiếp với quái vật khi tái sinh, và thậm chí số người phù hợp làm Thuần hóa sư con hiếm hơn. Cháu gái tôi cũng là một người như vậy. Con bé từng hợp tác với một đội Thám hiểm và mang quái vật về cho tôi.”
“Cháu gái ông cũng là một Nhà thám hiểm ư? Còn ông thì sao...?”
“Phải. Kết quả thám hiểm của tôi phải nói là thậm tệ, nhưng tôi đã dành trọn một ngày đêm trong mê cung. Toàn bộ thời gian đó tôi dùng để nghiên cứu quái vật và môi trường sống tự nhiên của chúng,” William khẽ nhếch mép cười nhút nhát. Tôi cũng rất thích nói về nghiên cứu quái vật, nhưng dần dà cuộc nói chuyện cũng đến hồi kết, rồi William chỉ tay nhắc tôi chạm vào cổng dịch chuyển.
“Ôi, ông William. Tôi nghĩ thế này, tôi muốn để cả ba con Demi-Harpy của mình ở đây. Thử tưởng tượng xem chúng sẽ cô đơn thế nào nếu chỉ giữ lại một,” tôi nói.
“À... Tôi nghĩ những con cái sẽ rất vui khi nghe thấy điều này đây. Có vẻ như chúng đang ở ngoài rìa, hẳn là chúng vẫn chưa hiểu điều gì đã xảy ra với chúng,” ông ấy đáp, tỏ vẻ mình có thể giao tiếp với quái vật. Tôi cũng cần phải tới gặp và nói chuyện với cháu gái của ông, bởi cô ấy là một Thuần hóa sư.
Cánh cửa mở ra, tôi lập tức được dịch chuyển đi. Trước mắt tôi giờ đây là một khu trại yên bình trải dài tít tắp. Giờ tôi đã quen với sự thay đổi đột ngột của khung cảnh sau khi được dịch chuyển, và khu trại này nom chính xác như những gì tôi mong đợi... Nhưng khi vừa ngước mắt nhìn lên trời, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, như thể bầu trời xanh ấy kéo dài phía trên chúng tôi ấy chỉ là một ảo ảnh. Nhờ có Nhãn ưng, tôi mới nhận ra điều này. Thảm cỏ xanh tới tận chân trời thực chất chỉ đang đánh lừa thị giác, và cuối cùng vẫn có điểm dừng. Điều đó có nghĩa nơi đây thực chất chỉ là một “căn phòng” hình chữ nhật, cũng giống như kho lưu trữ của chúng tôi.
Cũng không lạ gì... Nếu đây là một mê cung mở, sẽ không kiểm soát được quái vật mất. Đây chỉ là một nơi do con người xây dựng mô phỏng theo một cánh đồng ở đâu đó trong Mê cung quốc.
William hẳn đã tự bỏ tiền túi của mình để cải tạo và sửa sang cơ sở vật chất nơi đây. Dù gì đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy lớp đất dưới chân mình là thật, và bầu không khí đang căng tràn trong phổi trong sạch hơn rất nhiều so với trong thành phố, điều đó khiến tôi cảm thấy chân thực hơn.
Tôi bắt gặp một vài con trông giống bò đang vây lại quanh một hàng rào – có lẽ chúng là những con Marsh Oxen tôi đã từng nghe nói trước kia. Ở giữa có một cô gái trẻ đội chiếc mũ có gắn sừng đang cho bò ăn. Cô ấy mặc một trang phục giống như của William, nhưng dù có làm gì đi nữa, tôi cũng không thể ngăn bản thân mình nhìn cô ấy.
Một cái đuôi bò sao...? Có lẽ đây là một hình thức trang trí nhỉ?
Cô gái nhận ra tôi, liền đi tới. Cô nhảy qua hàng rào, cúi chào tôi. Tôi đáp lại, trên môi cô nở một nụ cười lịch thiệp và ấm áp.
“Xin chào. Tên tôi là Millith, nhân viên chăm sóc của trại,” cô ấy nói.
“Xin chào, tôi là Atobe. Tôi tới để, ờm... đăng ký Demi-Harpy cho việc... ờm, triệu hồi.”
“Ồ, chúng đang chơi trong khu rừng đằng kia. Xin hãy chờ một chút, giờ đang là giờ ăn của những cậu chàng ở đây.”
Lý do vì sao tôi đột nhiên lắp bắp là do bản thân bị choáng ngợp bởi bộ ngực đồ sộ của cô ấy, nó nảy lên từng hồi dù chỉ là những chuyển động nhỏ nhất. Cô ấy giống hệt với những cô gái anime được tạo hình dựa trên những chú bò. Tôi không thể diễn tả được một cách trọn vẹn sẽ thú vị thế nào khi được thấy một nữ cao bồi đang chăm sóc cho một đàn bò, nhưng đó là cách duy nhất để tôi diễn tả tình hình lúc này. Tôi tự cảm thấy hổ thẹn khi có những suy nghĩ như vậy và quyết định ngước lên nhìn trời xanh để xua đi ý nghĩ đó.
“Xin lỗi đã phải để anh chờ. Lúc anh tới tôi đang cho con cuối cùng ăn. Giờ thì đi nào,” Millith nói, đặt xô đồ ăn xuống và dẫn tôi tới chỗ những con Demi- Harpy. Theo sau cô ấy, tôi đột nhiên nhận ra một điều: Chiếc đuôi của cô ấy đung đưa theo nhịp di chuyển.
“Ôi, xin lỗi, nó va phải anh sao?” Cô hỏi khi thấy tôi đang chằm chằm nhìn chiếc đuôi.
“K-Không... Tôi chỉ đang suy nghĩ, trông nó như thể là cái đuôi thực thụ của cô vậy.”
“Ôi, ông không hề nói với anh sao? Cha tôi là con người, nhưng mẹ tôi là một quái vật tên Minotaur.”
“...Cái gì?”
Vậy là cái đuôi không phải là một trang bị đi kèm. Tôi đã từng nghĩ như vậy bởi ở đây có rất nhiều đồ dùng ma thuật... Nhưng việc này hoàn toàn vượt ngoài trí tưởng tượng của tôi.
“Cha tôi là một Thuần hóa sư. Ông ấy và mẹ tôi từng là bạn đồng hành trong các cuộc thám hiểm. Và rồi... Thì, mọi chuyện diễn ra, và tôi ra đời.”
“T-Tôi hiểu... Xin lỗi, chỉ là tôi bất ngờ quá.”
“Bản thân tôi cũng nghĩ nó thật tuyệt diệu. Nhưng Minotaur cái không giống Minotaur đực, ở điểm họ không quá giống bò. Đó là lý do vì sao tôi không mang nhiều vẻ quái vật... Ồ, tôi xin lỗi. Anh cảm thấy không thoải mái khi ở gần những người có sừng sao?”
Tôi cứ tưởng rằng cô ấy đội một chiếc mũ có gắn sừng ở trên, nhưng cặp sừng đó cũng là thật, giống như chiếc đuôi cô vậy. Những thứ đó và bộ ngực kia hẳn là di truyền từ Minotaur, nhưng ngoài những điều ấy ra, cô ấy hoàn toàn trông giống người bình thường.
“Tôi có một người bạn là người thằn lằn. Tôi không hề có thành kiến gì về á nhân hay nửa người nửa quái đâu,” tôi trả lời.
“Ồ... thật tốt quá. Trời ạ, một người bạn thằn lằn...”
Vừa hay chúng tôi tới bìa rừng. Millith liền rút một cây sao và bắt đầu thổi, ngay lập tức, những con Demi-Harpy đang ở trên cây bay về phía của chúng tôi.
“……”
Demi-Harpy tỏ ra sợ hãi khi chúng thấy chúng tôi. Con trực tiếp bị mẹ của Cion đe doạ ngay lập tức xanh mặt và bắt đầu run rẩy... Tôi cá là cô ấy vẫn còn sợ bị ăn thịt.
“Ôi... tôi xin lỗi, có vẻ như chúng vẫn còn đang sợ từ lần anh chiến đấu với chúng,” Millith nói.
“Tôi cũng đã đối xử khá tệ với chúng... Việc dọa để chúng nghe lời là hoàn toàn không phải. Đó là lỗi của tôi.”
“Khi quái vật giống người bị bắt giữ, chúng thường được đem tới rạp xiếc, hoặc con người sử dụng những bộ phận của chúng để chế tạo thành các đồ dùng. Tôi nghĩ đó là lý do vì sao chúng tỏ ra sợ hãi như vậy.”
Tôi ngỡ rằng chúng cần được huấn luyện và thuần hóa để tôi có thể triệu hồi... nhưng nghĩ tới việc đó, tôi nhận ra rằng mục đích duy nhất cũng chỉ là để tận dụng chúng. Nếu có thể, tôi muốn chúng tình nguyện giúp đỡ chúng tôi. Tôi không thể nói với chúng rằng chúng tôi có thể dành thời gian để xây dựng sự tin tưởng, nhưng tôi sẽ cố gắng nói lên những cảm nghĩ của mình với chúng.
Tôi thôi nghĩ ngợi, tiến lại gần những con Demi-Harpy. Chúng có vẻ rất sợ, đưa mắt rụt rè nhìn tôi.
“Cả ba ngươi đều đã để ta phải vất vả. Lúc đầu, ta nghĩ rằng ta chỉ có thể giết các ngươi đi. Và có lẽ đó chỉ là sự ngạo mạn của chính bản thân ta, nhưng ta sẽ không bao giờ làm hại những quái vật trông giống người. Ta hứa: ngay khi ta không cần tới việc triệu hồi ngươi, khi hợp đồng kết thúc, ta sẽ thả tự do cho các ngươi, để các ngươi quay trở về nơi mình vốn thuộc về.”
Mỗi một Demi-Harpy lại có một diện mạo riêng. Con mà tôi đã đánh bại, con quái vật mà tôi nhảy xuống từ mái nhà cùng, trông có vẻ giống người chị thứ hai, nếu coi cả ba bọn chúng là ba chị em.
“...Các ngươi hiểu ta nói gì chứ?” Tôi hỏi, con trông giống chị cả đại diện cả nhóm gật đầu. Nó có một sự quyến rũ khó tả. Mái tóc dài nâu óng ả của nó che khuất đi một bên mắt và vương lại ở một bên ngực. Việc để quái vật không mặc đồ là chuyện hoàn toàn bình thường, nên cả cô ấy và Millith đều không mấy bận tâm khi có người đang nhìn, nhưng với tôi thì có chút kỳ lạ. Con thứ hai có mái tóc dài vừa tới vai bao lấy khuôn mặt ngây thơ, trông nó có phần trẻ hơn con kia một chút. Con trẻ nhất thì chẳng khác nào một cô bé mười tuổi – tôi thấy rằng mình không nên chằm chằm nhìn họ như vậy, dù có là quái vật đi chăng nữa, vì vậy tôi cần phải cẩn thận khi đánh giá nó.
“Bất cứ khi nào có yêu cầu gì thì đừng ngại nói với ta nhé. Ta không muốn nói rằng đây là một cuộc trao đổi, nhưng hy vọng rằng các ngươi cũng có thể giúp đỡ ta,” tôi nói.
Con thứ hai dang cánh vòng qua người em út, bọn chúng đều có vẻ hiểu những điều tôi nói bởi người chị cả tiến về phía tôi, ngập ngừng đặt một tay lên trước ngực và gật đầu.
“Tốt.. Được rồi, vậy chúng ta có một thỏa thuận. Ta sẽ để các ngươi sử dụng kỹ năng Hát ru khi triệu hồi các ngươi. Các ngươi cũng nên thường xuyên luyện giọng,” tôi nói.
“…”
“…!”
Con lớn nhất gật đầu, và hai người còn lại tỏ ra kinh ngạc. Nhưng cuối cùng, cả ba người họ đều cúi đầu trước tôi.
Nhìn bọn họ, tôi chợt nhận ra một điều. Họ không thể nói, nhưng không có nghĩa là không thể bộc lộ cảm xúc của bản thân. Và bọn họ được gọi là Demi-Harpy.
Liệu có phải... những cô gái này là á nhân không nhỉ?
“Chà, thật tuyệt làm sao. Các ngươi có hiểu thế nào là luyện giọng không? Là luyện hát đó, nhưng đừng làm ta ngủ! Được rồi, việc tiếp theo là trang bị cho chúng những thiết bị có thể thu nhận tín hiệu từ đá triệu hồi của anh. Anh muốn loại nào, anh Atobe?” Millith hỏi. Ở đây có khuyên tai, vòng cổ, vòng tay và vòng đeo chân... tôi nghĩ nếu để cho ba bọn họ chọn thì sẽ thật tuyệt. Hẳn họ cũng có sở thích riêng, và để họ chọn vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Tôi bèn bảo chúng tới lựa lấy một thứ, con lớn nhất chọn một đôi khuyên tai, con thứ hai lấy một chiếc vòng cổ, còn cô em út chọn vòng đeo chân. Cả ba loại trang sức này đều được làm bằng bạc, vòng cổ và vòng chân được bọc một lớp vải bên trong nơi tiếp xúc với da.
“Đây là đá triệu hồi. Đây là vài chiếc khuyên mà anh có thể dùng tới, hoặc vòng cổ..,” Millith nói. Đá triệu hồi không lớn lắm, và nó được đúc thành dạng mặt dây chuyền, để tiện mang theo bên mình. Thông tin vật phẩm vừa rồi ngay lập tức hiện lên trên bảng thông tin của tôi:
♦ Dây chuyền triệu hồi: Bộ ba quái vật♦
> Triệu hồi DEMI-HARPY I
> Triệu hồi DEMI-HARPY II
> Triệu hồi DEMI-HARPY III
> Khả năng xâm nhập tăng nhẹ.
> Các hiệu ứng bổ trợ có sẵn khi Mức độ tin tưởng của quái vật tăng lên.
Vậy là ngay cả những đạo cụ này cũng có công hiệu riêng. Không biết làm thế nào để mình tăng Mức độ tin tưởng của chúng nhỉ?
“Cô Millith này, tôi có thể hỏi cô một điều không?”
“Ồ.. Ờm, cứ gọi tôi Millith là được rồi. Bị gọi là Cô khiến tôi cảm thấy có chút bất tiện, anh không cần phải như vậy đâu.”
“Ô.. Được rồi, Millith. Làm thế nào để tôi tăng Mức độ Tin tưởng của một con quái vật?”
“Anh có thể tặng chúng quà hoặc hợp tác với chúng trong một thời gian dài, có rất nhiều cách khác nhau. Những loại quái vật khác nhau có sở thích khác nhau, anh cần phải theo dõi chúng để xác định được điều này.”
Nếu là vậy, điều đầu tiên tôi có thể làm là tặng bọn chúng một vài trang bị, dù rằng tôi không thể dám chắc chúng có thích chúng hay không. Tôi liền hỏi ý kiến của Millith, nói với cô rằng tôi hy vọng có thể tìm cho chúng những bộ trang phục phù hợp giúp che đi phần ngực, ngay cả khi có cánh cũng được. Tôi đưa tiền quần áo cho cô ấy và rời trại.
Mọi chuyện xong xuôi, giờ tôi có thể sử dụng đá triệu hồi để gọi quái vật bất cứ lúc nào. Với nhiều lợi thế như thế này, từ giờ chúng tôi có thể xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa. Tôi nghĩ tới điều này rồi nhanh chóng quay lại gặp những người bạn của mình.